Một người da đen tiến lên khuyên nhủ: - Trương Lưu Nhất, Nhạc Trọng không phải ý tứ này… Nhạc Trọng lạnh băng nói: - Không! Tôi chính là ý tứ này. Nếu tôi làm thủ lĩnh, muốn các người đi chết, các người chỉ phải đi chết. Chỉ khi nào phục tùng tới nông nỗi đó tôi mới có thể gia nhập các vị, làm thủ lĩnh các vị, cấp cho các vị một con đường sống! Muốn làm thủ lĩnh của những người này, Nhạc Trọng phải đem nước cùng thực vật trân quý chia với họ, còn phải phân tâm giúp đỡ họ, hắn tự nhiên muốn thu được quyền lực đáng phải có. Nếu không cũng không cần tốn công đi giúp họ làm gì. Chủ yếu là vì thế giới này còn tàn khốc hơn địa cầu gấp mấy lần, không có nước cùng thực vật tinh khiết, cho dù Nhạc Trọng mời chào nhiều bộ hạ cũng không nuôi nổi. Nghe được lời nói của Nhạc Trọng, sắc mặt tám người kia lại biến đổi, biến thành thập phần khó xem, không ai nguyện ý đem tính mạng của mình giao vào trong tay người khác. Trương Lưu Nhất lóe lên vẻ chế nhạo: - Thủ lĩnh kiểu như anh chúng tôi không mời nổi. Anh tưởng anh là ai? Dù không có anh, chúng tôi cũng có thể sống sót. Chúng ta đi! Dứt lời, những người khác cũng rời đi, chỉ còn lại Phù Lan Na cùng nam tử da đen yên lặng đứng tại chỗ. Trương Lưu Nhất vừa nhìn thấy Phù Lan Na cùng Mạn Tây Lạp vẫn đứng im lặng trước mặt Nhạc Trọng, sắc mặt biến đổi, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tỵ: - Phù Lan Na, Mạn Tây Lạp, hai người không đi sao? Phù Lan Na cự tuyệt Trương Lưu Nhất, trong đôi mắt lóe dị quang nhìn Nhạc Trọng nói: - Không! Nhạc Trọng, tôi nguyện ý làm bộ hạ của anh, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của anh! Mạn Tây Lạp cũng nhếch miệng cười nói: - Nhạc Trọng, anh thật mạnh! Đêm qua bộ hạ của anh đã cứu tôi một mạng, tôi nguyện ý làm bộ hạ của anh, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của anh! Một nam tử trung niên mặc đồ tây nhìn qua bên này chậm rãi thở dài: - Không nghĩ tới cả Phù Lan Na cùng Mạn Tây Lạp đều đi nhờ vả hắn! Một gã nam tử gương mặt đầy thịt cười lạnh nói: - Làm tay sai cho người khác đều sẽ có kết cục không tốt. Bọn hắn rất nhanh sẽ hối hận vì đi nhờ vả Nhạc Trọng. Tôi đã hỏi qua, chỉ thêm năm ngày là chúng ta có thể tới Hồng Nham thành. Tới lúc đó Nhạc Trọng liền vô dụng, với bản lĩnh của chúng ta đi đâu mà không được trọng dụng? Trước khi đến Hồng Nham thành, chúng ta có thể tránh phía sau bọn hắn, để bọn hắn giúp chúng ta che mưa che gió! Trương Lưu Nhất liếm liếm môi, trong mắt thoáng hiện dâm quang: - Đáng tiếc Phù Lan Na. Nếu có thể lên nàng một lần thì tốt rồi! Song phương chia tay, yên lặng tiếp tục đi về phía trước. Bộ lạc dân lưu lạc tiếp tục đi tới, trên đường đi Nhạc Trọng nhìn thấy vài dòng suối, nhưng đại bộ phận đều bị ô nhiễm ngoài 5 cấp, ngay cả 4 cấp cũng rất ít thấy. Năm ngày sau, một tòa thành thị hùng vĩ xuất hiện trước mặt mọi người. Tường thành Hồng Nham thành cao đến hai mươi thước, dùng những tảng đá lớn màu đen xây thành, mỗi cách hai mươi thước trên tường thành có thể nhìn thấy một khẩu trọng súng máy 12.7 mm chĩa xuống bên ngoài thành. Đồng thời một con sông dài vây quanh thành, muốn công thành con sông này sẽ là một chướng ngại khó có thể vượt qua. Ngay lối vào Hồng Nham thành có hai mươi thủ vệ, thật nhiều đội xe, thật nhiều người không ngừng ra vào. Ở cửa thành còn có một cỗ máy điện tử giống như khung cửa, muốn tiến vào trong thành phải đi ngang qua cánh cửa kia. Ai Văn chỉ cửa vào thành nói với Nhạc Trọng: - Đó chính là Hồng Nham thành! Cửa điện