Vũ Nghê phản ứng khá nhanh, lập tức lùi người về phía sau.
"Két" một tiếng, đột nhiên chiếc xe dừng lại bên cạnh Vũ Nghê, ngay sau đó một bàn tay to lớn thò ra kéo cô vào trong xe!
Trong chớp mắt, Vũ Nghê sợ hãi kêu lên được một tiếng liền bị kéo vào trong xe! Hai người vệ sĩ đứng trong dòng xe cộ tuy nhìn thấy có người bắt cô chủ của họ,, nhưng cũng không thể làm gì được...
***
"Cái gì? Các anh để Lâm Hiên trốn thoát rồi?" Lạc Ngạo Thực nổi cơn thịnh nộ, lo lắng hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào? Cậu ta trốn thoát bao giờ?"
"Các đây không lâu, hiện giờ đang ở trên máy bay, chúng tôi cũng vừa mới tìm được manh mối, ra lệnh bắt giữ, nhưng khi tới nhà trọ của hắn không thấy người đâu" ở đầu bên kia người cảnh sát cũng bất đắc dĩ nói, "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cảnh sát chúng tôi"
"Không thể trách các anh? Chúng tôi đã nộp ra rất nhiều chứng cớ, nhưng đám cảnh sát các anh vẫn không bắt được người? Xem ra lần này tôi thực sự đã mắc phải sai lầm rồi, không nên giao chuyện này cho đám cảnh sát các anh xử lý, đáng ra tôi nên tự tay kết thúc hắn"
"Này, anh Lạc à, anh là người làm ăn chứ không phải xã hội đen đâu, không nên để bàn tay mình bị dơ bẩn, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tài vận đó. Tôi gọi điện thoại tới chính là muốn thông báo cho anh một tiếng phải đề cao cảnh giác và chúng tôi cũng nhất định sẽ bắt được hắn! Người của chúng tôi đã chờ sẵn ở sân bay rồi" người ở đầu điện thoại bên kia, vẫn không quên vớt vát chút thể diện cho mình.
"Vậy anh còn không mau đi bắt người, ở đây dài dòng làm gì?" Lạc Ngạo Thực quát lên, thẳng tay dập máy.
Vừa cúp điện thoại, tiếng chuông điện thoại lại lập tức vang lên. Nhấc điện thoại lên, Lạc Ngạo Thực căng thẳng nói: "Alô..."
"Ông Lạc, rất xin lỗi, vợ ông đã bị bắt lên một chiếc xe màu trắng mang đi, chúng tôi đang tiến hành tìm kiếm..." người vệ sĩ thông báo, không có bất kỳ giải thích nào, trong tình huống này bất kỳ lời giải thích nào đều là ngụy biện
"..." Lạc Ngạo Thực nín thở trong giây lát, vẻ mặt rét lạnh. "Tôi muốn vợ tôi phải trở về trong bình an vô sự" anh gằn từng chữ.
"Vâng" người vệ sĩ trả lời cũng rất dứt khoát, đây không chỉ là lời cam kết với khách hàng, đây còn là tiêu chuẩn yêu cầu của người làm vệ sĩ.
Bước xuống lầu, Tạp Tư thấy gương mặt căng thẳng của Lạc Ngạo Thực, nhíu mày bước tới hỏi: "Jerry, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tạp Tư, Vũ Nghê bị bắt cóc rồi" Lạc Ngạo Thực vẫn chưa hết hốt hoảng, lúc này giọng nói run run, cả cơ thể cũng phát run, "Tạp Tư, giúp tôi một chuyện, giúp tôi tìm ra Vũ Nghê, con người Lâm Hiên rất độc ác, anh giúp tôi nghĩ xem hắn có thể mang Vũ Nghê đến nơi nào?"
"Jerry đừng lo lắng quá, bây giờ cậu không thể hoảng loạn" Tạp Tư đặt hai tay lên vai anh, dùng sức kêu anh bình tĩnh.
"Hiện giờ trong đầu tôi rất hoảng loạn, không thể suy nghĩ được gì" Lạc Ngạo Thực vô cùng thất vọng về bản thân, mười ngón tay luồn vào trong mái tóc nắm chặt. Trước mắt anh phải thật bình tĩnh thật tỉnh táo, hiện giờ Vũ Nghê đang rất cần anh cứu, nhưng tại sao anh có thể hoảng loạn mất bình tĩnh vào lúc này? "Khốn kiếp, Lâm Hiên, rốt cuộc mày dẫn Vũ Nghê đi đâu?"
