Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 328: Bệnh bạch cầu cấp tính




Hiệu trưởng đẩy đẩy gọng kính trên mặt, lắc đầu một cái: "Là do năm đứa trẻ kia sai trước, Lạc Dật và Hoan Hoan đã ngăn cản bạn học không được nói bậy, nhưng mà bọn nhỏ không nghe ——"
"À? Nguyên nhân là thế?" Lạc Ngạo Thực giả mù sa mưa, sau đó hỏi thăm. "Vậy nên con tôi mới bị bắt nạt?"
"Vâng, có thể nói như vậy!" Hiệu trưởng công bằng gật gật đầu.
"Là ai động thủ trước, là Lạc Dật hay những bạn học khác?" Anh vờ như muốn hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra thì anh hiểu rõ tính cách của Lạc Dật nhất.
"À, không phải!" Hiệu trưởng lập tức bác bỏ, sau đó nhìn về phía phụ huynh của năm đứa trẻ kia, lắc đầu một cái. "Là đám trẻ ngỗ ngược này tấn công Lạc Dật trước, thế nên thằng bé mới phản kích!"
Khuôn mặt của các bậc phụ huynh ngày càng xấu hổ, không dám ngước mặt nhìn vào hiệu trưởng và Lạc Ngạo Thực. Trời ạ, thì ra con của bọn họ có lỗi trước. Bọn họ vừa nhìn thấy con mình bị thương, căn bản cũng chưa hỏi rõ! Tình huống này có phải đảo ngược rồi không? Lạc Ngạo Thực có truy cứu hay không mới là vấn đề trọng đại!
Đôi mắt anh như mang theo gai nhọn quét qua những người trước mặt, trong nháy mắt, mặt mũi bọn họ trở nên trắng bệch, từng người từng người cúi đầu thấp xuống. Nhìn bộ dáng khốn quẫn của bọn họ, khóe miệng anh gợi lên nụ cười!
Anh cũng không muốn dùng thân phận của mình để đi đè bẹp người khác, anh muốn cho bọn họ thấy, thế nào mới là tâm phục khẩu phục. Cũng may, con trai của anh không tùy tiện đánh người, đã thế còn giành chiến thắng, khiến anh nở mày nở mặt! Mặc dù trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt anh vẫn không biểu hiện. "Ra vậy, Lạc Dật và Hoan Hoan yêu quý mẹ của chúng nó như thế, dĩ nhiên không thể kiềm chế! Khó trách, con gái tôi trước giờ hiểu chuyện, vậy mà cũng ra tay đánh người!"
"Vâng, Phó Hoan Hoan là một cô bé hiểu chuyện, tất cả thầy cô đều yêu quý bé!" Hiệu trưởng cảm thán nhìn Hoan Hoan và Lạc Dật thuyết trình, cũng không phải nịnh bợ vì cô bé có người cha quyền quý!
Không chỉ lễ phép, tôn sư trọng đạo, thành tích của cô bé cũng rất đáng nể, đã lấy được không ít vinh dự cho trường. Ngẫm kỹ lại thì khác xa với năm đứa trẻ kia, bình thường ỷ vào nhà có chút tiền, luôn thích khi dễ các bạn học khác, đi học thì không chú ý nghe giảng, thành tích học tập trung bình, thậm chí còn dám cãi lời giáo viên!
Mấy đứa trẻ hư này, sớm đã khiến cho bà nhức đầu!
"Bất kể là nói thế nào, hành động đánh người của Lạc Dật và Hoan Hoan là không đúng, về nhà tôi nhất định sẽ nghiêm nghị quản giáo!" Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt cằm bảo đảm, hời hợt nói mấy câu, động tác đơn giản lại cho thấy rõ cách anh được giáo dục!
So với thái độ trước đó của các bậc phụ huynh kia, quả là một trời một vực, hành động và cử chỉ ngang tàn phách lối! Khó trách, con cái của bọn họ khiến cho thầy cô khổ tâm! Hiệu trưởng thở dài trong lòng!
