Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 341: Cô gái nhỏ bé




"Anh muốn đi phỏng vấn cùng em? Nhưng anh là ông chủ lớn, điều này sẽ khiến người khác nhìn em như thế nào? Hơn nữa hiện giờ những người em phỏng vấn đều chỉ coi em là một người bình thường, nếu có anh đứng bên cạnh, sẽ khiến họ có cảm giác khó gần" Vũ Nghê đứng trước cửa khuyên người đàn ông đang muốn đi cùng, cũng chính là người chồng yêu quý của cô.
"Vậy sao?"
Vũ Nghê dùng sức gật đầu, không do dự nói: "Tất nhiên, ở trong mắt họ em chỉ là một cô gái nhỏ bé, nhưng anh lại là một nhân vật lớn cao cao tại thượng"
"Cô gái nhỏ bé?" Lạc Ngạo Thực nhắc lại đầy trêu chọc, trong giọng nói tràn ngập hoài nghi.
"Đúng vậy" cô lập tức khẳng định
Lạc Ngạo Thực nhăn mũi, rất khinh thường nói: "Cho anh xin đi, em cũng đã làm mẹ của hai đứa trẻ rồi mà vẫn dám tự gọi mình là cô gái nhỏ bé?"
"Anh thật đáng ghét! Nếu em không nói, ai có thể nhìn ra em đã có hai đứa con" Vũ Nghê không phục.
"Ha ha... Mấy tháng nữa, ai cũng có thể nhìn ra" Lạc Ngạo Thực xoa bụng cô, ý nói mấy tháng nữa bụng cô sẽ to lên! "Cho nên hãy để anh đi cùng em, để mọi người quen dần với chuyện em đã là một cô vợ nhỏ rồi"
Vũ Nghê lắc đầu nguầy nguậy, đây là chuyện không thể, "Không được, những người em phỏng vấn vốn đã hay căng thẳng mỗi khi đứng trước ống kính, nếu có anh ở đó nữa sẽ càng căng thẳng hơn, đến lúc đó sẽ rất khó cho việc quay phim..."
Khuyên rã họng một lúc lâu, cuối cùng Lạc Ngạo Thực mới từ bỏ ý định cùng đi phỏng vấn với cô. Nhưng mỗi khi cô ra khỏi nhà luôn có hai vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn, hơn nữa còn rất nhiều các đồng nghiệp khác, dáng dấp Tiểu Cao cũng khá cao lớn, cũng được coi như một tầng bảo vệ.
Thực ra, anh cũng sợ mình ở bên cô tinh thần không tập trung, sẽ rất xấu hổ, rất căng thẳng, rất buồn cười! Anh không muốn cô nhìn thấy mặt không xuất sắc của mình, muốn ở trong mắt cô mình luôn là người hoàn mỹ!
Khi bọn họ đi tới bệnh viện, đúng lúc cơ thể Tinh Tinh gặp vấn đề, bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, bà nội cô bé đứng ngoài cửa lo lắng lau nước mắt.
Vũ Nghê đặt tay lên vai bà lão, lặng lẽ truyền động lực cho bà!
Không lâu sau cửa phỏng bệnh được mở ra, y tá trưởng và hộ lý bước ra, "Tình trạng của Tiểu Tinh Tinh đã ổn định, người nhà có thể vào rồi"
"Bác sĩ, tình hình của Tiểu Tinh Tinh hiện giờ rất xấu sao?" là phóng viên, cô nhạy bén nhận ra vấn đề! Tất nhiên có một vài vấn đề chỉ cần nhìn một cái đã hiểu ngay, nhưng nhất định phải do chính bác sĩ nói ra, như vậy khi chương trình phát trên ti vi mới có tính chính xác!
Sau khi phỏng vấn y tá trưởng xong, Vũ Nghê đi vào phòng bệnh. Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tinh Tinh
Cô bé nằm trên giường cơ thể tái nhợt gầy yếu, vì trị bệnh bằng khóa chất nên tóc rụng gần hết, không ngừng cầu khẩn: "Bà nội, cháu có thể ở trong bệnh viện một mình, cháu muốn búp bê, cháu muốn ôm búp bê đi ngủ"
"Không được, bà đi thì ai sẽ chăm sóc cháu, ngộ nhỡ cháu lại..." phát bệnh, thì làm sao? câu nói kế tiếp, bà nội Tinh Tinh dùng nét mặt diễn đạt!
"Cháu sẽ không sao, cháu hứa" cô bé giơ tay lên nói!
"Vậy cũng không được" bà nội cương quyết không đồng ý, nếp nhăn hiện đầy trên gương mặt tràn ngập đau lòng và bất đắc dĩ!
Tinh Tinh nhếch miệng, giống như rất nhiều những cô bé cùng lứa tuổi khác, kéo chăn trùm đầu lộ ra tính cách thất thường của một đứa trẻ.
