Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 393: Người đàn ông cực kỳ quyến rũ




"Hiện tại hãy đưa dây chuyền cho anh, anh sẽ cho em một khoản phí chia tay khả quan!" Bùi Tạp Tư trực tiếp đưa điều kiện, hời hợt nhìn người đàn bà trước mắt."Chức Nhân, em cũng rất hiểu nếu còn tiếp tục dây dưa thêm nữa, có lẽ em sẽ không có được cái gì đâu!
Diệp Chức Nhân bật khóc, khóc đến mức thương tâm, hoàn toàn có thể so sánh với một diễn viên: "Đúng là mới đầu bởi vì tiền nên em mới đến với anh, nhưng bây giờ thì không phải vậy! Em thích anh thật lòng, chẳng lẽ anh liền vứt bỏ em như vậy hay sao? Ôi mẹ ơi...”
Nghe nói vậy Bùi Tạp Tư rất không bằng lòng, nhíu mày."Em có yêu anh hay không, đây là vấn đề của em, không phải mới bắt đầu chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi sao?" Không có kiểu cô ta muốn thế nào, thì sau đó anh cũng phải làm theo ý của cô ta.
Nói đùa, đàn bà yêu anh rất nhiều, chẳng lẽ người nào anh cũng đều phải yêu sao?
"Em chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng với anh như vậy, đây là chuyện của riêng em, không cần anh phải nhắc nhở ! Quên đi, bây giờ em có điều kiện muốn nói với anh, không phải là anh vẫn muốn sợi dây chuyền này sao? Chỉ cần hôm nay anh theo em một lần, em sẽ đưa dây chuyền cho anh... còn không, anh đừng hòng mơ tưởng!" Diệp Chức Nhân mặt lạnh xuống nói uy hiếp. Ha ...ha, hai ngày trước lúc trợ lý Chu gọi điện thoại cho người khác, không may bị cô ta nghe thấy. Ha ha... Hơn nữa cô ta cũng nghe thấy trợ lý Chu gọi đối phương là phu nhân! Nếu đã có tai mắt của Bùi phu nhân ở chỗ này, đương nhiên cô ta dại gì mà không lợi dụng một chút nhỉ ! Hơn nữa nếu như tổng giám đốc Bùi muốn kết thúc quan hệ của bọn họ, kẻ ngu mới tin tưởng rằng cô ta còn có thể làm việc ở nơi này.
"Em muốn uy hiếp anh sao?" Bùi Tạp Tư cười cô ta không biết tự lượng sức mình.
"Em nào có can đảm mà uy hiếp anh đây, Bùi tổng giám đốc, nhưng mà sợi dây chuyền này đang ở chỗ em, anh cũng muốn nó mà... A, phải chăng anh quan tâm đến chuyện này là bởi vì người phụ nữ rất thích sợi dây chuyền ấy đúng không? Ha... ha, mặc dù ở trong mắt của anh nó là một vật không ra gì, nhưng cô ấy rất thích... mà em lại có thể cho anh chỉ với một yêu cầu thôi, chính là hôm nay anh nhất định phải ở cùng em!
Đáng chết, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp để lấy lại sợi dây chuyền đó, nhưng mà người đàn bà này lại không chịu nhường lại cho anh.
Hiện tại ...
Bùi Tạp Tư suy tính mấy giây, sau đó lại lộ ra vẻ khinh bạc tà ác mỉm cười."Bằng không ngày mai đi, ngày mai anh sẽ theo em đến cùng, sẽ thu thập em, cái người đàn bà có lòng tham không đáy này, được chứ?"
Trong lời của anh rõ ràng có ám hiệu, mà anh chính là cao thủ trong chuyện này, chỉ cần đôi câu không đứng đắn trong lời nói, cũng đủ khiến cho cơ thể đàn bà xao động không ngừng, hận không thể được nằm ngay dưới thân anh, mặc cho anh đùa bỡn. Thân thể trở nên nóng rực, trong đầu Diệp Chức Nhân tràn ngập toàn bộ dáng vẻ của anh đang chạy nước rút ở trên người cô ta, loại cảm giác ảo tưởng đó làm cho mọi suy nghĩ trong đầu trở nên ngưng trệ hết thảy.
