Dưới ánh nhìn chăm chú của Liễu Nguyệt Mi, một thân ảnh mang theo một thân ảnh gầy ốm đang chậm rãi đi về hướng này. Chủ nhân của thân ảnh kia đúng là Nhạc Trọng, thân ảnh gầy ốm bên cạnh chính là Lữ Dong. Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Mi, sau đó ôm lấy cô bé nhỏ đi bên cạnh nhảy lên, chỉ một lần bật nhảy thì đã nhảy lên tòa nhà cao bảy mét kia, nhìn thẳng Liễu Nguyệt Mi. Liễu Nguyệt Mi nhìn Nhạc Trọng hoàn hảo không chút tổn hao gì thì trong mắt xẹt qua vẻ không thể tin: - Anh đã giết chết Ngụy Nhàn sao? Nhạc Trọng sờ sờ đầu Lữ Dong đứng bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói: - Cô hỏi nó thì sẽ biết thôi! Lữ Dong nhìn Liễu Nguyệt Mi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: - Đại tỷ tỷ, đại ca ca đã giết chết tên Ngụy Nhàn bại hoại kia rồi. Bây giờ khu trung tâm căn cứ đã được giải phóng. Liễu Nguyệt Mi nhìn nụ cười đáng yêu của Lữ Dong, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười tươi: - Cám ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện của tôi. Từ giờ trở đi, Liễu Nguyệt Mi tôi nguyện ý hiệu lực cho ngài. Trong thời mạt thế này, có rất nhiều loại người khác nhau. Có người giống như Nhạc Trọng lột xác trở thành một kiêu hùng, có người lại vì sợ hãi và cảm nhận tương lai vĩnh viễn không có hi vọng mà trở nên điên cuồng, có người biến thành biến thái, có người giết người vô cùng tàn nhẫn. Nhưng vẫn có một bộ phận người cho dù là đã trải qua khủng bố và tuyệt vọng, trong lòng họ vẫn giữ lại nhân tính và lương tâm hiền lành. Người có nhân tính và hiền lành thiện lương đối lập với người ghê tởm tàn nhẫn, hắc ám đối lập với ánh sáng, trong thời mạt thế này lại càng thêm rõ ràng rành mạch. Nhạc Trọng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại thiện lương của Liễu Nguyệt Mi, yên lặng gật gật đầu. Năng lực thao túng tang thi của Liễu Nguyệt Mi đối với Nhạc Trọng mà nói thì cũng là lực lượng lớn mạnh mà hắn cần, hắn không thể để lực lượng lớn mạnh này không công mai một. Ngay cả khi Liễu Nguyệt Mi là một cô gái thiện lương, Nhạc Trọng vẫn đưa cô lên chiến trường tàn khốc chém giết với từng đàn tang thi. Ngay lúc này, sắc mặt Liễu Nguyệt Mi thay đổi, nói: - Không tốt! Có một đàn tang thi đang đến! Nhạc Trọng nhìn ra ngoài, không biết khi nào thì bên ngoài đã có một rừng đủ các chủng loại tang thi vây đầy. Liễu Nguyệt Mi đi đến trước cửa sổ, nhíu mày, một làn sóng tinh thần dâng lên đánh úp xuống đàn tang thi mà cô muốn khống chế, tuyên bố mệnh lệnh: - Tấn công! Tiêu diệt tất cả kẻ địch! Theo mệnh lệnh của Liễu Nguyệt Mi phát ra, một đám tang thi ở trong các tòa nhà chạy vọt ra, xông đến đàn tang thi bao phủ bên ngoài kia. Hai đàn tang thi điên cuồng chém giết lẫn nhau ngay tại chỗ, mỗi một giây đều có tang thi bị vặn gãy đầu. Trong đàn tang thi mà Liễu Nguyệt Mi khống chế, có một con L3 cơ thể giống như xe tăng, con L3 đó giống như quái vật đánh ra từng quyền, mỗi một quyền có thể đem năm sáu con tang thi trực tiếp đấm thành mảnh nhỏ. Tang thi tiến hóa L3 dẫn dắt đàn tang thi mà Liễu Nguyệt Mi khống chế xé nát rất nhiều con tang thi của đàn địch, trong khoảng thời gian ngắn đã ổn định cục diện. - Chạy mau, bên trong đàn tang thi kia có tang thi chỉ huy có thể khống chế các tang thi bình thường khác. Nó có thể cướp đoạt quyền khống chế trong tay tôi. Nếu bây giờ không trốn, quyền khống chế tất cả tang thi sẽ bị nó cướp đi! A!! Đau quá!! Liễu Nguyệt Mi vừa nói xong thì nụ cười trên