Ở trong gió tuyết mạnh mẽ, Nhạc Trọng mỗi khi tiến thêm một bước đều thập phần khó khăn, gió lạnh như đao giống như cắt qua thân thể của hắn, nếu không phải thân thể của hắn đầy đủ mạnh mẽ, lúc này máu của hắn đã đông cứng lại. Thể lực của hắn không ngừng bị tiêu hao trong gió tuyết.
Trữ Vũ Hân nhìn qua Nhạc Trọng tay cầm Hắc Nha Đao thủ hộ trước chiếc xe Jeep của các nàng, trong mắt hiện ra vẻ nhu tình. Nàng biết rõ nam nhân trước mặt có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng mà vào lúc mấu chốt, hắn nguyện ý đứng ra che mưa chắn gió cho nữ nhân của mình, trong tận thế nhân tính sụp đổ thì không có gì ràng buộc. Những nhu hòa trong lòng của nàng bị Nhạc Trọng xúc động, nàng thấy bóng lưng cao lớn của Nhạc Trọng và hai chân trần của nàng vậy mà ẩm ướt.
Được Nhạc Trọng thủ hộ, chiếc xe Jeep thập phần gian nan tiến vào trong tiểu trấn. Một khi tiến vào trong tiểu trấn, ảnh hưởng của gió tuyết giảm đi thật nhiều. Kiến trúc chung quanh có thể ngăn cản không ít gió lốc.
Thời điểm Nhạc Trọng chuẩn bị bước vào thị trấn nhỏ thì đột nhiên mười gốc cây hai bên thị trấn nhỏ lập tức bay thẳng về phía chiếc xe Jeep.
Nếu như một mình Nhạc Trọng tuyệt đối có thể nhẹ nhàng tránh né vòi rồng. Thế nhưng mà vào lúc này hắn tránh cũng không thể tránh, thân hình chỉ có thể lóe lên và đi tới trước chiếc xe Jeep, trong tay cầm Hắc Nha Đao huyễn hóa ra đao ảnh trùng trùng điệp điệp chém tan mười mấy gốc cây nát vụn.
Ở dưới đao ảnh của Nhạc Trọng, mười gốc cây cỡ lớn này lập tức bị xoắn thành nát vụn. Nhưng mà trên đường đi hắn chém nát nhiều đại thụ, cự thạch đã tiêu hao quá nhiều thể lực, nhất thời không cẩn thận bị một gốc cây nện vào người, thoáng cái bay lên khỏi mặt đất.
Sau một khắc một vòi ròng cuồng bạo thổi qua kéo Nhạc Trọng và những gốc cây lớn lên cao giống như người khổng lồ bắt lấy một con kiến nhỏ.
- Không muốn!
Trữ Vũ Hân nhìn qua bão tuyết cuốn lấy Nhạc Trọng lên cao thì nhịn không được phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Nàng vừa rồi đúng là đã thật tâm thương yêu Nhạc Trọng, sau một khắc Nhạc Trọng đã bị gió thổi đi thò với nàng mà nói quá tàn khốc.
Ánh mắt của Trần Dao phức tạp nhìn quá bão tuyết cuốn lấy Nhạc Trọng lên bầu trời thì cắn răng một cái trực tiếp lái xe chạy vào trong trấn nhỏ. Trần Dao lúc trước là nữ hài không hiểu thế sự, thiện lương còn mang theo ngữ khí hoa hậu giảng đường, thế nhưng mà trải qua chuyện ở Thái Lan làm cho nàng nhanh chóng thành thục. Nàng đã không phải là nữ hài xung động trước kia.
Nhạc Trọng bị không ngừng bị gió lốc thổi lên không trung cao cao, bỗng chốc bị thổi bay tới mấy trăm mét. Trên bầu trời càng cao thì nhiệt độ càng lạnh giá, mặc dù tố chất thân thể gấp mười lần người bình thường, Nhạc Trọng cũng cảm thấy rét lạnh.
Dưới cái lạnh giá bức bách, Nhạc Trọng không thể không phát động kỹ năng ma viêm, một tầng ma viêm nhàn nhạt bao trùm thân thể của hắn, cung cấp nhiệt độ cho hắn.
Nhưng mà ở trong gió tuyết mạnh mẽ kỹ năng ma viêm của Nhạc Trọng tiêu hao thật lớn, đồng thời uy lực cũng rất nhỏ, tầng ma viêm nhàn nhạt kia vừa mới xuất hiện không bao lâu đã bị gió tuyết thổi tắt ngay.
So sánh với kỹ năng thao túng thực vật của Trần Dao thì kỹ năng ma viêm của Nhạc Trọng ở trong gió tuyết lại bị hạn chế thật lớn.
Trong gió tuyết mạnh mẽ này, Nhạc Trọng đã đeo một tầng mặt nạ dưỡng khí thật chặt, nhưng mà gió lạnh vẫn luồn qua quần áo của nàng, từ khe hở mặt nạ luồn vào trong, không ngừng suy yếu nhiệt độ thân thể. Tay chân của hắn không ngừng bị đông cứng.