"Thật ngại quá, chuyện này là lỗi của con chúng tôi, xin anh đừng nóng giận. Mà giới truyền thông bây giờ cũng lạ, chuyện có hay không cũng đi thông tin khắp nơi, để cho bọn nhỏ nghe được ——" Một vị phụ huynh một mực nói lời xin lỗi, đồng thời đổ thừa lên giới truyền thông.
"Đáng ra chúng ta nên kiện nhà đài, đối với những tin đồn bậy bạ mà cũng thông báo, cứ xem chúng ta như một kẻ ngốc ——" Một vị phụ huynh khác cũng bèn lên tiếng!
"Đối với ——"
Bọn họ không ngừng mắng nhiếc nhà đài, trong phòng yên tĩnh bỗng trở nên nhốn nháo như ở ngoài chợ!
"Được rồi, mọi người. . . . . ." Cách nói chuyện ôn hòa của Lạc Ngạo Thực lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp, khiến bọn họ dần dà im lặng ~~
Thấy không gian đã thật sự lắng đọng, anh mới từ trong túi quần rút ra một tờ chi phiếu. "Mặc dù nguyên nhân không phải là do Hoan Hoan, nhưng vết thương thì cần phải điều trị, chút tiền này coi như bồi thường, trước tôi giao cho hiệu trưởng, bà giúp tôi một tay xử lý!" Lạc Ngạo Thực nghiêng người sang đối diện với hiệu trưởng nói!
"Được!"
"A, không, không, không cần ——" Các bậc phụ huynh vội vàng hô hào ‘không không’, sau đó nhanh chóng chạy khỏi phòng hiệu trưởng, hơn nữa còn thanh minh không cần bồi thường!
Hiệu trưởng đành phải đem chi phiếu đưa lại cho Lạc Ngạo Thực. "Lạc tiên sinh, chi phiếu này ——"
"Vậy thì quyên cho trường học, coi như tài trợ quần áo cho học sinh!" Lạc Ngạo Thực trầm ổn tuyên bố.
Trong nháy mắt, hiệu trưởng tươi cười như hoa, nửa ngày không ngậm miệng được. "Cám ơn, cám ơn. Tôi đại diện toàn trường bày tỏ lời cảm tạ đối với Lạc tiên sinh!"
Sau khi rửa tay xong, hai đứa bé chạy tới nhìn thấy tình cảnh này, lại càng sùng bái ba của mình hơn! Ha, ba là tuyệt nhất, không chỉ che chở bọn chúng, mà còn vì bọn chúng cứu nguy danh dự.
*****************************
Sau khi xử lý xong chuyện của bọn nhỏ, anh trở về nhà. Trước đó Tạp Tư và Tư Vũ cũng đã tiến vào biệt thự, công ty của Bùi Tạp Tư ở tận Mĩ quốc, căn bản là dựa vào internet để quản lý, vì vậy việc anh ở lại Lạc gia cũng không ảnh hưởng!
Với tình hình trước mắt, Vũ Nghê vô tình phát hiện ra mối quan hệ kỳ lạ giữa Tạp Tư và Tư Vũ , hình như —— hình như là có gì đó thay đổi ——
Mặc dù trước kia Tư Vũ không nói chuyện, nhưng vẫn đơn thuần không chút che giấu tâm tình, ánh mắt cô luôn đuổi theo hình bóng của Bùi Tạp Tư. Nhưng bây giờ thì, sao đôi mắt kia ảm đạm vô cùng, thậm chí còn mang theo chút đau đớn!
Riêng Bùi Tạp Tư vẫn nói vẫn cười nhưng cô có thể cảm thấy anh ta đang giữ khoảng cách đối với Tư Vũ!
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải tình cảm của bọn họ rất tốt sao?
Aiz, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nguyên nhân chỉ có người trong cuộc hiểu rõ. Điều đáng mừng là Tạp Tư đối xử rất tốt với Hoan Hoan, anh ta sẽ không cùng Tư Vũ ly hôn chứ?
"Haizzz ——" Nghĩ đến tình cảnh của hai người kia, trong lòng cô không ngừng thở dài.
"Cậu cứ than ngắn thở dài như thế, không tốt cho đứa bé trong bụng đâu nhé!" Quan Tĩnh đem một ly sữa tươi bưng tới cho Vũ Nghê, không đồng ý nhìn nhìn.
