Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 315: Chuyện xấu của chồng




"Ôi, Vũ Nghê, không ngờ chồng của chị lại lên trang bìa tạp chí, nữ triệu phú ly hôn chồng vì anh ta" Một nữ phóng viên nửa trêu ghẹo nửa châm chọc, cầm tờ báo cợt nhã nói.
Vũ Nghê nghiêng đầu, không hiểu cô ta đang nói gì. "Ngữ Sướng, em định chuyển hướng sang mấy tòa soạn báo lá cải kia đấy chứ?"
Vẻ mặt cô ta lập tức trắng bệch, xấu hổ nói: "Ai mà muốn chuyển hướng sang mấy tờ báo lá cải đó chứ?"
"Vậy em quan tâm đến mấy tin tức nhảm nhí đó làm gì? Chúng ta là những phóng viên chuyên nghiệp, đừng đem mấy tin nhảm nhí đó biến thành tin tức, làm như vậy không chỉ biến mình thành thiếu chuyên nghiệp, còn hạ thấp trình độ và đẳng cấp! Khiến rất nhiều người khác cùng phòng làm việc đều bị em làm liên lụy" Trời ạ, hiện giờ trong lòng cô không thoải mái, không còn hơi sức vòng vo với cô ta, liền đem tất cả những suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra.
"Ha ha, thật buồn cười, là chồng chị lén lút đính hôn với tình nhân bên ngoài, tại sao lại nổi giận với tôi"
"Nhầm rồi, không phải là chồng tôi lén lút đính hôn với tình nhân bên ngoài, mà là chồng tôi quá xuất sắc, có quá nhiều người phụ nữ yêu thích! Cũng không còn cách nào khác, tóm lại trong chuyện này không thể trách anh ấy" Vũ Nghê thẳng thắn bác bỏ, lúc này điều cô không thích chính là nghe người khác nói xấu chồng mình! Nhất là trong tình huống này, cô càng không thể để người khác chửi bới anh ta!
Người phụ nữ kia không nói lại cô, chỉ có thể xoa mũi đi ra khỏi văn phòng.
Vũ Nghê nghiêm mặt, rót một cốc nước ấm cho mình, ngồi xuống chiếc ghế khác bên cạnh bàn trà.
Quan Tĩnh đi tới, vừa hay nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện, không kìm được cười cười với Vũ Nghê: "Bây giờ cậu tin tưởng Jerry như vậy? Ái chà, người khác vừa nói xấu chồng mình có một câu, cậu đã không tiếc trở mặt với người ta?"
"Bây giờ tớ không còn tinh thần để chơi chữ với cô ta? Hơn nữa, tớ tin Lạc Ngạo Thực, ít nhất cũng tin rằng anh ấy sẽ không bao giờ có quan hệ với người phụ nữ kia" Cô tức giận uống cạn ly nước, hừ, cả đám chó săn kia? Không biết cuộc sống của cô đang rất hạnh phúc hay sao, mà còn chạy đi viết bậy như vậy!
"Đúng, đúng, chỉ cần cậu tin tưởng Jerry, cho dù báo chí có viết thế nào cũng được, mặc kệ người khác nghĩ gì" Quan Tĩnh vỗ vỗ vai Vũ Nghê, nhếch miệng cười nói. Vừa rồi Lạc Ngạo Thực đã giao nhiệm vụ cho cô, nhất định phải chăm sóc tốt cho Vũ Nghê!
Cũng khó trách tại sao Lạc Ngạo Thực không giao chuyện này cho cảnh sát điều tra, hiện giờ hiệu suất xử lý công việc của cảnh sát cực kỳ kém, một vụ án đến mấy năm không tìm được manh mối, một khi tìm được manh mối, sẽ lập tức bất dây động rừng.
Hiện giờ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, việc quan tọng nhất là phải tìm được bằng chứng xác thực. Nếu không, sau này Vũ Nghê sẽ càng nguy hiểm hơn, kẻ địch lại không kiêng dè!
***
Lâm Dương thu thập các bằng chứng chừng minh chồng mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, bắt đầu thương lượng cùng anh ta!