"Ngày mai nhất định anh sẽ lăn qua lăn lại cho đến khi em phải “dục tiên dục tử”, ngoan, đưa sợi dây chuyền cho anh đi nào!" Anh kề sát tới gần lỗ tai của cô ta, sử dụng sức gợi cảm lẫn sự cực kỳ quyến rũ
của người đàn ông.
Chữ “được”... thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng, ở giây phút quan trọng nhất đầu óc của Diệp Chức Nhân lập tức thanh tỉnh lại."Lựa ngày không bằng làm luôn, ngay hôm nay đi, em nghĩ muốn anh ngày hôm nay!"
"Ngày mai!"
"Được thôi, ngày mai cũng được, nhưng mà ngày mai em sẽ không đưa “Ánh sao đêm” cho anh!"
Bùi Tạp Tư suy nghĩ, trong lòng nổi lên cơn giận dữ, hận không thể xé xác con mụ khốn kiếp này. Chợt anh nở nụ cười, nhưng là một nụ cười rất nguy hiểm tà ác, giống như của quỷ Satan trong địa ngục khiến cho người ta sợ hãi."Em thật là đồ đê tiện, vậy thì hôm nay đi! Ngay bây giờ!"
"Trước tiên hãy đi ăn cơm đã!"
"Anh nghĩ, cái em đang đói chắc hẳn không phải là dạ dày, mà phải là ... nơi này của em kia!" Bùi Tạp Tư dùng sức nhéo vào mông của cô ta.
"A...” Diệp Chức Nhân lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thật thích thú, giống như hết sức đói khát."Anh thật là xấu xa, Bùi tổng!"
"Bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành thôi nhỉ, em mang dây chuyền tới chưa?" Dây chuyền mới là mục đích của anh.
"Dĩ nhiên, đồ vật quý trọng như thế đương nhiên là để ở nơi nào, cũng không an tâm bằng đặt ở trên người của mình!" Diệp Chức Nhân móc từ trong chiếc áo cao cổ ra viên kim cương trong suốt như giọt lệ.
Ánh mắt Bùi Tạp Tư lạnh lẽo, trong lòng từ từ tính toán kế hoạch một cách tốt nhất.
Bây giờ là ba giờ rưỡi, lấy được dây chuyền, anh lập tức trở về nhà đón Tư Vũ, sau đó cùng cô đi thăm hỏi cha mẹ vợ. Tất cả đều vừa vặn, tất cả đều hoàn hảo!
Lúc anh đang tính toán thời gian, Diệp Chức Nhân vốn luôn có những suy nghĩ xảo quyệt, dĩ nhiên cũng đang nghiên cứu tính toán. Hừ, muốn tùy tùy tiện tiện bỏ rơi cô ta sao? Còn lâu mới dễ dàng như vậy...
Trên người mặc một bộ váy áo màu trắng như bạc, đi đôi giày da nho nhỏ màu vàng, Hoan Hoan đứng ở trước chiếc gương to, thân hình đu đưa không ngừng. Mẹ Tư Vũ vừa mới cuốn mái tóc dài của cô bé thành những lọn tóc xoăn giống kiểu công chúa. Hơn nữa trên đầu còn đang kẹp một chiếc nơ hình con bướm lóng lánh, dưới ánh mặt trời có thể ánh lên nhiều màu sắc, giống như sợi dây chuyền kim cương trước ngực của mẹ! Còn đồ trang sức trên đầu của cô bé lại đang toả sáng, giống như một vòng hào quang, trông Hoan Hoan hệt một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Ngắm đầu tóc xong Hoan Hoan lại ngắm nghía đến váy. Chiếc váy cũng thật là xinh đẹp với nhiều chi tiết rườm rà. Hoan Hoan vừa mới đếm tổng cộng có ba tầng cả thảy, hơn nữa các tầng váy lại còn bồng bềnh. Cô bé thật sự rất thích cách ăn mặc của mình ngày hôm nay, hận không thể chạy ngay lập tức ra khỏi phòng, đứng ở trên đường cái để cho mọi người đi qua nhìn thấy!