"Ôi, Tiểu Tinh Tinh sao vậy?" Vũ Nghê bước vào, vui vẻ kéo chiếc chăn mỏng xuống, lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt.
"Hu hu, cô Vũ Nghê, cháu muốn búp bê, cháu muốn ôm búp bê ngủ" cô bé nghẹn ngào nói
Bé gái thích búp bê là chuyện rất bình thường, "Tinh Tinh không khóc, Tinh Tinh ngoan, cô sẽ mua cho cháu một con búp bê thật đẹp được không nào?"
"Không, không, không phải búp bê mua..." Tiểu Tinh Tinh lập tức lắc đầu từ chối
Bà nội cô bé bước tới, vội vàng giải thích, "Cô Vũ Nghê, cô đừng hiểu lầm, không phải là Tinh Tinh muốn mua búp bê mới, búp bê nó nói là con búp bê mẹ nó tự tay làm khi còn sống, lúc con bé nhập viện tôi bận nhiều việc quá, hơn nữa lại cầm nhiều đồ nên quên không mang con búp bê đó vào. Hai ngày nay chắc nó nhớ mẹ, nên muốn ôm con búp bê vải đó"
Hai mắt Vũ Nghê đỏ ửng, nước mắt rớt xuống, cô vội vàng quay mặt đi lau nước mắt, "Hay là thế này! cháu ở đâu chăm sóc Tinh Tinh, bà về nhà lấy con búp bê đó! Nếu Tinh Tinh đã muốn ôm búp bê vậy hãy làm theo yêu cầu của cô bé" huống chi yêu cầu của Tinh Tinh còn rất đơn giản
"Tôi làm sao có thể rời khỏi cháu gái của mình..." nhìn dáng vẻ thoi thóp của cháu gái, bà thật không muốn rời khỏi một bước, "Cô Vũ Nghê, cô thấy như này có được không? Phiền cô tới nhà tôi, lấy giúp con búp bê vải tới đây"
Vừa nói bà lão vừa lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Vũ Nghê.
"Hả? Sao bà có thể đưa cho cháu vào nhà của bà, bà không lo sao?" Vũ Nghê hơi do dự, không nhận lấy chìa khóa
"Tôi tin cô Vũ Nghê. Hơn nữa, nhà tôi cũng không có thứ gì đáng giá. Nói ra thì thật xấu hổ, ngay cả chuột vào nhà tôi cũng phải khóc mà chạy ra ngoài, tôi có gì để lo lắng chứ" bà lão cười cười tự giễu, thế nhưng câu nói đó khiến người nghe không thể cười nổi.
Những người thân của bệnh nhân nằm cùng phòng đều rơi nước mắt! Đây là hai bà cháu rất đáng thương, trên đời này có người bị bệnh nặng, có người không có tiền, có người không có người thân, nhưng hai bà cháu Tinh Tinh có đủ ba điều này!
Nhìn ánh mắt tin tưởng của bà lão, ánh mắt van xin của Tinh Tinh. Cuối cùng Vũ Nghê gật đầu, nhận chiếc chìa khóa! Thật ra chuyến đi này với cô không có gì vất vả, thứ nhất đài truyền hình có xe, chuyện đi lại khá dễ dàng, thứ hai có lẽ cô còn có thể phát hiện được một số tin đáng giá cho chương trình!
Xe dừng lại trước một hẻm nhỏ, Tiểu Cao ở lại trong xe, Vũ Nghê và hai người đàn ông cao lớn đi vào trong nhà, tất nhiên hai người đàn ông này chính là vệ sĩ của cô.
Thực ra như thế này cô cảm thấy khá phiền phức, nhưng khi nghĩ tới đứa con trong bụng, lại thấy cẩn thận như vậy vẫn hơn!
Đi qua ba ngôi nhà đầu ngõ, Vũ Nghê dừng trước một cánh cổng sắt lớn, lấy chìa khóa ra mở khóa, tiếp đó cô bước vào căn nhà khiến lòng người chua xót! Bà nội Tinh Tinh nói, búp bê vải đang treo ở trong tủ quần áo lớn, chỉ cần mở cửa tủ ra là có thể thấy ngay!
Nhưng khi mở tủ ra không thấy búp bê vải đâu, ngược lại thấy một chiếc hộp bằng giấy!
Hộp gì đây?
Hay là búp bê vải để trong chiếc hộp giấy này!
Theo bản năng, cô mở hộp giấy ra, thật bất ngờ nhìn thấy một cuốn nhật ký! Mấy chữ viết trên bìa cuốn nhật ký thu hút ánh mắt của Vũ Nghê. Đây là chữ đàn ông, chắc không phải nhật ký của mẹ Tinh Tinh để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.