mặt cô biến mất, sắc mặt trắng bệch ôm đầu mình quỳ trên nền nhà, vô số giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên da cô. Nhạc Trọng nhìn Liễu Nguyệt Mi cuộn người trên mặt đất, trong mắt xẹt qua tia sáng kỳ dị, trực tiếp hỏi: - Cô có thể cảm ứng được vị trí của tên chỉ huy kia chứ? Cả người Liễu Nguyệt Mi đều là mồ hôi, cắn răng nói: - Tôi có thể! Tuy rằng không thể cảm ứng được vị trí cụ thể, nhưng tôi có thể biết được phương hướng. Có lẽ càng đến gần nó, tôi càng có thể cảm ứng vị trí của nó. - Rất tốt! Cô theo tôi đến đây! Chúng ta sẽ cùng giết chết nó. Nhạc Trọng ôm lấy Liễu Nguyệt Mi, dùng sức bật nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ. Một cái nhún thì đã nhảy đến sân thượng của một tòa nhà khác, sau đó nhảy vào trong không trung. - Anh muốn chết à? Nhạc Trọng thế nhưng dùng chút sức thì đã nhảy vào giữa không trung không cao cũng không thấp. Liễu Nguyệt Mi bị dọa, nhìn Nhạc Trọng như nhìn một người điên vậy. Nhạc Trọng mỉm cười, xoạt một tiếng, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một đôi cánh bằng hợp kim tối đen, từng đường hoa văn ký hiệu kỳ dị nổi lên trên đôi cánh hợp kim đó, sau đó một cơn lốc thổi qua, nâng Nhạc Trọng và Liễu Nguyệt Mi bay giữa không trung. Liễu Nguyệt Mi ở trong lòng Nhạc Trọng cảm nhận lấy từng đợt gió thổi qua. Cảm giác bay trên không trung thật thoải mái. Trong mắt cô hiện lên vui sướng: - Đây là bảo vật phi hành sao? Thật tuyệt. Đây là cảm giác bay ư? Thật thoải mái! Có thể giống như chim chóc tự do bay lượn trong không trung là giấc mơ trong lòng của đại bộ phận nhân loại. Liễu Nguyệt Mi tuy là một tiến hóa giả tinh thần cấp ba, nhưng cô cũng là một cô gái tràn đầy cảm xúc, làm việc theo cảm tính. Có thể bay lượn giữa không trung khiến cho cô cảm thấy nó vô cùng lãng mạn. Đương nhiên đây là tốc độ phi hành bình thường nên Liễu Nguyệt Mi mới cảm thấy lãng mạn thoải mái như vậy. Nếu dùng tốc độ siêu âm để tiến hành phi hành thì từng trận gió kịch liệt có thể ngăn cản hoặc chém nát cơ thể mảnh mai của cô rồi. Nhạc Trọng ôm Liễu Nguyệt Mi, lớn tiếng kéo nàng ra khỏi giấc mơ lãng mạn, nói: - Con tang thi chỉ huy kia ở chỗ nào? Liễu Nguyệt Mi nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm giác một lúc, sau đó chỉ vào một phương hướng, nói: - Ở phía đó! Nhạc Trọng nhanh chóng chuyển hướng bay về phía được chỉ kia. Liễu Nguyệt Mi chỉ xuống một tòa nhà ở dưới, nói: - Ở trong đó, nhưng tôi chỉ cảm giác được vị trí đại khái ở đâu thôi. Không thể nói được vị trí cụ thể của nó. Nhạc Trọng nhìn xuống tòa nhà được bao phủ bởi một lượng tang thi trải rộng rậm rạp xung quanh. Trong đám tang thi đó có bốn con L3 và hơn mười con S3. Đồng thời ở trong tòa nhà lầu kia cũng không biết còn có bao nhiêu tang thi tiến hóa tồn tại nữa. Đối với người thường mà nói, coi như biết được vị trí của con tang thi chỉ huy thì cũng rất khó ám sát nó ở giữa một đàn tang thi rậm rạp như vậy. - Biết được vị trí đại khái cũng đủ rồi! Kế tiếp xem tôi hành động đi! Nhạc Trọng bay giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đống nhà lầu kia, bàn tay to vỗ xuống một cái, một con hỏa long khủng bố giống như có thể đốt cháy toàn bộ thế giới từ trong lòng bàn tay hắn chui ra bay lên rít gào trong không trung, mở cái miệng to lớn dữ tợn nuốt cả một tòa nhà vào trong. Một cái cắn nuốt của con hỏa long khủng bố kia thì đã bao phủ cả đống nhà lâu ở trong ngọn lửa hừng hực, bắt đầu thiêu đốt tất cả bên trong.