Trong lòng Lạc Dật bắt đầu yên tâm, nhưng cậu vẫn còn chút lo lắng. "Vậy còn ba thì sao? Ba cũng thương con nhất nhà?"
"Dĩ nhiên, ba mẹ đều thương con, thương nhất là con!" Vũ Nghê lần nữa gật đầu bảo đảm.
"Ha, tốt rồi!" Cậu trai trẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò: "Mẹ, nhớ nha, mẹ phải sinh em trai cho con, em trai vẫn an toàn hơn!" Há há, nếu như ba mẹ cậu yêu thương đứa em trai hơn, cậu cũng có thể lén lút đánh nó ở trong phòng riêng, trả thù cho nỗi uất ức chẳng hạn! Còn nếu là em gái? Một người đàn ông như cậu không thể nào xuống tay được, như vậy khác nào bắt nạt kẻ yếu? Haiz, haiz, haiz, haiz . . .
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê cảm thán không nhịn được cười. "Nếu như con muốn được toại nguyện, tốt nhất cầu xin ông trời, việc này mẹ bất lực, không thể giúp con nha!"
Lạc Dật gãi gãi đầu, nói. "Được rồi, ngày nào con cũng phải cầu nguyện mới được!"
"Lạc Dật, cậu là 'chúa hẹp hòi', chẳng qua là sợ ba mẹ không thương cậu!" Hoan Hoan xem thường liếc ‘người anh trai’ đồng thời cũng là ‘bạn tốt’ với mình.
Lạc Dật bị Hoan Hoan bật mí bí mật đến đỏ cả mặt, không phục quát. "Cậu thì biết cái gì? Nếu như cha ghẻ của cậu cùng với cô Tư Vũ sinh ra một đứa bé, cậu sẽ hiểu rõ cảm giác của tớ!"
"A. . . . . . Mẹ Tư Vũ và chú Bùi Tạp Tư sẽ có con sao?" Hoan Hoan trợn to hai mắt, tò mò nhìn về phía Lạc Dật, sau đó lại nhìn về phía Vũ Nghê.
Chuyện này khiến cho Vũ Nghê hứng thú, Lạc Tư Vũ cùng Bùi Tạp Tư sẽ có con ư?
**********************************
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, người mặc quần áo màu đỏ sậm ngồi xốc xếch trên giường, một đống thuốc màu trắng vương vãi trên giường.
Người đàn ông cởi trần giận dữ nhìn người phụ nữ đang ở trên giường. Trong lòng hắn bực bội, bộ ngực phập phồng lên xuống. "Em không thể nói một câu gì sao? Cuối cùng em muốn cái gì?"
Tư Vũ im lặng nhìn hắn ——
Làm chuyện gì cũng không có cảm giác thất bại, hắn bất đắc dĩ lau mặt một cái, đôi tay chống nạnh, ánh mắt thoáng nhìn bên ngoài cửa sổ, một vài giây sau hắn mới quay lại nhìn cô. "Em căn bản không nghĩ đến anh, có đúng hay không? Em vĩnh viễn đắm chìm trong tư duy của chính mình, không muốn ra ngoài, không muốn đối mặt với bất cứ người nào, có đúng hay không?"
Bộ dạng của cô như một đứa trẻ sơ sinh, đối với việc người khác đang chất vấn mình đều không có chút phản ứng.
Bùi Tạp Tư nhặt hai viên thuốc lên, cưỡng ép giọng điệu của mình dịu đi, nhỏ nhẹ nói. "Tư Vũ, ngoan, uống thuốc đi, như vậy em mới khỏi bệnh ——" Hắn dụ dụ dỗ đem vật cầm trong tay đưa vào trong miệng cô.
"Ưm. . . . . ." Tư Vũ mím chặt môi, buồn bực phát ra âm thanh đau khổ.
"Uống đi, ngoan!" Cho tới bây giờ hắn đều tưởng rằng cô luôn uống thuốc, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, mỗi ngày cô đều bỏ thuốc vào trong bồn cầu, thuận tay xả nước đi! Thảo nào đã lâu như vậy, bệnh tình của cô vẫn không khỏi!
Thấy cô không chịu há mồm, hắn đem ngón trỏ đưa tới bờ môi cô, sử dụng sức mạnh cậy miệng cô.