tử kia có thể kiểm tra một người có phải là biến dị nhân hay không! Nhạc Trọng nhìn lối vào thành gật nhẹ đầu, dẫn mấy người Phù Lan Na đi tới cửa thành. Trong nhóm người Nhạc Trọng không có biến dị nhân nên thật dễ dàng đã được phép vào thành. Nhạc Trọng vừa tiến vào thành thị liền thấy đoàn người nhộn nhịp đi lại trên đường phố, còn có những người trên thân mang theo cỗ sát khí lẫm liệt, đồng thời trên người đeo đủ loại súng ống. Nhóm người Nhạc Trọng vừa đi vào thành, thật nhiều ánh mắt đã rơi lên trên người bọn họ, bọn họ chứng kiến Nhạc Trọng mang theo thư kích bộ thương trong lòng trầm xuống. Chờ khi ánh mắt nhìn qua Phù Lan Na cùng Tiêu Lan các nàng, trong mắt bọn hắn liền hiện ra vẻ tham lam. Đúng ngay lúc này năm nam tử mặc chế phục màu đen từ trong thành đi ra, nhìn thấy Phù Lan Na hai mắt tỏa sáng bước nhanh tới. Một gã nam tử trên tay áo đeo một ngôi sao vàng nhìn Phù Lan Na trong mắt hiện dâm quang kiêu ngạo nói: - Nữ nhân này không tệ! Ta xem trúng nàng, ra cái giá đi! Người không quan hệ cút ra cho ta! Một gã nam tử cũng đeo một ngôi sao trên cổ tay áo chỉ Địch Na nói: - Ta xem trúng nữ nhân này, ra cái giá đi! Ai Văn vừa nhìn thấy năm tên nam tử mặc chế phục màu đen sắc mặt đại biến lập tức không chút tiếng động lui ra sau, rất nhanh dẫn những người khác nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Sáu người Trương Lưu Nhất cũng tránh khỏi ẩn một bên nhìn qua với vẻ vui sướng khi người gặp họa, Nhạc Trọng càng xui xẻo bọn hắn càng cao hứng. Nhạc Trọng nghe vậy sắc mặt liền âm trầm, kể từ sau khi hắn xưng bá đại thảo nguyên đã thật lâu không có ai dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với hắn. Nếu như ở bên ngoài chỉ sợ hắn đã rút đao chém rơi cẩu đầu của hai tên kia. Nhưng nơi này là Hồng Nham thành, hắn là người ngoài, hắn gần như không hiểu biết gì về thế giới này, điều này làm trong lòng hắn có chút kiêng kỵ. Nhạc Trọng lạnh lùng nói: - Các nàng là nữ nhân của ta, không bán! Tránh đường, đừng cản lộ! Tên nam tử trúng ý Phù Lan Na nghe vậy cười hung ác, phất tay nói: - Nữ nhân của ngươi? Tốt! Tốt! Tốt! Tên tạp chủng ngươi cấp má không biết thẹn, bổn đại gia Phí Nam nguyện ý cấp tiền là vinh hạnh của ngươi. Ngươi đã không biết xấu hổ, bổn đại gia ngay trước mặt ngươi chơi nữ nhân của ngươi, rồi đem thân thể ngươi cắt xuống cho chó ăn! Bắt bọn hắn cho ta! - Phí Nam, nữ nhân kia không tệ! Chúng ta cùng lên đi! - Ha ha! Ba người cùng lên đi, ta chơi ở dưới mặt tốt lắm! - Nam nhân này nhìn không tệ, ta lên hắn tốt lắm! - Lan Nặc, ngươi thật buồn nôn, thế nhưng vui vẻ nam nhân! - Ha ha… - … Bốn tên kia không chút kiêng kỵ lớn tiếng đùa bỡn, thân hình vừa động dùng tốc độ gấp sáu lần người thường xông tới chỗ Nhạc Trọng. - Muốn chết! Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hung quang, vươn bàn tay nhanh như sét đánh chộp vào đầu một tên nam tử. Tên nam tử nhìn thấy bàn tay đột nhiên xuất hiện trong mắt hiện lên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy được bàn tay nhanh tới như thế. Nhạc Trọng một trảo bắt lấy đầu tên nam tử kia hướng một bên vung qua, tên nam tử bị hắn chộp trong tay như viên đạn pháo hung hăng đập lên trên thân một tên khác. Hai tên nam tử hung hăng đụng vào nhau phun ra một ngụm máu tươi lăn sang một bên. Nhạc Trọng một kích giết chết hai tên sải bước tới trước, một cước đá vào thân một tên khác, đem tên kia đá văng ra xa hơn mười thước hung hăng đánh vào một tên khác mới cùng nhau phun máu ngã xuống đất.