Lúc trước nước Mỹ cùng Liên Bang Xô Viết đánh vào Berlin, Liên Bang Xô Viết thì đoạt vật tư, người Mỹ thì cướp nhân tài, kết quả sau khi chiến tranh thế giới thứ hai chấm dứt, khoa học kỹ thuật của nước Mỹ vẫn vượt qua Liên Bang Xô Viết. Nhạc Trọng hiện tại thập phần khuyết thiếu nhân tài công nghệ cao, rất nhiều trang bị hiện đại không chế tạo được. Trước khi có được Thành Đô, thủ đô, thì hắn chỉ có thể lợi dụng tinh anh của Nhật Bản ra sức cho hắn.
Hòa Cảnh Tín Ngạn nghĩ lại lập tức hiểu ý của Nhạc Trọng và hắn vẫn cung kính đáp.
- Vâng! Nhạc Trọng đại nhân.
Hòa Cảnh Tín Ngạn nhận được mệnh lệnh nhanh chóng lui ra dựa theo lệnh của Nhạc Trọng mà đi tìm nhân tài các phương diện này.
Hòa Cảnh Tín Ngạn rời đi, Nhạc Trọng quay đầu nhìn qua Thiên Cung Anh đang đeo vòng cổ bom và ra sức mời chào.
- Thiên Cung Anh, cô bằng lòng ra sức cho tôi không?
Thiên Cung Anh thân là một trong sáu quỷ thần của Cao Thiên Nguyên và sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như Nhạc Trọng có thể thu phục nàng thì hắn lại có một cao thủ đứng đầu.
Thiên Cung Anh dùng ánh mắt thanh tịnh nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng mặt không biểu tình lạnh như băng nói ra:
- Tôi là người Nhật Bản, tôi chỉ nguyện ý ra sức cho người Nhật!
Nhạc Trọng ánh mắt ngưng tụ và sát ý lạnh lẽo từ trên người của hắn ập qua phía Thiên Cung Anh:
- Cô không sợ tôi giết cô sao?
[CHARGE=3]
Thiên Cung Anh nhìn thẳng Nhạc Trọng không chút sợ hãi nhìn qua kẻ khống chế sinh tử của mình:
- Đó là tự do của anh!
Nhạc Trọng yên lặng nhìn Thiên Cung Anh và sát cơ trong lòng của hắn càng ngày càng mạnh. Thiên Cung Anh là thích khách đẳng cấp cao, có được sát thương mạnh mẽ, cơ hồ không có mấy người có thể ngăn cản được nàng ám sát. Nếu không phải hắn thu phục được, Nhạc Trọng tình nguyện một đao giết nàng.
Thiên Cung Anh cảm giác được sát ý trên người của Nhạc Trọng và tron nội tâm của nàng rùng mình.
- Nhạc Trọng. Nhật Bản không phải là anh có thể chinh phục. Nếu như anh cho Cao Thiên Nguyên chuộc tôi đi, tôi nguyện ý thuyết phục Lôi Cảnh Thắng Hùng đại nhân kết minh với anh. Song phương tại Nhật Bản cùng tồn tại. Địch nhân lớn nhất của chúng ta không phải nhân loại, mà là số lượng tang thi nhiều hơn nhân loại gấp trăm ngàn lần. Số lượng nhân loại chúng ta đã rất ít rồi, lại tiếp tục nội đấu, cuối cùng chỉ có thể biến thành lương thực trong miệng của tang thi không ngừng tiến hóa mà thôi.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi cân nhắc lợi hại và chậm rãi gật đầu.
- Được rồi. Tôi và Cao Thiên Nguyên sẽ nói chuyện với nhau!
Nhạc Trọng không phải người Nhật Bản, hắn muốn tổ kiến thế lực lãnh đạo Nhật Bản là không có khả năng. Hơn nữa hắn cũng không có ý định cắm rễ ở Nhật Bản, hắn thầm nghĩ lấy được đủ chỗ tốt từ Nhật Bản sau đó rút về Trung Quốc.
Bạch Tiểu Thắng vẻ mặt tái nhợt đi tới bên người Nhạc Trọng và nói ra:
- Đại nhân. Chúng tôi phát hiện trại tập trung người Hoa. Ngài có sang xem hay không?
- Trại tập trung?
Nhạc Trọng nghe thế danh từ sắc mặt thoáng một phát trở nên hết sức khó coi. Đây là đang đệ nhị thế chiến tên xấu rõ ràng cơ cấu, vô số nhân loại chết ở bên trong.
Đây là cơ cấu giống như nước Mỹ, Đức, Nhật Bản, Italy ngày xưa. Thật không ngờ trong tận thế còn có loại chuyện này.