Chu Mặc - chồng Lâm Dương nhìn lướt qua những bức ảnh trên bàn trà, bật cười châm chọc: "Những bằng chứng này có thể nói lên cái gì? Chỉ chứng minh được tôi chụp ảnh cùng một số người phụ nữ khác, ngoài ra không thể chứng mình được điều gì"
"Những bức ảnh này chứng minh được anh không chung thủy với tôi, tôi hoàn toàn có thể dựa vào chúng để khiến toàn án đưa ra quyết định, hơn nữa anh cũng không được phân chia tài sản" Lâm Dương nhướng mày đắc ý, khiến người ta cảm giác trong chuyện thương lượng này cô không thua kém bất cứ một người đàn ông nào!
Thật ra cuộc hôn nhân này của cô sớm muộn gì cũng sẽ có ngày kết thúc, chỉ là cô không muốn bị phân chia tài sản với anh ta. Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, Lạc Ngạo Thực thích cô, cô đã có cơ hội làm người phụ nữ của Lạc Ngạo Thực, cho dù không phải là vai trò của người vợ, chỉ là một tình nhân!
"Ha ha, cô nói tôi có nhân tình? Vậy còn cô, cô thì không có sao?" Chu Mặc không phục nói.
"Vậy anh có thể đưa ra chứng cớ thuyết phục" Đối với chuyện này cô vô cùng chắc chắn. Đúng là cô từng có nhiều người đàn ông khác, nhưng từ trước tới giờ cô vô cùng cẩn thận, tình nhân của cô đều ở Đại Lục, Pháp, Hàn Quốc, nhưng tuyệt đối không ở trong nước.
Chu Mặc tức giận trừng mắt nhìn cô, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm. "Tóm lại, nếu cô muốn tôi ly hôn thì phải chia một nửa tài sản cho tôi, nếu không tôi sẽ không đồng ý"
Lâm Dương châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, sau đó hút vài hơi, tao nhã phả ra khói thuốc, trong không khí đột nhiên xuất hiện một làn mây mù: "Chu Mặc, anh nghe kỹ cho tôi, không phải là tôi không cho anh tiền. Một trăm ngàn, nếu anh ly hôn tôi lập tức viết chi phiếu cho anh! Nếu như anh không đồng ý, chúng ta sẽ cùng ra tòa, đến khi đó, để tòa phán xét, nói không chừng, một trăm ngàn anh cũng không có"
"Cô đừng tưởng tôi là thằng ngốc, tiền trong nhà đâu chỉ có một trăm ngàn? Một triệu, nếu không tôi không đồng ý ly hôn" Chu Mặc như sư tử miệng rộng nói.
"Anh điên rồi? Đó là tiền của công ty, không phải tiền của tôi! Được, nếu đã như vậy, chúng ta gặp nhau trên tòa" Dứt lời, cô vứt điếu thuốc lá xuống đất, nhấc chân rời đi!
"Đợi đã, một triệu cũng không có gì nhiều, cô không muốn sống cùng người trong lòng của cô sao? Chỉ cần em cho tôi tiền, đủ tiền, tôi lập tức ra đi" Chu Mặc kéo cánh tay Lâm Dương, cò kè mặc cả!
"Không bao giờ" Anh ta đã chịu thua, cô càng phải kiên trì! Nếu bây giờ cô rời đi, anh ta nhất định sẽ tới tìm cô. Cô hiểu rất rõ người chồng này, thực ra cô nghĩ sẽ cho anh ta ba trăm ngàn, nhưng nếu vừa mở miệng đã cho anh ta nhiều như vậy, chắc chắn anh ta sẽ muốn nhiều hơn!
Lâm Dương bỏ mặc anh ra cò kè bên cạnh, đi thẳng ra cửa!
"Thứ đàn bà đê tiện, cô đi chết đi" Chu Mặc cầm bình hoa cổ, ném mạnh về phía trước....
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, những mảnh sứ màu trắng bắn tung tóe trên mặt đất.
"Khốn kiếp, tôi cưới cô từ năm hai mươi ba tuổi, cuối cùng lại bị cô vứt bỏ giống như vứt rác? Đừng mơ tưởng!" Giơ chân lên, dùng hết sức đá mạnh vào ghế sofa.
"Reng.... reng....." Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cú đá kia khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt, nhận điện thoại: "Alô, tìm con đàn bà dâm phụ chết tiệt kia sao, vậy thì điện vào di động của cô ta ấy"
"Tôi tìm anh, Chu Mặc"
"Tìm tôi" Nét mặt Chu Mặc trở nên nghiêm túc, rời khỏi thành ghế sofa, ngồi thẳng lưng. Không biết nghe được điều gì, sự tức giận của anh ta từ từ được thay bằng một nụ cười đểu, hai mắt sáng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.