Trải qua vài ngày như vậy, Tô Yên cuối cùng cũng vững lòng, trong đầu nghĩ cũng không có gì khác, trong mật thất, nó cũng không có cách nào
hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Sau đó mở cửa ra, đã thấy cặp mắt kia,
dưới một đống muối trắng vẫn lóe ra ánh sáng yếu ớt. Vì thế vị thuật sĩ
nổi danh tiên giới này cũng đổ mồ hôi, kinh ngạc. . . .
“Yêu nghiệt, mạng ngươi thật cứng.” Ả xoay người chăm chú nhìn cô,
thân thể cô đã bị mất nước nghiêm trọng, phải nói là mất máu nghiên
trọng. = =
Toàn bộ muối xung quanh đều thành màu đỏ chói mắt, mạch máu toàn thân nhìn vô cùng đáng sợ.
Ả cúi đầu thấp hơn một chút, không phát hiện màu đỏ đậm trong mắt cô, giữa một đống muối trắng, một nhành cây màu vàng nhạt không biết từ nơi nào vươn ra, trực tiếp đâm vào ngực Tô Yên.
Đâm xuyên qua cơ thể, mà khi đó, ả còn chưa phản ứng kịp, kinh ngạc, đây là thứ gì? ? ?
Kỳ thật, với đạo hạnh của Tô Yên, vốn không thể mắc bẫy dễ dàng như vậy
mới đúng, chỉ là ả quá chủ quan, bị một gốc Thất Diệp Linh Chi hai ba
trăm năm tu vi lật thuyền trong mương. [1]
[1] Thuyền đi trong mương không thể bị lật nhưng lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.
Phản ứng đầu tiên của ả là lập tức bảo vệ tâm mạch, dù sao đã theo
Mộc Phi Huyền nhiều năm như vậy, yêu quái tương tự cũng sớm thấy qua.
Vừa nhìn thấy nhánh cây này, ả liền biết đó là một vật thể hút năng
lượng. Nhưng dù động tác của ả nhanh, tuy bảo vệ được tâm mạch, nhưng
rất khó giữ lại công lực, mắt thấy luồng tia sáng xanh truyền vào thân
thể của ả, lại không kháng cự được. Kỳ thật, trong lòng ả cũng hoảng
hốt, chuyện xảy ra như vậy, có thể giữ được cái mạng đã tốt lắm rồi. = =
Thật khéo, từ linh lực hấp thu từ Mộc Phi Huyền tới linh lực tính cả tu vi của mình, tất cả đều đem cho người ta.
Vốn dĩ Thất Diệp cũng không tính hút của ả, hành động đó giống như
phản ứng tự nhiên. Lúc cô chạy ra khỏi mật thất, tất cả Huyền Tự Cảnh. . . đều kinh hoàng. . .
Khốn khiếp… Dám đến hang ổ của đạo sĩ quấy rối. . . Yêu nghiệt này ngạo mạn biết bao. . . . .
Mà còn. . . Cả người đỏ bừng như vậy, rốt cuộc là yêu quái gì đây. . . . .
Một đám đạo sĩ có tiếng, cầm kiếm trảm yêu vây thành một vòng tròn nhỏ, dò xét hồi lâu mà không dám tiến lên. = =
Một đám người nháo nhác, cuối cùng vẫn kinh động đến Mộc Phi Huyền,
lúc hắn mới biết, tức giận đến mức muốn rụng răng, coi như mình bị
thương, chẳng lẽ toàn bộ Huyền Tự cảnh yếu kém đến nỗi ngay cả yêu
nghiệt cũng dám tìm tới cửa ăn hiếp đạo sĩ sao?
Lúc hắn chạy tới, vẫn kinh sợ. Thứ kia giống như. . . . giống như. . . . Giống như một người bị lột da. (kẻ điên: chết tiệt, cái gì tên là
giống như. . . .)
Làn da nó nhăn giống vỏ quýt sấy khô, cổ họng chỉ có thể phát ra
thanh âm ha ha kỳ quái, các đạo sĩ có liên quan vây quanh, còn đang ở
giữa dư âm của thiên lôi, dạo này, hết thảy mọi người đều văn minh, có
phần có ý thức về cái đẹp, con thỏ còn biết đạo núp sau cánh hoa, sao
còn có yêu nghiệt dài thượt kém sắc như vậy. . . .
