Chân mày Nhạc Trọng cau lại, lạnh lùng nói: - Không được khóc! Thân thể Địch Na run rẩy, lau nước mắt ngẩng đầu đầy chờ mong nhìn Nhạc Trọng. Khổng Thúy Vân nhìn Nhạc Trọng muốn nói điều gì đó nhưng khi nghĩ tới tình cảnh đáng sợ của đàn biến dị nhân hôm nay, thi thể nhân loại trong nồi canh, sắc mặt nàng trắng nhợt rốt cục nói không nên lời. Mặc dù nàng không thích Nhạc Trọng chơi đùa Địch Na, nhưng nếu Nhạc Trọng muốn làm nàng chỉ có thể phục tùng theo hắn. - Di! Đây là cái gì? Nhạc Trọng đang nhíu mày tự hỏi nên làm sao xử lý Địch Na, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng nhìn Địch Na quát: - Xoay người, nằm xuống, nhếch mông lên! - Dạ! Trong mắt Địch Na hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng xoay người ghé trước mặt Nhạc Trọng, nhô lên bờ mông nhỏ non nớt của mình. Nhạc Trọng nhìn xuống bờ mông của Địch Na, chỉ thấy ở khe mông có bao phủ một mảng lớn lân giáp màu đen, ở chỗ giao nhau lại mọc một chiếc đuôi nhỏ dài chừng mười phân. Nhạc Trọng nắm lấy cái đuôi nhỏ của Địch Na kéo nhẹ hỏi: - Đây là cái gì? Sắc mặt Địch Na biến thành trắng bệch, thân thể yêu kiều run rẩy sợ hãi: - Xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi! Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ. Địch Na là tiện nhân hạ tiện, là bán biến dị nhân hạ tiện… Thân thể Địch Na run rẩy chuyển đầu lạy Nhạc Trọng nức nở cầu xin: - Mặc dù Địch na là bán biến dị nhân hạ tiện, nhưng chỉ có mông phát sinh biến dị mà thôi. Trong thân thể Địch Na không có biến dị, Địch Na không phải biến dị nhân. Ngài có thể chơi đùa Địch Na, van cầu ngài chơi đùa Địch Na đi… Nhạc Trọng vuốt vuốt cái đuôi ngắn của cô bé, rốt cục hiểu được vì sao Ai Văn lại đối đãi tàn nhẫn với Địch Na như vậy. Trên thân thể Địch Na đã có bộ phận biến dị, tương đương như bán biến dị nhân. Sự tồn tại này vốn không còn là nhân loại, cũng không phải biến dị nhân, vì vậy đều bị hai bên bài xích. Bán biến dị nhân một khi trong thân thể tích lũy tia phóng xạ tới trình độ nhất định sẽ có hai con đường, một là chết, hai là biến thành biến dị nhân. Thân thể biến dị nhân bị tia phóng xạ tra tấn, đau đớn không thôi, sẽ biến thành điên cuồng thị huyết, một khi Địch Na biến thành biến dị nhân sẽ có xác suất nổi điên cực lớn, sẽ đem cả bộ lạc tàn sát sạch sẽ. Bởi vậy bán biến dị nhân ở trong bộ lạc chính là thứ yêu tà, bị khinh bỉ, bị bài xích. Một khi trong bộ lạc phát hiện có bán biến dị nhân, nếu không phải bị nhân loại vứt bỏ thì sẽ bán cho kẻ buôn nô lệ. Nếu muốn để cho bán biến dị nhân không tiếp tục bị nhiễm phóng xạ cũng thập phần đơn giản. Chỉ cần để cho họ rời xa khu vực nhiễm phóng xạ là được. Nhưng thế giới này lại chỉ có thực vật cùng nguồn nước bị ô nhiễm, nước tinh khiết vô cùng trân quý, bán biến dị nhân căn bản không tư cách sử dụng loại thực vật như vậy, bởi vậy một khi bị phát hiện, kết cục bình thường đều thập phần thê thảm. Nhạc Trọng quan sát Địch Na một lúc, cô bé có mái tóc vàng mắt xanh, tướng mạo tú lệ, còn nhỏ tuổi nhưng thân hình đã đầy đặn, nhìn thật xinh đẹp, làn da lại trắng nõn. Khuyết điểm duy nhất là dinh dưỡng không đủ, sắc mặt hơi vàng, đồng thời làn da khô ráo, hai bàn tay chai sần. Nếu nói tổng thể thì xem như một tiểu mỹ nhân mỹ lệ khả ái. Nhạc Trọng trầm tư một lúc mới nói: - Tôi đã biết. Địch na, cô có nguyện ý theo tôi, làm nô lệ của tôi, mặc cho tôi sai sử. Nếu như cô nguyện ý tôi có thể can thiệp với cha cô, mua cô về đây. Nếu cô không nguyện ý, vậy cô ở chỗ này một đêm rồi rời khỏi