Ở trong giá lạnh thế này Nhạc Trọng chỉ có thể duy trì kỹ năng ma viêm trong năm phút để giữ ấm thân thể của mình, nếu không cho dù mạnh như Nhạc Trọng thì dù không chạm đất nhưng cứ như vậy hắn sẽ biến thành một khối băng.
Nhạc Trọng bị gió lốc mạnh mẽ này thổi đi không biết bao nhiêu dặm, nhưng mà lúc này gió lốc chậm rãi giảm đi.
- Cơ hội tốt!
Nhạc Trọng cảm ứng được lực lượng của gió lốc giảm đi thì lập tức phát động kỹ năng thao túng trọng lực, một đạo trọng lực cực mạnh gợn sóng bao phủ lên người của hắn, thoáng cái làm trọng lực tăng lên gấp hai lần.
Thể trọng của Nhạc Trọng biến thành gấp hai, hắn giống như quả cầu từ giữa không trung rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống một đoạn khoảng cách, Nhạc Trọng lần nữa phát động kỹ năng thao túng trọng lực, đem trọng lực của hắn giảm bớt một nửa. Tốc độ giảm xuống của hắn không ngừng giảm mạnh, thời điểm sắp tói mặt đất thì Nhạc Trọng lần nữa điều chỉnh thể trọng, làm cho hắn rơi xuống đất.
Nhạc Trọng hôm nay tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực thật sự là quá nhiều, hắn sử dụng kỹ năng thao túng trọng lực tám lần, liền ở trong tình trạng kiệt sức từ ba mươi mét giữa không trung rơi xuống đất.
Thời điểm rơi xuống đất, hai chân Nhạc Trọng chạm đất, một cổ lực lượng khủng khiếp từ hai chân của hắn truyền tới, thoáng cái làm hai chân của hắn bị gãy, hắn gãy xương co quắp té trên mặt đất
- Biến thành Trương Vô Kỵ!
Sau khi Nhạc Trọng rơi xuống dất, cười khổ một tiếng, nuốt cỏ cứu mạng vào trong bụng và sau đó hắn lập tức dùng hai tay chèo chống đi tới trấn nhỏ trước mặt
Tổn thương gân cốt người bình thường muốn hoàn toàn khôi phục cần một trăm ngày, mà Nhạc Trọng có được kỹ năng tái sinh, cộng thêm thân thể của hắn sức sống mạnh mẽ cho nên chỉ cần thời gian một ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhạc Trọng rơi xuống khu vực này, tuy vẫn còn có gió tuyết nhưng mà không có cảnh cây cối to, đá lớn bị cuốn đi. Nhưng mà Nhạc Trọng cũng không dám chủ quan chút nào cả, hắn vẫn bò về phương xa, lúc này hắn đã kiệt sức, lưu lại ở nơi này sẽ bị chết cóng.
Kỹ năng hư không thoáng hiện của bạch cốt còn trong thời gian làm lạnh, hiện tại Nhạc Trọng còn không cách nào triệu hoán nó ra ngoài.
Ở trong gió tuyết, mười ngón tay của Nhạc Trọng như móc câu, đâm vào mặt đất, không ngừng bò lên phía trước, hắn tuyệt đối không muốn chết trong gió tuyết mạnh mẽ này.
Nhạc Trọng ở trong gió tuyết không biết bao lâu, rốt cục hắn cũng nhìn thấy thị trấn nhỏ không biết tên, ánh mắt hắn sáng ngời cố lấy hết sức lực bò vào trong trấn nhỏ này.
Trong trấn nhỏ này các cánh cửa sổ đều bị đóng chặt lại rồi, lần lượt từng gương mặt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng nhìn qua Nhạc Trọng bò trên mặt đất, không có một gia đình nào mở cửa cho Nhạc Trọng đi vào. Bọn họ đánh giá Nhạc Trọng bị tàn phế như vậy, xem hắn có phải là tang thi hay không.
Trong tận thế lương thực thập phần trân quý, người trong tiểu trấn này tự nhiên không muốn đem lương thực quý giá tiêu hao lên người của Nhạc Trọng rồi.
Nhạc Trọng cũng không có cưỡng cầu tiến vào trong trấn nhỏ, hắn hiện tại chỉ cần chỉ có thể tránh né trong gió tuyết, chỉ cần cho hắn nghỉ ngơi một đêm thật tốt là không có sợ gì cả.
Mà đây là tiểu trấn bình thường đều có phòng ốc vứt đi, mục tiêu của Nhạc Trọng chính là những phòng ốc vứt đi này.
Đúng lúc này ngoài ý muốn xảy ra, một gian phòng đột nhiên mở cửa ra, một thiếu phụ duỗi đầu ra nhìn Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra cảm thương, nói:
- Có phải anh muốn tránh gió tuyết đúng không?