Vũ Nghê nhận lấy ly sữa, uống xong một ngụm. "Lo lắng không được sao, trước đây tình cảm của họ không phải rất tốt? Haiz, không khí bây giờ thật trầm lắng. Tại cậu không sống trong hoàn cảnh của tớ, cậu mà ở đây vài bữa, có khi cậu còn nóng nảy hơn tớ!"
"Ha ha, bọn họ là người trong cuộc còn không lo lắng, cậu cái gì phải gấp gáp cứ như thái giám?" Quan Tĩnh buồn cười cười to, hôm nay cô mặc bộ đồ hồng nhạt, so với ngày trước trông rất trang trọng, kiều diễm hơn nhiều.
"Ghét, tớ không phải thái giám!" Vũ Nghê gắt giọng, vừa đáng yêu vừa nũng nịu!
Quan Tĩnh nặng nề úp ly thủy tinh lên bàn trà, không biết nên khóc hay cười. "Trời ạ, tớ thật sự không thể chịu nổi tính khí của cậu bây giờ, chẳng lẽ tất cả phụ nữ đang yêu đều có kết cục ngu ngốc thế này hay sao? Nếu như là vậy, tớ thà không yêu cho rồi!"
"Ha ha, tớ mong chờ cậu cũng như tớ, không, có lẽ sẽ ngu ngốc hơn!" Đây là lời chúc phúc tự đáy lòng, cho dù Quan Tĩnh và Tưởng Vũ Hàng không thể hạnh phúc, cô vẫn hi vọng Quan Tĩnh sẽ gặp được người tốt hơn!
Nụ cười trên mặt Quan Tĩnh từ từ biến mất, con ngươi u buồn đẹp đẽ lẳng lặng lưu chuyển, đổi lại là một tâm tình khác. "Đúng rồi, hôm nay cậu có một cuộc phỏng vấn bên ngoài?"
"Ừ ha, là việc tìm kiếm cứu trợ xã hội, à, không phải, là thay cô bé tội nghiệp không cha không mẹ, bị bệnh bạch cầu cấp tính tìm kiếm một nhà hảo tâm cứu trợ!" Nói tới đây, cô không kiềm chế được cảm xúc, đôi mắt đỏ bừng, vì cô gái nhỏ đau lòng!
Mặc dù Quan Tĩnh không có con cái, nhưng nghe đến tin tức này, trong lòng cũng rất nặng nề!
********************************
Khoác chiếc áo bông lên người, Vũ Nghê đi vào nơi dân cư nghèo nhất thành phố phương Bắc. Nơi đây nhà cửa xập xệ, cô đi vào cửa chính của một ngôi nhà, phải khó khăn lắm mới có thể xoay người, phòng bếp thì chỉ chứa được chí ít một người!
Phòng ốc chỗ này các vách tường đều đen, nhìn vào cũng biết ngay đã nhiều năm không được tu sửa! Trong phòng chỉ có một cái giường, cả một chiếc tủ và một cái ti vi cũng không có!
Cô gái nhỏ nằm trên giường sắt, thân thể đắp chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Vũ Nghê khẽ bước đến gần, sau đó ngồi ở bên giường!
Gặp được dì ký giả nổi tiếng, cô bé vô cùng kinh ngạc, nước mắt vội vàng chảy ra. "Dì Vũ Nghê, cám ơn dì đã đến thăm con!"
Vũ Nghê khống chế cảm xúc trong lòng, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh. "Con tên là Tinh Tinh, đúng không?"
"Vâng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò nhẹ nhàng gật đầu.
"Tinh Tinh năm nay bao nhiêu tuổi, nói cho dì Vũ Nghê nghe, có được không?" Khi hỏi thăm Tinh Tinh, cô còn dịu dàng vuốt tóc cô bé!
"Con bây giờ đã chín tuổi!" Cô gái khẽ động cánh môi, nhẹ nhàng trả lời thành tiếng ——
"Ba mẹ của Tinh Tinh ở đâu? Tinh Tinh có biết hay không?" Trong tài liệu chỉ nói là cô bé sống dựa vào bà nội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.