đi! Địch Na mừng rỡ dập đầu bái lạy Nhạc Trọng vô cùng cảm kích nói: - Nguyện ý! Địch Na nguyện ý làm nô lệ của chủ nhân, mặc cho chủ nhân sai khiến. Chuyện gì Địch Na cũng sẽ cố gắng học tập, trở thành trợ thủ cho chủ nhân! Dứt lời Địch Na chui vào trong mền của Nhạc Trọng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: - Chủ nhân muốn chơi đùa Địch Na sao? Nhạc Trọng trừng mắt nói: - Ngoan ngoãn một chút, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai còn cần lên đường đâu! Địch Na không biết tính nết Nhạc Trọng thành thật đáp: - Dạ! Thu nhận Địch Na, Nhạc Trọng xem sách một lúc mới tắt đèn đi ngủ. Sáng sớm hôm sau Nhạc Trọng dẫn ba cô gái đi ra khỏi lều, từng đạo ánh mắt cổ quái đều rơi lên người bọn họ. Nhạc Trọng trực tiếp tìm Ai Văn hỏi: - Ta muốn mua Địch Na, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ai Văn vô cùng sợ hãi nói: - Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, nữ nhân ti tiện kia ngài lấy đi là được, hãy xem như bộ lạc chúng tôi tạ lễ ân cứu mạng của ngài. Ngài có thể thích nàng là vinh hạnh của chúng tôi! Nhạc Trọng nhàn nhạt cười, thuận tay lấy bốn khẩu súng cùng mười băng đạn đưa cho Ai Văn nói: - Như vậy đi, đây là của các ngươi! Ai Văn mừng rỡ dập đầu lạy tạ nói: - Đa tạ vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, đa tạ! Đối với một bộ lạc dân lưu lạc mà nói súng ống đạn dược chính là bảo bối, viên đạn còn trân quý hơn ưng nguyên. Một bán biến dị nhân ti tiện còn có thể đổi được bốn khẩu súng cùng mười băng đạn, Ai Văn hưng phấn không thôi. Cho dù Địch Na không phải bán biến dị nhân, nhưng đổi được nhiều vũ khí như vậy hắn tuyệt đối sẽ đem Địch Na ra trao đổi. - Nhạc Trọng, tôi có chuyện muốn nói với anh! Nhạc Trọng nhìn theo thanh âm truyền ra, chỉ thấy Phù Lan Na cùng nhóm người sống sót còn lại tụ tập trước người hắn. Nhìn nhóm người Phù Lan Na, trong mắt Nhạc Trọng lóe lên vẻ phức tạp. Ở trước mắt hắn chỉ còn lại tám người, đi tới thế giới này chưa được vài ngày mấy trăm người đã chết còn lại vài người, thế giới này tàn khốc thế nào có thể thấy rõ. Đêm qua tập kích chỉ có một biến dị nhân tam giai, nếu có hai tam giai, chỉ sợ Nhạc Trọng chỉ có thể bỏ chạy một mình. Nếu gặp phải tứ giai, chỉ sợ Nhạc Trọng vừa đối mặt liền bị giết chết. Nhạc Trọng nói: - Có chuyện gì thì nói đi! Ánh mắt Phù Lan Na phức tạp nhìn hắn nói: - Chúng tôi hi vọng cùng nhau liên hợp lại. Thế giới này thật quá tàn khốc, chỉ có liên hợp chúng ta mới có hi vọng đạt được một đường sinh cơ trong thế giới này! Nhạc Trọng lắc đầu cự tuyệt: - Tôi không có hứng thú! Tám người này có thể sống sót sau trận tập kích đêm qua cho thấy thực lực cũng không yếu, nhưng đối với Nhạc Trọng mà nói thực lực của họ không đáng cho hắn xem trọng, mấu chốt nhất một điểm chính là Phù Lan Na bọn họ trước kia đều là một phương hào hùng, tâm cao khí ngạo, cho dù liên hợp cũng chỉ có tư tâm, Nhạc Trọng gia nhập suốt ngày chỉ lo đấu mưu đấu trí cũng đủ cho hắn lãng phí thật nhiều thời gian cùng tinh lực. Chứng kiến Nhạc Trọng cự tuyệt, sắc mặt nhóm người thay đổi, Phù Lan Na cắn răng nói: - Nhạc Trọng, chỉ cần anh nguyện ý gia nhập, anh chính là thủ lĩnh của chúng tôi! Nhạc Trọng thản nhiên nói: - Muốn tôi gia nhập cũng được, các vị phải hoàn toàn phục tùng bất cứ mệnh lệnh gì của tôi, không được vi phạm, nếu không thì thôi đi! Một nam tử trẻ tuổi nhuộm tóc vàng, khuôn mặt hung hãn cười lạnh nói: - Bất cứ mệnh lệnh gì? Nếu anh muốn chúng tôi đi chết chúng tôi cũng phải đi chết sao?