Một gã quan quân đi vào trong quân doanh nhìn Liệt Minh Nhất vô cùng lo lắng nói: - Không tốt, lữ trưởng, thi đàn bắt đầu trèo lên Hổ Hạp sơn! - Cái gì? Liệt Minh Nhất vừa nghe được tình báo sắc mặt chợt đại biến. Liệt Minh Nhất tuyển chọn trú thủ đoạn đường này địa hình nhỏ hẹp, thông đạo duy nhất chính là xuyên qua một con đường dưới Hổ Hạp sơn. Tang thi nguyên bản chỉ biết ngu xuẩn trùng kích con đường này, cũng không phát khởi công kích từ những địa phương khác. Hiện tại thi đàn lại trèo lên Hổ Hạp sơn, như vậy sẽ làm bộ đội của Liệt Minh Nhất lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Chỉ trú thủ thông đạo này mà Liệt Minh Nhất đã phải mất hơn trăm chiến sĩ, cạm bẫy cùng công sự đều bị lấp bằng. Nếu như thi đàn từ Hổ Hạp sơn tấn công, Liệt Minh Nhất sẽ rơi vào trạng huống cực kỳ quẫn bách. Binh lực trong tay hắn quá ít, hắn phải đối mặt hơn trăm vạn tang thi, binh lực giữa hắn cùng tang thi chênh lệch tới cả ngàn lần, nếu không phải chiếm cứ địa lợi, trang bị cùng trí tuệ, hắn đã sớm bị thi đàn tiêu diệt. Ngay lúc này một gã quan quân xong vào bộ chỉ huy hưng phấn hét lớn: - Lữ trưởng! Lữ trưởng! Thủ lĩnh đến! Thủ lĩnh đến trợ giúp chúng ta! Thủ lĩnh đã công kích chủ lực thi đàn, hiện tại đến viện trợ chúng ta! - Vạn tuế! Thủ lĩnh vạn tuế! - Vạn tuế! Thủ lĩnh vạn tuế! - … Bên trong bộ chỉ huy truyền ra thanh âm hoan hô kinh thiên động địa. Khi bọn họ lâm vào tình thế khó khăn nhất, Nhạc Trọng tự mình mang binh tới cứu viện, làm sĩ khí bọn họ tăng lên tới đỉnh. Mặc dù Liệt Minh Nhất cũng vô cùng hưng phấn nhưng vẫn hỏi đi hỏi lại: - Cái gì? Thủ lĩnh công kích chủ lực thi đàn? Sao có khả năng? Chủ lực thi đàn có tới ngàn vạn! Những người trong bộ chỉ huy cũng vô cùng hiếu kỳ nhìn gã quan quân kia. Hai trăm vạn tang thi đánh cho họ không thể thở nổi, mỗi khắc đều có chiến sĩ chết trong miệng tang thi. Bọn họ đối diện cùng thi đàn có trí tuệ mặc dù đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn cảm thấy thập phần gian nan. Nhạc Trọng ra lệnh cho Liệt Minh Nhất ngăn cản thi đàn trong ba ngày, sau ba ngày họ có thể rút khỏi trận địa, nhưng Liệt Minh Nhất còn cảm giác không thể chịu đựng nổi. Thế nhưng Nhạc Trọng lại mang binh kích bại chủ lực thi đàn, điều này làm nhóm người Liệt Minh Nhất vô cùng tò mò. Tên quan quân nói: - Thủ lĩnh đã vận chuyển đạn hạt nhân công kích thi đàn chủ lực, một lần tiêu diệt thủ lĩnh của thi đàn, vì vậy thi đàn tan rã! - Đạn hạt nhân! Nghe được lời này nhóm người Liệt Minh Nhất đều hít sâu một hơi lạnh. Đạn hạt nhân nguy hại hoàn cảnh thế nào ai cũng biết rõ ràng, nhưng Nhạc Trọng bị bức ép phải sử dụng đạn hạt nhân hiển nhiên lần kích bại chủ lực thi đàn này cũng thập phần gian nan. Nhưng nói tóm lại một viên đạn hạt nhân có thể kích bại một thi đàn khổng lồ đối với nhân loại mà nói đã xem như là thành công không nhỏ. Hai mươi lôi đình chiến cơ được Liễu Nguyệt Mi chỉ huy không ngừng ném xuống hỏa tiễn vào trong thi đàn, đem tang thi Z hình trực tiếp nổ thành phấn vụn. Thi đàn tổn thất hơn trăm tang thi Z hình, tang thi Z3 cầm đầu bị hai mươi lôi đình chiến cơ trực tiếp dùng hỏa tiễn xé thành dập nát. Con tang thi Z3 vừa bị giết chết, thi đàn liền sụp đổ, mấy chục vạn tang thi dưới sự dẫn dắt của tang thi Z hình bỏ chạy, đại bộ phận tang thi ngơ ngác đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. - Thật sự lợi hại! Trong nội tâm mọi người tại bộ chỉ huy vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy thi đàn khổng lồ bỗng nhiên đứng yên không nhúc nhích, giống như biến thành bao cát mặc người xâu xé. - Tôi là Nhạc Trọng, Liệt Minh Nhất, hiện tại anh lập tức rút một đoàn ra đi trợ giúp đệ ngũ lữ, tiếp tục rút một đoàn đi trợ giúp đệ tứ lữ. Những người còn lại quét sạch tang thi nơi này! Liệt Minh Nhất lớn tiếng đáp: - Dạ, thủ lĩnh! Nhạc Trọng đã chính thực hạ mệnh lệnh, Liệt Minh Nhất chỉ phải phục tùng. Ở bên trong lôi đình chiến cơ, Nhạc Trọng nhìn Triệu Thiên Cương trầm giọng nói: - Đi đệ tam lữ! Triệu Thiên Cương nhịn không được nói một câu: - Thủ lĩnh, hiện tại thời gian đã không còn sớm. Ngài nên trở về trị liệu một chút đi. Đạn dược của trung đội chúng ta đã tiêu hao gần hết, cần phải quay về bổ sung mới được! Trải qua hai trận đại chiến, hai mươi lôi đình chiến cơ đã tiêu hao thật nhiều bom, đạn dược, nhiên liệu, phải bổ sung thêm mới có thể tiến hành chiến đấu. Hơn nữa Triệu Thiên Cương cũng biết thương thế của Nhạc Trọng rất nặng, cần được nghỉ ngơi cùng trị liệu. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy qua người nào bụng bị xuyên thủng mà vẫn còn có thể nói chuyện được. Nhưng hắn hết sức rõ ràng, cho dù Nhạc Trọng không chết nhưng hiện tại cũng hết sức thống khổ, hắn có thể thấy rõ trên người Nhạc Trọng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh. Bạch Tiểu Thắng cau mày nói: - Phải đó! Lão đại, đám đệ tam lữ đều là người Mông Cổ, không bao lâu trước còn là tử địch của chúng ta. Vừa lúc để thi đàn tiêu hao lực lượng của bọn hắn, không cho bọn hắn tiếp tục kiêu ngạo. Hơn nữa thương thế của lão đại thật sự quá nặng, cần được nghỉ ngơi! Đệ tam lữ là do Mông Cổ đế quốc bên đại thảo nguyên chỉnh biên mà thành, lữ trưởng chính là Hốt Ngạch Nhiễm. Trong bộ đội này đại bộ phận đều là người Mông Cổ, mặc dù Nhạc Trọng đã phái không ít người Hán gia nhập vào, nhưng cả đệ tam lữ vẫn bị Hốt Ngạch Nhiễm nắm chặt trong tay. Mặc dù từng là địch nhân lẫn nhau, Nhạc Trọng cũng không thể không thừa nhận Hốt Ngạch Nhiễm là người lãnh đạo rất có mị lực. Tính độc lập của đệ tam lữ rất mạnh, có động cơ cùng năng lực phản loạn, bởi vậy bị Nhạc Trọng phòng bị cùng nghi kỵ. Hơn nữa quân đội của Nhạc Trọng cũng không thân thiện với đệ tam lữ. Bạch Tiểu Thắng thập phần khinh thường đệ tam lữ, nhận thức bọn hắn còn không bằng Hổ Lang quân tách rời từ cặn bã doanh. Bởi vì đệ tam lữ có thể làm phản bất cứ lúc nào. Nhạc Trọng nhăn mày nói: - Mặc kệ bọn hắn là người gì, chỉ cần bọn hắn chưa phản bội thì hiện tại vẫn là bộ hạ của tôi. Cũng là quân đội bạn của các anh. Đối với chiến hữu, bất luận có mâu thuẫn gì đều phải đợi lúc khác giải quyết, trong cuộc chiến nhất định dốc sức giúp đỡ. Chỉ có như vậy bộ đội của chúng ta mới có lực ngưng tụ, mới có thể chân chính thành một chỉnh thể. Đây là vấn đề nguyên tắc, để những chiếc chiến cơ còn lại trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn bổ sung. Triệu Thiên Cương, mang tôi đến chỗ đệ tam lữ, đây là mệnh lệnh! Khụ khụ… Mặc dù Nhạc Trọng cũng thật phòng bị đệ tam lữ, nhưng không thể phủ nhận Hốt Ngạch Nhiễm mang theo đệ tam lữ cũng lập được chiến công hiển hách, thật nhiều huyện thành là do Hốt Ngạch Nhiễm dẫn đệ tam lữ thu phục. Vì không để Nhạc Trọng có lý do hủy bỏ đội ngũ, Hốt Ngạch Nhiễm dẫn dắt đệ tam lữ liều mạng không ngừng liệp sát tang thi. Mặc dù trang bị của bọn họ kém đệ nhất sư, đệ nhị lữ, nhưng số lượng tang thi bị bọn họ giết chết cũng rất lớn.