Chốc chốc cô bé lại ngẩng đầu lên nhìn vào phía trong phòng khách. Ông quản gia Đĩnh nói, cái đồng hồ báo thức này rất đắt, mỗi một điểm thời gian trên đồng hồ đều là kim cương thật, chất liệu dùng làm mặt đồng hồ không phải pha lê mà là thạch anh, cho nên ngàn vạn lần không được đụng đến, nếu không đồng hồ sẽ bị hư hỏng !
Ừ, bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi, sao chú Tạp Tư lại vẫn chưa về nhà nhỉ!
"Mẹ, hôm nay mấy giờ chú về nhà ạ?" Hoan Hoan kìm được sự hưng phấn muốn lao ra cửa, nhưng lại không kiềm chế được những hoạt động của thân thể nhỏ bé.
Tư Vũ cũng đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi chờ đợi ở trên ghế sa lon. Cô bình tĩnh chờ đến cuối giờ chiều, khoảng năm giờ Bùi Tạp Tư sẽ về nhà, bây giờ mới có ba giờ rưỡi."Cũng nhanh thôi, con đừng sốt ruột!" Tư Vũ nói vỗ về con gái: "À, đúng rồi, con có đói bụng không ? Nếu đói con ăn điểm tâm chút bánh ngọt trước đi..."
"Không cần đâu ạ...” Hoan Hoan lập tức lắc đầu."Ăn bánh sẽ làm bẩn tóc mất, hơn nữa mẹ vừa mới thoa son cho con xong , nếu ăn bánh nhất định sẽ trôi hết son mất!" Lúc nói chuyện, Hoan Hoan cũng rất cẩn thận, rất sợ màu son môi sẽ bị trôi hết!
Hì... hì, tất nhiên đây là lần đầu tiên được trang điểm, cho nên cô bé cần phải giữ gìn cho tốt! cô công chúa nhỏ Hoan Hoan làm nũng dựa vào ngực mẹ, bĩu môi lầm bầm hỏi: "Mẹ, vì sao Chủ nhật mà chú cũng không nghỉ ngơi vậy?"
"Bởi vì công việc của chú rất bận rộn!" Gần đây Bùi thị được sự ủng hộ của chính phủ, nên đang tích cực tranh thủ sự liên kết để nhận công trình xây dựng một khu đất nào đó thành đô thị. Việc xây dựng lại toàn bộ thành phố, khổi lượng công việc chắc chắn khá lớn. Cho nên, hiện tại anh mới trở nên bận rộn như vậy!
"không sao.." mặc dù nói không sao, nhưng mà cô bé vẫn rất kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi, trong lòng thì đang không ngừng cần nguyện: "Chú về nhà nhanh nhanh một chút đi, về nhà nhanh nhanh lên một chút đi..." cô bé rất hy vọng sẽ có thật nhiều người nhìn thấy mình trong bộ y phục xinh đẹp và mái tóc của mình, lại còn cả chiếc con bướm trêu đầu nữa chứ. Hơn nữa Hoan Hoan cũng rất hy vọng được thấy ông bà ngoại, cô bé sẽ cố gắng hết sức để ông bà đều thích mình!
Thời gian cứ trôi đi bình thường, từng giây tùng phút, sự giày vò bị dấy lên của người bạn nhỏ từng chút từng chút được dâng lên, mà sắc mặt của người lớn cũng càng ngày càng khó coi. hiện tại đã bốn giờ rưỡi, nếu như mà còn dềnh dàng một chút, trước năm giờ chắc chắn là sẽ không trở về!
thật lâu cũng không thấy Tạp Tư gọi điện thoại cho cô, cuối cùng cô không nhịn được liền chạy ra gọi điện thoại. Bởi vì trong đầu cô đang nghĩ tới rất nhiều hình ảnh không tốt, ví dụ như tai nạn xe cộ.
