Nhạc Trọng ngẩng đầu cảnh giác nhìn qua thiếu phụ kia. Ở trong tận thế nhân tính tan vỡ, lương thực khuyết thiếu, nhân loại bị buộc đến đường cùng ăn thịt người, Nhạc Trọng đã từng phát hiện ra không ít có nhà xưởng làm thịt. Hắn cũng không muốn biến thành mỹ vị của cư dân nơi này.
Nhưng mà Nhạc Trọng cũng không có từ trong mắt của thiếu phụ kia nhìn thấy khát vọng và tham lam đói khát, hắn yên lặng gật gật đầu bò tiến vào trong gian phòng này.
Nhạc Trọng vừa tiến vào trong gian phòng này, người thiếu phụ kia chợt đóng cẳ lại.
Một cảm giác ấm áp hiện ra trong gian phòng nhỏ này, làm cho huyết dịch đông cứng của Nhạc Trọng thoáng buông lỏng một hơi, trong phòng cùng bên ngoài nhà quả thực nhất thiên nhất địa. Tuy đối với người trong gian phòng này thì vẫn lạnh giá lắm, nhưng mà đối với người có tố chất gần gấp mười kẻ bình thường như Nhạc Trọng mà nói nơi này rất ấm rồi.
Sau khi đi vào trong phòng, Nhạc Trọng yên lặng bò vào một góc phòng và cảnh giác nhìn quanh.
Chỉ thấy trong phòng có tám tiểu hài tử mười một tuổi đến mười bốn tuổi, nữ nhân vừa mở cửa phòng cho hắn là thiếu phụ rất có tư sắc tuổi chừng ba lăm ba sáu.
Có một thiếu nữ Nhạc Trọng nhìn thấy có mặt trái xoan, làn da hiện ra màu da lúa mì, dáng người gầy gò, hai ngọn núi chỉ loại A, tướng mạo bình thường, thậm chí còn kém tư sắc hơn thiếu phụ.
Mười người lách vào trong căn phòng nhỏ này, bọn họ đều hiếu kỳ nhìn Nhạc Trọng là người hai chân tàn phế.
Trên thực tế ở trong tận thế hai chân gãy xương, trên cơ bản không khác gì hai chân đút lìa. Trong hoàn cảnh sinh tồn trong tận thế này, bác sĩ cũng thập phần khó gặp. Cho dù gặp được một bác sĩ, nếu như không phải bác sĩ khoa chỉnh hình cũng rất khó trị liệu gãy xương như thế này.
- Đây là cho anh!
Một tiểu nam hài chừng mười ba tuổi nhuộm tóc vàng, dáng người gầy gò sắc mặt có chút bất thiện didaw một chén nhỏ tới trước mặt Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua chén nhỏ thì nhìn thấy chén nhỏ này chính là nửa chén cháo ngô, đồng thời chén nhỏ này còn tỏa ra mùi thiu.
- Cám ơn! Không cần!
Nhạc Trọng lắc đầu dùng âm thanh khàn khàn nói ra.
Tiểu Hoàng Mao hừ lạnh một tiếng thoáng cái uống sạch chén cháo và nhìn qua Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười:
- Hừ! Thật sự là không biết phân biệt. Ngụy lão sư nhìn thấy anh tàn phế nên cứu anh. Anh bây giờ ngay cả bát cháo ngô lại chướng mắt.
Tên thiếu phụ rất có tư sắc nhíu mày nhìn qua Tiểu Hoàng Mao quát lớn:
- Đỗ Cường, trở về. Tôi dạy em như thế nào, không cho phép cầm chỗ thiếu hụt trên thân thể của người khác mà cười nhạo. Đây là hành vi không lễ phép.
Đỗ Cường lông mày nhíu lại khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh quỷ dị.
- Không lễ phép? - Mở cửa!Mở cửa!Nhanh mở cửa cho lão tử!
Đúng lúc này ngoài cửa truyền ra âm thanh tức giận đập cửa.
Nghe được âm thanh ngoài cửa, mỗi người trong phòng biến sắc, thiếu phụ mở cửa cho Nhạc Trọng tiến vào trong phòng cũng hơi chấn động.
Sắc mặt Ngụy lão sư hơi đổi có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Đi mở cửa!
Thiếu nữ kia do dụ một chút mở cánh cửa ra.
Người thiếu nữ kia do dự một chút đi qua mở cửa phòng.
Nương theo một cơn gió lạnh, một gã nam nhân trung niên thân cao 1m74, thân thể thập phần rắn chắc, mặt đầy râu rậm, ngũ quan vặn vẹo đi vào trong phòng.
- Thật sự là lạnh chết! Tại sao lại thu lưu một tàn phế? Mẹ kiếp! Chính các người còn khó mà sống nổi còn đi cứu người khác sao?