"A. . ." Hơi sức của cô không thể chống cự lại hắn, miệng lập tức bị mở ra, tức giận gào thét cũng tuôn lên!
Bùi Tạp Tư nhân cơ hội này đem viên thuốc nhét vào trong miệng cô, lúc hắn vừa định lấy tay ra, cô lập tức cắn vào đầu ngón tay hắn, hơn nữa còn rất dùng sức, điên cuồng cắn, cắn tới tấp, đến nỗi đầu ngón tay kia chảy đầy màu tươi, nhiễm đỏ cả răng cô, cô cũng còn chưa chịu nhả!
Bùi Tạp Tư đau điếng đến toát mồ hôi, cơ hồ gào thét như heo bị chọc tiết. "A —— ô, còn chưa chịu buông ra sao? Ngón tay của anh bị em cắn đứt rồi kìa!"
Khi hắn không ngừng cầu xin, cô cũng ngoan ngoãn buông tha. "Hộc, hộc ——" Cô thở hổn hển, cánh môi nhiễm đầy máu tươi, khóe miệng càng dữ tợn!
Chỉ là, máu này đều của Bùi Tạp Tư!
Nhìn lại ngón tay của hắn, xung quanh vết thương loan lỗ máu, còn có dấu vết tím bầm, máu tươi nhanh chóng nhỏ xuống sàn nhà ——
Mỗi lần bị cô đối xử thế này, hắn giận dữ đến nỗi không kiểm soát được, miệng rống lớn. "Lạc Tư Vũ, em không nói chuyện cũng không liên quan đến tôi, có một người vợ im lặng như em, đàn ông như tôi may mắn lắm sao?"
Nói xong, hắn nhặt áo sơ mi trên sàn, nhanh chóng mặc vào người!
Khi hắn định đi khỏi phòng, cô nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, đuổi theo, tựa hồ muốn kéo hắn lại!
Bùi Tạp Tư tức giận đẩy Lạc Tư Vũ sang một bên, lạnh lùng nói một câu. "Em ở đó mà sống trong thế giới của mình đi, tôi đi ra ngoài hóng mát!" Nói xong, lập tức rời đi!
Tư vũ ngồi bệt trên mặt đất, nức nở khóc to, nước mắt lã chã rơi xuống ——
Đôi tay trắng noãn từ từ đè xuống bụng mình, gương mặt xinh đẹp lộ ra tình mẫu tử! [Mẹ muốn bảo vệ con, mẹ không uống thuốc. Không muốn tổn thương con, nhưng ba con lại không biết, nếu hắn dám đụng đến con, mẹ sẽ che chở cho con!]
Hắn nhất định là muốn giết con của cô, cho nên mới ép buộc cô uống thuốc!
********************************
Ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua rèm cửa, ánh sáng phân tán rọi vào phòng ngủ, chiếu lên người đang nằm trên mặt giường.
Chiếc giường lớn đủ để chứa năm người, rộng rãi và thoáng mát. Trời hôm nay đầy bão tuyết nên anh không thể ngồi máy bay, chỉ có thể mua vé xe lửa tốc hành! Đây là lần đầu tiên anh phải dùng đến phương tiện này!
Người anh đầy bụi bặm, cơ thể lại khá mệt mỏi, bụng đói, cứ như vậy không tiếng động ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vợ mình!
Trời ạ, cô ấy hình như gầy đi!
Phụ nữ có thai không phải đều mập sao? Chỉ có như thế mới khỏe mạnh được!
"Ưm. . ." Trong cơn mê sảng Vũ Nghê liền phát ra âm thanh rên rỉ, thân thể bất an giãy dụa làm lật tấm chăn tơ tằm xuống dưới, nghiêng đi sau đó lại chìm vào giấc ngủ say!
Lạc Ngạo Kiệt cũng không đánh thức cô, cố gắng đợi cô ngủ thật say, mới đưa môi tới hôn sâu lên trán của cô!
Ha, thật là nhột quá đi, cô giơ tay lên sờ sờ cái trán một cái. Ơ, không có gì cả sao! Cánh tay cô dần dần để xuống, lại bắt đầu thiếp đi.
Lạc Ngạo Kiệt né sang một bên, nhìn động tác đáng yêu của cô, trong lòng anh bắt đầu suy nghĩ. Hay là anh không nên gọi cô tỉnh dậy? Lúc này nên để cho cô nghỉ ngơi!