- Bình thường người mạnh nhất trấn áp phản kháng quân khắp các nơi là Thần chiến sĩ tam giai trong Thánh tộc. Một khi Thần chiến sĩ tứ giai xuất động, phiến loạn sẽ bị trực tiếp trấn áp. Thần chiến sĩ ngũ giai đều là đại nhân vật trong Thánh tộc, ở trong mắt bọn chúng phản kháng quân chúng ta chẳng khác gì là những con kiến, nếu tâm tình không tốt thì ra tay gạt bỏ. Nhưng bình thường rất ít thấy Thần chiến sĩ ngũ giai ra tay! Vẻ mặt La Thần âm trầm nói. Nhạc Trọng nghe La Thần nói xong không biết nên nói gì, rốt cục đã hiểu rõ vì sao La Thần giao quyền gọn gàng dứt khoát như vậy. Nhạc Trọng ở tại địa cầu đã là cường giả đứng đầu, nhưng ở trong Thánh tộc chỉ bất quá là một cao thủ bình thường, bất kỳ một gã Thần chiến sĩ tứ giai nào ra tay cũng dễ dàng xử lý hắn. Nếu là một gã ngũ giai xuất thủ, chỉ sợ hắn sẽ bị miểu sát trong nháy mắt. Thế giới này nguy hiểm cùng tàn khốc thế nào liền biết được. Nhạc Trọng trầm mặc một thoáng, hỏi: - Hiện tại thực vật cùng nguồn nước của chúng ta như thế nào? Trong hoang dã, sát thủ đáng sợ nhất không phải Thánh tộc mà là nguồn nước cùng thực vật. Những nơi thích hợp cho sinh vật sinh tồn chỉ có các thành trì, đại bộ phận địa phương bên ngoài thành trì đều là nơi mà nhân loại khó có thể sinh tồn, không có khu vực nào mà không bị ô nhiễm trầm trọng. Thực vật cùng nước uống cũng là một nhân tố quan trọng áp chế sự phát triển của phản kháng quân. Bên trong thành thị của Thánh tộc có được nguồn nước sạch sẽ, còn có thể gieo trồng được lương thực, chính bởi vì như thế Thánh tộc mới có thể chặt chẽ khống chế được nhân loại. La Thần nhìn theo nhóm chiến sĩ đang huấn luyện, nói: - Hiện tại số lượng lương thực dự trữ của chúng ta còn được một tháng, nguồn nước tiết kiệm một chút thì duy trì được hai mươi ngày. Điều kiện tiên quyết chính là những chiến sĩ mà ngài huấn luyện không thể sử dụng nguồn nước cùng lương thực dự trữ của chúng ta! La Thần cũng biết dựa theo phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng của Nhạc Trọng sẽ huấn luyện ra được một đội ngũ cường đại, nhưng chiến sĩ nhận huấn luyện đều là đại hộ tiêu hao nguồn nước cùng thực vật cực lớn, điều này đối với phản kháng quân luôn thiếu hụt vật tư mà nói chính là ác mộng. Thật nhiều thành thị khi đối phó phản kháng quân chỉ cần phong tỏa kinh tế, cấm buôn bán thực vật cùng nguồn nước cho phản kháng quân, như vậy đủ làm cho họ hỏng mất. Nhạc Trọng tò mò hỏi: - Trước kia các anh làm sao mua được nước cùng thực vật trong thành thị? La Thần tự giễu cười nói: - Tìm kiếm quặng sắt khu hoang dã, săn bắn bạo dân, dân lưu lạc bán làm nô lệ, máu thịt cùng tinh hạch của biến dị thú, tinh giác của biến dị nhân cao giai, thực vật biến dị quý hiếm. Những thứ này là vật tư mà các thành thị cần dùng, chỉ cần thành thị không phong tỏa kinh tế, chúng tôi có thể trao đổi ưng tệ với họ, sau đó dùng ưng tệ mua nước cùng thực vật. Ngoài ra chúng tôi có thể làm lính đánh thuê, đi tới trung tâm nhận nhiệm vụ, đổi lấy ưng tệ. Thân là phản kháng quân, còn phải bán mạng cho Thánh tộc duy trì sinh hoạt, làm chính bản thân mình cũng cảm thấy thật buồn cười! Nhạc Trọng lâm vào trong trầm mặc. Bởi vì thiếu hụt vật tư, phản kháng quân ngược lại đi làm lính đánh thuê cho Thánh tộc, điều này làm hắn cảm giác có chút khó tin. Nhưng khi nghĩ lại cũng hiểu được nỗi khổ của họ, dù sao người là cần sống sót. Nhạc Trọng hỏi: - Ở gần bên này nơi nào có biến dị thú? La Thần nói: - Cổ Thác phế khu! La Thần giải thích: - Phế khu Cổ Thác là phế khu nổi danh nhất gần đây, đó là mảnh đất giao tiếp giữa những khu vực ô nhiễm tia nặng lẫn nhẹ, một khu vực như vậy mặc dù có tính công kích thật lớn hơn nữa còn có nhiều biến dị thú cùng thực vật biến dị thập phần hung mãnh, ngoài ra còn có phóng xạ quỷ, bạo đồ, biến dị nhân lưu bên trong. Một khu vực như vậy thập phần nguy hiểm, biến dị thú kinh khủng nhất thậm chí có thể xử lý cả Thần chiến sĩ tứ giai. Nghe nói từng có một Thần chiến sĩ tứ giai đi vào phế khu Cổ Thác không thấy quay về. Chung quanh phế khu còn có thật nhiều tổ chức nhân loại nhỏ, những tổ chức này tương đương như dong binh đoàn, họ tiến vào nơi đó săn bắn, hoàn thành nhiệm vụ của Thánh tộc đổi lấy tiền tài. Đó là một mảnh đất thập phần hỗn loạn, những hành vi giết người cướp bóc tội ác cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh. Đại bộ phận người trong đó không phân biệt đúng sai thiện ác, chỉ cần trả tiền chuyện gì cũng làm. Bình thường chúng ta cũng vào đó săn bắn biến dị thú! Nhạc Trọng nghe vậy suy nghĩ một hồi nói: - Tốt lắm! Chúng ta trước tiên đi phế khu Cổ Thác! Hắc Huyết trấn là một trấn nhỏ nằm gần phế khu Cổ Thác. Trên thực tế phế khu Cổ Thác là một mảnh khu vực chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, nơi nơi tràn ngập thực vật biến dị, biến dị thú, quỷ phóng xạ. Bên trong phế khu này nơi nào cũng có thể nhìn thấy những sinh vật khủng bố, cho dù là Thần chiến sĩ tứ giai không cẩn thận vẫn sẽ tử vong ở nơi đây. Nhưng bên trong phế khu Cổ Thác có được thật nhiều vật tư, thậm chí còn có nguồn nước sạch sẽ, ngoài ra còn có di sản quý giá trước cuối thời, bởi vậy thật nhiều người đều tiến vào trong phế khu Cổ Thác đi mạo hiểm. Hắc Huyết trấn là tiền trạm do nhân loại xây dựng đi thông vào phế khu Cổ Thác. Sở dĩ cần xây dựng một trấn nhỏ ở nơi này là bởi vì trong Hắc Huyết trấn có năm cái giếng, mà mức độ nguồn nước ô nhiễm chỉ tới 2 cấp, chính bởi vì có được nguồn nước như vậy nên Hắc Huyết trấn rất nhanh đã trở nên phồn hoa. Nhạc Trọng nhìn Hắc Huyết trấn tràn ngập màu xanh biếc trong mắt thoáng hiện dị quang: - Nơi này chính là Hắc Huyết trấn sao? Trấn nhỏ tràn ngập màu xanh biếc này hoàn toàn bất đồng với những địa phương mà Nhạc Trọng từng đi qua, chung quanh trấn mọc đầy cỏ cùng rau dại, Nhạc Trọng nhìn thấy có không ít nữ nhân cùng trẻ con đang tìm kiếm rau dại có thể no bụng khắp chung quanh. Mà những địa phương trước đó hắn đi qua ngoại trừ hoang vu vẫn là hoang vu. Nhạc Trọng nhìn tiểu trấn lại hỏi La Thần bên cạnh: - Nơi này đã có nước, vì sao Thánh tộc không chiếm đoạt nơi này? La Thần giải thích: - Mặc dù Hắc Huyết trấn có nước, nhưng khoảng cách quá gần phế khu Cổ Thác. Nơi này từng có mười lần bị đại quân biến dị nhân tàn sát qua. Tổng cộng có hơn trăm Thánh tộc chết trong tay biến dị nhân. Hơn nữa nước ngầm của trấn cũng không đủ sức chống đỡ cuộc sống của sinh vật quy mô hơn vạn người, bởi vậy nơi này không thể xây thành. Tuy Thánh tộc không đem trấn nhỏ kia thu vào trong tay, nhưng hàng năm phải giao bốn thành lợi nhuận của Hắc Huyết trấn cho Hồng Nham thành! Nhạc Trọng hỏi: - Nước ngầm nơi này có thể nuôi sống bao nhiêu người? La Thần hiển nhiên đã làm xong điều tra nhanh chóng đáp: - Nhiều nhất hai ngàn người! Nếu như bị bức tới tuyệt cảnh La Thần cũng từng suy nghĩ qua làm sao cướp đoạt nguồn nước của Hắc Huyết trấn. Nhưng một khi hắn làm như vậy nếu đại quân Hồng Nham thành xuất hiện hắn cũng đành phải bất đắc dĩ rời đi.