Trong một khu vực nước thải đầy đường, bị lưới sắt, hàng rào gỗ vờn quanh, chiếm diện tích gần một cây số vuông, trải rộng hơn mười cái lều và ô giấy che chắn. Đây chính là trại tập trung người ngoại quốc của Dã Lang Thành.
Trong trại tập trung này. Cho dù là nam hay nữ đều trần truồng, rất nhiều nam nữ đều lách vào trong lều vải nhỏ hẹp sưởi ấm. Trong trại tập trung có thể nhìn thấy thi thể cả trai lẫn gái. Rất nhiều thi thể nữ có vết trắng trên người, trên người đều có nhiêu vết thương, hiển nhiên là chịu hết lăng nhục mới chết đi.
Trong cửa ra vào của trại tập trung, treo chỉnh tề một loạt thi thể người Hoa. Nữ có nam có. Có lớn có nhỏ, quả thật giống như địa ngục.
Ở trong tận thế, những thủ lĩnh thế lực Nhật Bản còn vô cùng hà khắc với người Nhật Bản, càng đừng nói người Hoa hay người quốc gia khác.
Nếu như nói người Nhật Bản bình thường là nô lệ của thủ lĩnh người Nhật Bản, như vậy người Hoa, người Mỹ, người Anh, Phi Châu chính là heo chó.
Nhạc Trọng đi tới gần trại tập trung này đã ngửi được mùi phân, nước tiểu và mùi hôi của thi thể, làm cho hắn buồn nôn muốn quay người rời đi.
Tại Nhật Bản có không ít người Hoa như Kim Lệ cho rằng người Nhật cao quý hơn người Hoa. Thậm chí có người Hoa vài đời sinh sống trên Nhật Bản sinh sôi nảy nở, đã hoàn toàn bị Nhật Bản đồng hóa. Người như vậy Nhạc Trọng cũng không muốn xem họ như đồng bào của mình.
Một nam nhân khô gầy, thân thể trần truồng, da bọc xương, giống như thây khô từ trong trại tập trung chạy ra cầu cứu:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Giúp đỡ tôi! Giúp đỡ tôi! Van cầu các người giúp đỡ tôi!
Trong trại tập trung này không có người nào quan tâm tới hắn, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
Ở phía sau có vài tên dáng người khôi ngô, đám người ngoại quốc màu tóc có vàng có lam tiến lên.
Nhạc Trọng nghe được bộ xương hình người kia nói thì ra lệnh.
- Tiếng Trung? Đi cứu hắn!
Thân vệ bên người của Nhạc Trọng như mũi tên lao lên và rút Phảng Chế Đường Đao ra chỉ vào ba tên ngoại quốc nói:
- Quỳ xuống!
Ba tên ngoại quốc nhìn thấy tên thân vệ này tay cầm Phảng Chế Đường Đao thì trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi và quay đầu chạy vào trong trại tập trung.
Bộ xương hình người kia nhìn qua Nhạc Trọng cố nặn ra nụ cười.
- Đa tạ! Tôi tên Miêu Hỉ Quý. Đa tạ ngài cứu tôi một mạng.
Nhạc Trọng nói:
- Những người kia tại sao đuổi theo anh?
Trong mắt Miêu Hỉ Quý hiện ra nét sầu khổ, nói:
- Bọn họ muốn ăn thịt tôi!
Trong mắt của Miêu Hỉ Quý hiện ra thần sắc oán độc:
- Nơi này là trại tập trung, những người Nhật Bản không có cho những người như chúng tôi thức ăn. Nhưng mà vui thích nhìn chúng tôi tự giết nhau, sau đó bị bức sống không bằng súc sinh, phải ăn thịt người, chỉ có ăn thịt người mới có thể sống sót. Tôi bị bắt tới đây bảy ngày, đã bảy ngày bảy đêm không có ăn cái gì.
Thiên Cung Anh đứng bên người của Nhạc Trọng sắc mặt đại biến kêu to lên.
- Không có khả năng! Người Nhật Bản sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như vậy!
Tuy Thiên Cung Anh không phải người Nhật Bản theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, thế nhưng mà cũng thập phần kiêu ngạo vì mình là người Nhật Bản. Trong lòng nàng thì người Nhật Bản đại bộ phận đều là người tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phát rồ như vậy.
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của tôi! Mang tất cả chiến sĩ liên quan tới trại tập trung này bắt lại, những ai ăn thịt người lôi ra ngoài chặt đầu. Gia quyến của chúng hết thảy giáng chức làm đầy tớ, chờ đợi lập công mới khôi phục thân phận.
Một gã thân vệ nhanh chóng lui ra:
- Vâng!
Trong lòng Miêu Hỉ Quý không tính toán cầu xin cái gì, vô số nước mắt đã chảy ra như suối, hắn thoáng một cái quỳ xuống đất dập đầu với Nhạc Trọng:
- Đa tạ Đại nhân! Đa tạ đại nhân báo thù cho những người ở đây!