Ầm...
Một khay trái cây rơi xuống mặt đất, ngay sao đó trong phòng khách vang lên tiếng gào thét. "A...."
Tư Vũ ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đỉnh đầu, gương mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ, "A...."
Bên cạnh Tạp Tư có một người đang cần ổn định lại tinh thần, bên kia lại có một người mất không chế. Anh chỉ còn cách buông Lạc Ngạo Thực ra, chạy về phía Tư Vũ, ôm chặt cô vào lòng, "Tư Vũ, em sao vậy?"
"A...." tiếng kêu của Tư Vũ Nghê không chỉ là khó nghe bình thường, trong đó còn có sự đè nén, có sợ hãi giống như có lời muốn nói nhưng không nói ra được
Lúc này Lạc Ngạo Thực vô cùng phiền muộn bực dọc không còn thời gian quan tâm tới em gái, lớn tiếng quát: "Tư Vũ, em lập tức vào phòng cho anh? Bây giờ chị dâu em đang gặp nguy hiểm, anh phải nghĩ cách cứu cô ấy không có thời gian để chăm sóc em" câu nói cuối cùng của anh trở nên yếu ớt.
"....Anh..." cô kêu lên một tiếng 'anh', nhưng là nhìn Tạp Tư mà nói.
"Tư Vũ, ngoan lên lầu trước đi" tình hình hiện giờ rất căng thẳng, Vũ Nghê đang rơi vào nguy hiểm, không ai còn đầu óc thời gian để dỗ dành cô.
Tư Vũ nhìn chung quanh, lại nhìn hai người đàn ông trước mặt, dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng bọn họ lại không để ý tới cô.
Lạc Ngạo Thực chỉ cuồng loạn trong phút chốc, rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần, ngay sau đó nét mặt căng thẳng trở nên thư giãn. Vật quan trọng như vậy, vậy mà thiếu chút nữa anh lại quên mất. "Vũ Nghê, đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng cứu em ra"
***
"Các người là ai? Thả tôi ra" Hai tay Vũ Nghê bị trói ra phía sau, hai chân cũng bị trói chặt, tức giận trợn mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt! Tóc của hắn khá dài, như ẩn như hiện, chỉ là vẫn có thể nhìn ra được thần trí của người này hình như không được minh mẫn.
Người thanh niên ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt đen, phát ra tiếng cười kinh khủng: "Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi là người chuẩn bị đưa cô xuống địa ngục thôi"
Địa ngục?
Hắn ta muốn giết cô?
Không, không...
Trái ngược với vẻ hoảng sợ trước đó, giờ phút này cô trở nên trấn tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại đã biết mục đích của hắn, cô bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Tất nhiên cô không thể để hắn giết chết mình.
Vũ Nghê nuốt nước miếng, nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà nhà bị bỏ hoang, cửa sổ đã tháo xuống, những cơn gió rét không ngừng thổi vào trong phòng, gào thét bên tai cô, xuyên thấu qua lớp áo bông của cô, lạnh thấu xương.
Cô rất muốn thoát khỏi nơi này, nếu không cho dù hắn không ra tay giết cô, thì cô cũng bị lạnh chết.
Người thanh niên cầm con dao nhọn trên tay, ngáp một cái thật to, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhìn dáng vẻ khá mệt mỏi.
"Em à..." Vũ Nghê cố ý gọi như vậy, muốn kéo gần khoảng cách một chút.
"Cô gọi ai là em?" người thanh niên nói đầy khinh thường.
"Nhìn dáng vẻ em chắc còn rất ít tuổi, gọi là em chắc không sai chứ?"
"Hừ"
"Em à, nhìn em rất lịch sự, hơn nữa nghe giọng nói cũng không giống mấy người xã hội đen" cô thử thăm dò.
"Sắp chết đến nơi rồi, mà còn nói nhiều như vậy sao" người thanh niên bật ra một câu, sau đó giơ con dao trên tay lên.
Vũ Nghê kiềm chế sợ hãi, cố gắng làm giọng nói mình nhẹ nhàng một chút, "Hình như em cũng không muốn giết tôi" nếu như hắn thực sự muốn giết cô, thì đã sớm ra tay rồi
"Im miệng.... đúng là đồ ngây thơ, tôi đã nói là muốn giết cô rồi, sao có thể bỏ qua chứ?"