Tư Vu nhấn một dãy số điện thoại cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
"thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được..." Tiếp theo là một cuối lời nói bằng tiếng Anh. Sao lại không có tín hiệu? Do anh tắt máy, hay là không có tín hiệu thật? không ngờ những hình ảnh mà cô không muốn nghĩ tới, lại lần lượt thoáng hiện ở trước mắt cô!
Trong lúc cô còn đang phân vân không biết có nên dập điện thoại hay không, thì điện thoại được kết nối. Sau một đoạn nhạc chờ rất dài rốt cuộc điện cũng có người nhận: "Dì Chu, dì có khỏe không, cháu muốn hỏi xem tổng tài đã về chưa?"
"...Ừm...!" Tiếng nói trong điện thoại có vẻ thật khó khăn.
"không sao đâu, xin dì hãy nói thật với cháu, cháu cầu xin dì đấy! Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cháu cũng có thể phòng ngừa để nó không xảy ra được, đúng không?" Tư Vũ rất thẳng thắn, vì nghĩ đến dì Chu là người rất ngay thật, tư cách cũng tốt, cho nên Bùi Tạp Tư cũng không cần thiết phải che giấu. "Dì Chu à, cháu thật không muốn làm người phụ nữ ngu nhất ở trên thế giới nhất này, cháu không muốn bị người khác lừa gạt!"
Đầu điện thoại kia quả nhiên có tiếng người thở dài: "thật ra thì chuyện cũng chưa đến nối hỏng bét như vậy đâu. Cháu cũng biết là thư ký Diệp và tổng tài lâu nay đều là ở cùng một chỗ, chắc bọn họ có công việc gì đó..."
Nếu như là trước kia, cô cũng muốn tin là như vậy, nhưng mà hôm nay thì không được. Bởi vì đã định từ trước, hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ cô, hơn nữa trước đó anh còn gọi điện thoại về nhà hỏi cô có cần chuẩn bị gì không!
Vì sao đúng lúc quan trọng này anh lại bận rộn công việc? "Dì Chu, dì cứ nói thẳng ra, bọn họ đi lúc mấy giờ vậy?"
"Ừ, khoảng ba giờ rưỡi!" Biết rằng không thể thoái thác, cuối cùng trợ lý Chu vẫn lựa chọn kể lại chi tiết.
"Được rồi, cháu đã biết!" Tư Vũ buông điện thoại xuống, cắn chặt môi dưới, cô còn có thể tin tưởng anh được sao? cô lại còn hão huyền nghĩ ra một cái cớ cho anh sao?....Hay thật sự là có công việc thật, bởi vì người ở trong chính phủ chợt gọi điện thoại tới chăng?...Vì vậy anh không thể không đến nơi đó? Cho nên bây giờ chắc là có chuyện gì khó khăn nên anh mới không gọi điện thoại tới thông báo cho cô?
"Mẹ, có phải chú lại có chuyện bận rộn hay không ạ?" Cảm thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, Hoan Hoan nhạy bén nói luôn: "thật ra thì trước kia cậu cũng hay như thế này, bất thình lình có điện thoại gọi tới là lại sai hẹn với mẹ Vũ Nghê!"
Tư Vũ cố gắng giữ tỉnh táo, sau đó mỉm cười vỗ về con gái: "Hoan Hoan, con cũng thấy công việc của chú rất bận, luôn luôn không thể về nhà đúng hẹn là việc rất bình thường, có phải không??"
Hoan Hoan gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, rất nhiều bạn học của con có ba cũng bận như thế đấy!" Mặc dù hiện tại cô bé cũng rất thất vọng, nhưng mà nó cũng không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ!
Ngay cả Hoan Hoan cũng cho rằng lúc này chú Tạp Tư cũng đang bận rộn, phải chăng cô cũng nên tin tưởng, chờ đợi một chút đây? Được rồi, cô sẽ tin tưởng anh một lần! Tư Vũ ổn định tư tưởng, tiếp tục ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, chờ anh về bất cứ lúc nào!
một phút, hai phút, lặng lẽ trôi qua...
Bất thình lình điện thoại của Tư Vũ đổ chuông....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.