Yêu nghiệt kia quay đầu thấy hắn, loạng choạng đi qua, gương mặt kia
cuối cùng cũng làm cho hắn hoảng hốt, tay nắm thanh kiếm Thiên Huyền,
bấm tay niệm chú, lại cảm thấy yêu nghiệt này vô cùng quen thuộc. . . .
Có điều, trong lòng cũng suy nghĩ, không đúng, thứ thân dài này, người mù nhìn qua một lần cũng có thể nhớ rõ.
Yêu nghiệt kia nhìn kiếm trong tay hắn, đứng một lúc lâu, cuối cùng
xoay người chạy thoát. . . . Đợi đến lúc chúng đạo sĩ bàn bạc xong,
chuẩn bị đuổi theo, đã không thấy bóng dáng.
Khi đó, Mộc Phi Huyền đột nhiên nhớ ra chỗ quen thuộc: ánh mắt.
Cặp mắt kia luôn luôn mang theo cầu xin thương xót, chiếu ra vô số
ánh sao lấp lánh. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên bất an mãnh liệt,
quay đầu, hỏi chúng đạo sĩ một cách vô cùng nghiêm túc: “Thứ này xuất
hiện từ đâu?”
Chúng đạo sĩ còn đang thảo luận, bọn họ không biết mật thất trong
Phồn Âm các, tông chủ phu nhân đã nhanh chóng che giấu. Kết quả, để lại
một cục diện rất rối rắm cho Mộc Phi Huyền.
Huyền Tự Cảnh phái đi một lượng lớn nhân mã để tìm cô, các tiên yêu
khác thì càng không cần phải nói, nhắc tới liền đánh hơi được, tin tức
hết sức nhanh nhạy, ngay cả chó Hao Thiên cũng tám phần không bằng.
Thất Diệp cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy đổi chỗ, ban đầu xung
quanh còn có chút cỏ cây, chim quý hiếm tu tiên, nhưng sau vài lần suýt
nữa bị bắt, dây thần kinh của cô đã sớm đứt đoạn.
Thanh Dương Tử dựa cạnh một gốc cây tùng có vẻ đã rất nhiều tuổi,
đứng yên thật lâu, Thất Diệp Linh Chi kia đang ở trong rừng, run lẩy
bẩy, từng nhánh cây đã hiện rõ, mặc dù có ánh trăng, nhưng trái lại, nó
đã học khôn, không dám dùng toàn lực hấp thụ. Toàn bộ lá cây đã nhăn
nhúm, nhìn qua muốn bao nhiêu xấu là có bấy nhiêu xấu. Bộ dáng này, đừng nói là Thất Diệp Linh Chi, sợ là bỏ vào trong đống rơm rạ cũng sẽ bị
chúng rơm rạ khinh bỉ.
Lúc hắn đến gần cô, phát hiện thân thể nho nhỏ kia run rẩy một hồi, thoát ra định trốn.
“Tiểu Thất?” Hắn lên tiếng, ngăn cản cô: “Là ta.”
Cây cỏ kia chỉ nhìn về phía hắn ra sức lắc đầu. . . . Nhưng chỉ nhìn
thấy một bóng người mờ ảo. . . . Mỗ Thảo đột nhiên có một dự cảm xấu:
Cô. . . . Hình như bị cận thị nghiêm trọng? ? ? = =
Thanh Dương Tử đưa tay quơ quơ trước mắt cô một hồi, sau đó cúi đầu nhìn mắt cô.
“Thanh Dương Tử đạo trưởng, tôi không có. . . .” Yết hầu của cô vẫn khô
khốc, bị muối hoạt hóa. Thanh Dương Tử ngăn cản lời cô, một tay kết chú
trên người cô, vẽ gì đó, hắn cúi đầu, vài sợi tóc bạc trên trán rũ xuống phiến lá của cô, nhàn nhạt nói: “Ta biết.”
Hắn đứng lên, tấm áo đạo sĩ màu trắng tung bay trong gió đêm, đúng vậy, ta đều biết hết.
“Ta mang ngươi đi tìm Xà Quân, được không?” Toàn thân đều là vết thương, ở nơi này đúng là không có cách xử lý nào khác.
“Nhưng. . . . .” Ánh mắt như sương mù của Mỗ Thảo lộ ra do dự…. Nhưng mà Xà Quân, nếu tôi không còn trong sạch, anh còn yêu tôi không. . . . .