Tên nam tử trung niên kia vừa vào nhà uống một ngụm nước ấm thì đưa mắt nhìn qua Nhạc Trọng ở trong góc và nhìn qua Ngụy lão sư lớn tiếng mắng.
Ngụy lão sư sắc mặt có chút âm trầm nhưng mà mặc cho nam tử trung niên quát mắng, không nói một lời.
Tên nam tử trung niên kia có chút không kiên nhẫn nói một câu trực tiếp đi tới trực tiếp cởi bỏ quần áo của Ngụy lão sư:
- Tính toán! Cô điên thì tôi cũng không quản. Qua đây bồi tôi cả đêm nào!
Nhìn thấy một màn này, trong mắt bọn nhỏ trong phòng này tức giận, bi thương, hưng phấn, hiếu kỳ kỳ dị.
Tiểu Hoàng Mao Đỗ Cường thì sắc mặt khó coi, cắn răng trong mắt hiện ra thần sắc bi phẫn bất đắc dĩ nhìn qua hướng khác.
Ngụy lão sư không có ra sức giãy dụa, nàng mặc cho nam nhân kia tùy ý sờ mó và cởi quần áo của nàng ra, nhưng mà nàng nhàn nhạt hỏi:
- Lương thực đâu?
- Ở ngay chỗ này!
Tên nam nhân trung niên không kiên nhẫn vứt bỏ một cái bao nhỏ trên đất và lè lưỡi liếm cái cổ trơn bóng của Ngụy lão sư.
Thiếu nữ mở cửa cho Nhạc Trọng lập tức đi lên cầm lấy túi lương thực kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, trong mắt lại bi phẫn và bất đắc dĩ nhìn qua nam tử trung niên đang làm ra đủ loại chuyện không nên nhìn trên người của Ngụy lão sư.
Phanh!
Thời điểm tên nam tử trung niên kia chuẩn bị cởi quần trước mặt của mọi người, nâng cao tiểu đệ của hắn lên, chuẩn bị súng thật đạn thật đâm vào khe hẹp, nhưng mà lúc này có một viên đạn bắn xuống dưới chân của nam tử trung niên, bắn ra một lỗ đạn.
Tên nam tử trung niên kia bỗng chốc bị sợ hãi tê liệt ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua Nhạc Trọng lẳng lặng ngồi trong góc.
Trong phòng tất cả mọi người cũng nhìn qua Nhạc Trọng, gắt gao nhìn thẳng Nhạc Trọng đang cầm súng trong tay.
Nhạc Trọng nhìn tên nam tử trung niên kia trong mắt hiện ra sát ý mạnh mẽ, Cái Ngụy lão sư trong tận thế là người tốt khó có được. Hắn mơ hồ đoán được chính là vì có Ngụy lão sư tồn tại, tiểu hài tử, nữ nhân trong phòng này mới còn sống được. Mà Ngụy lão sư trả giá thật nhiều chính là bán thân thể của mình.
Nhạc Trọng tự nhận không phải là người tốt lành gì. Nhưng mà sâu trong lòng của hắn cũng hy vọng người tốt có thể bình an vượt qua cả đời. Chỉ cần không ngăn cản con đường của hắn đi, hắn nguyện ý dưới tình huống đủ khả năng, trợ giúp và thủ hộ những người tâm địa thiện lương này.
- Không nên giết hắn!
Đúng lúc này, tên nam tử trung niên đang đè áp Ngụy lão sư dưới thân và bộ ngực tuyết trắng của nàng thoáng cái ngăn cản trước người của tên nam tử trung niên này.
Tinh thần lực của Nhạc Trọng cực kỳ cường đại, hắn tức giận và phóng xuất sát ý làm cho người trong phòng này ai cũng cảm nhận được.
Nhạc Trọng nhìn qua Ngụy lão sư ngăn ở trước người của tên nam tử trung niên thì trong mắt hiện ra hào quang phức tạp, hỏi:
- Hắn làm vậy với cô, cô bây giờ còn bảo vệ hắn, cho tôi một lý do!
Ngụy lão sư không có chút sợ hãi đối mặt với Nhạc Trọng và chậm rãi cười buồn, nói:
- Tôi lấy thân thể trao đổi lương thực với hắn, tuy là bất đắc dĩ, nhưng mà cũng là tự nguyện. Nếu như không có hắn hỗ trợ, chỉ sợ toàn bộ người ở đây đã chết cả rồi, hơn nữa tôi vì sống sót không ngừng bán đứng thân thể của mình cho những người khác. Đối với những người khác mà nói hắn đã rất không tồi với tôi rồi.
Nhạc Trọng thoáng cái lâm vào trầm mặc, hắn chậm rãi thu súng, sau đó nhìn qua tên nam tử trung niên kia, nói:
- Tiện nghi cho mày rồi! Cút đi!
- Vâng! Dạ! Tôi cút! Tôi cút!