"Có lẽ cậu sẽ giết tôi, nhưng ít nhất bây giờ cậu đang do dự"
"...."
Những cơn gió rét buốt khiến hai hàm răng cô run run, nhưng không cản trở cô tiếp tục thuyết phục: “Thật ra giết người là chuyện rất đáng sợ, trước đây tôi từng phỏng vấn rất nhiều người phạm trọng tội, từng nghe qua những miêu tả của bọn họ. Vốn dĩ trước khi giết người cứ nghĩ sẽ không bao giờ hối hận, không chút nương tay, nhưng khi nhìn một sinh mạng ngã xuống trước mặt mình hơi thở thoi thóp, loại cảm giác đó rất kinh khủng, lập tức sẽ hối hận! một phút trước rõ ràng là một sinh mạng, một con người nhưng một phút sau liền biến thành một xác chết không có hơi thở là chuyện đáng sợ đến mức nào?"
"Cô câm miệng cho tôi" người thanh niên cực kỳ tức giận quát, "Nói nữa, tôi lập tức giết chết cô"
Trong không khí rét lạnh, sự im lặng diễn ra rất lâu, người thanh niên nghiêng đầu, không nhìn Vũ Nghê
Mỗi giây mỗi phút Vũ Nghê đều dõi mắt quan sát người đối diện, trong đầu vừa nghĩ cách cởi dây trói ở cổ tay. Cô hơi xoay người, khi cảm nhận được bên cạnh tay có một khối xi măng lồi ra, ý cười liền hiện lên mặt. Cô khẽ dịch người tới gần khối xi măng. Bắt đầu mài sợi dây thừng trên cổ tay vào khối xi măng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
"Chị, thật sự có địa ngục sao?" người thanh niên đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng hỏi.
Khối xi măng này rất cứng, bên trong hình như còn có thanh sắt, đúng rồi! "Tất nhiên là có địa ngục, em chưa từng nghe nói qua sao? Còn có chuyện có người từng tới trước cửa địa phủ đi một lượt lại trở về...." Vũ Nghê vừa mài sợi dây thừng, vừa thuận miệng trả lời bừa, chuyện này không làm khó được cô. "Nghe nói ở đó chấp pháp rất nghiêm, đến đó lập tức có thể tra ra khi còn sống đã làm những chuyện gì? Người tốt sẽ được đối xử tốt, kẻ xấu thì bị ngũ mã phanh thây, nghe nói là rất thống khổ”
"Chị lừa tôi" người đàn ông chợt quát lên.
Ôi, tuyệt quá, cô có thể cảm thấy sợ dây thừng càng lúc càng lỏng ra, may tiếng gió thổi vào căn phòng này khá lớn, nếu không nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
"Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, là thật hay giả phải tới đó mới biết. Nếu không bây giờ cậu giết chết tôi đi, tôi xuống đó thăm dò trước. Haiz, nhưng tôi xuống đó rồi sẽ không còn cơ hội trở lại, không biết có thể báo mộng cho cậu không" Vũ Nghê cố ý nói, mắt nhìn lên bầu trời. Trời bên ngoài càng lúc càng tối, sao đã bắt đầu mọc rồi.
Lạc Ngạo Thực có thể tìm ra cô được không, chết tiệt, thằng nhóc này lại vứt điện thoại của cô ra ngoài, cô phải làm thế nào để cầu cứu bây giờ?
Phựt....
Sợt dây đột nhiên phát ra một tiếng, lập tức được tháo lỏng! Ôi, cuối cùng cũng đứt, Vũ Nghê thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Vì tiền, em không còn cách nào khác, em rất cần tiền. Chị đừng trách em" lúc này, người thanh niên bất đắc dĩ nói, bàn tay cầm con dao nhọn hướng về phía Vũ Nghê.
"Muốn tiền, tôi có thể cho cậu, cậu không biết tôi là ai sao? Cậu muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cậu" vừa thở phào một cái, lập tức lại trở nên căng thẳng.
"Bao nhiêu đều có thể cho?" những lời này khiến người thanh niên dừng lại, "Ha ha, đừng có nói bừa, làm sao chị có thể cho tôi được?"
"Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu chỉ cần gọi cho anh ấy, tôi cam đoan, cậu muốn bao nhiêu, anh ấy đều có thể cho cậu bấy nhiêu" Vũ Nghê mở to hai mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
"Số điện thoại?" người thanh niên tỏ ra hứng thú