Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 464: Nhìn với cặp mắt khác xưa




Bùi Tạp Tư sớm đã có chuẩn bị che thân thể Tư Vũ lại, thành công đem thân thể của anh hoàn toàn che khuất, tiếp theo ngẩng đầu trừng mắt vào người ở cửa - -
Phản ứng từ trước đến nay của Đại Lợi so với khỉ đều nhanh hơn, khẩn trương đem cửa văn phòng đóng lại, mà anh ta ở ngoài cửa lập tức nói mọi người không phải đã mệt mỏi sao? Đi xuống nhà ăn mua nước uống đi, ông chủ của chúng ta mời!
Mà lúc này, người trong văn phòng cũng kết thúc chiến đấu!
Bùi Tạp Tư cao hứng mặc xong quần áo, hiện tại anh cũng hết giận, dục hỏa cũng tiêu, cả người thật sự rất thoải mái, tinh thần tốt lên rất nhiều!
Thoải mái của anh hoàn toàn đối lập với sự thống khổ của Tư Vũ, chuyện vừa rồi nhất định đã bị người khác nhìn thấy, vì sao anh không một chút nào bận tâm đến cảm giác của cô? Vì sao dưới tình huống như vậy, lại muốn cô?
Trước ủy khuất thêm nữa hiện tại nhục nhã, khiến cho Tư Vũ khổ sở khóc ồ lên!
Trên sofa truyền đến tiếng khóc ấm ức, làm cho Bùi Tạp Tư xoay người lại.
Cô ấy khóc?
Bùi Tạp Tư ba bước cũng thành hai bước ngồi trên ghế sofa, nâng gương mặt cô lên."Em vì sao lại khóc vậy? Có phải em sợ người khác biết chúng ta cùng một chỗ phải không, ảnh hưởng đến hình tượng của em sao?" Anh đương nhiên biết cô vì sao mà khóc, nhưng anh không lo. Đại Lợi là thuộc hạ của anh, cũng không phải người ngoài!
"Anh nói cái gì? Anh làm sao có thể cho em là người như vậy? Nếu anh thật sự nghĩ em chấp nhận người khác, em vì cái gì còn phải cùng anh ở nơi này?" Tư Vũ bị anh làm tức giận đến nước mắt chảy càng nhiều hơn"Bùi Tạp Tư em bỗng nhiên cảm thấy anh căn bản không tôn trọng em, anh căn bản chính là đang đùa giỡn em!"
Thấy cô thật sự tức giận, Bùi Tạp Tư không đùa nữa, ôm sát cô, trấn an nói."Đừng khóc, anh làm sao có thể đùa giỡn em, vừa rồi anh chỉ là kìm lòng không đậu. Em phải biết rằng đêm qua em không cho anh - - lại thêm tình huống vừa rồi, thời điểm đó, anh căn bản chính là dừng lại không được!"
Tư Vũ nâng hai tay che kín hai má, phát ra tiếng khóc còn lớn hơn nữa."Anh đừng nói nữa, em không muốn nhớ đến chuyện vừa rồi!"
"Anh sai lầm rồi, anh thề rằng từ hôm nay trở về sau sẽ bỏ làm loại chuyện không nghiêm túc như muốn em thế này ở đây nữa, nhất định sẽ không xuất hiện tình huống khó xử như này nữa đâu!" Anh bảo đảm trong vòng nữa năm anh sẽ khởi lập một văn phòng khác lớn hơn, kín đáo hơn và tuyệt đối "bảo mật" với bên ngoài hơn văn phòng hiện giờ. Nếu không sẽ làm hư hết việc mất!
Tư Vũ xoay người đi không để ý anh nữa, chuyện vừa rồi cô thật sự không muốn tha thứ anh nữa!
"Em thật sự tức giận rồi hả? Không phải em nói muốn chứng minh cho anh thấy em yêu anh sao?" Bùi Tạp Tư nắm cánh tay của cô, để cho cô xoay người lại!
"Em yêu anh, em có thể phụ giúp anh trong công việc, chuyện gì của anh em điều có thể giúp được, em nhất định sẽ giúp anh! Cho dù - - cho dù anh muốn em, em cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng em không muốn dưới tình huống như vậy, điều này làm cho em không có cảm giác được anh tôn trọng - -" nói xong, Tư Vũ nước mắt rơi càng nhiều!
"Thật xin lỗi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi!" Bùi Tạp Tư sử dụng lời ngon tiếng ngọt cầu xin cô, không có phụ nữ nào có thể thoát được lời mật ngọt này!
Mấy hiệp liên tiếp, Tư Vũ mềm lòng, rốt cục thu hồi nước mắt, dùng tay đấm anh một cái, đồng thời tuyên bố chiến tranh đã kết thúc!
Mà một màn này đều đã rơi vào mắt một người, đứng bên cạnh cửa Diệp Chức Nhân nhìn thấy hết toàn bộ! Cô ta hơi hơi nheo hai mắt lại, hai tay vì không cam lòng mà nắm thành quả đấm - -
****************************** phân cách tuyến *****************************
Hiệu suất làm việc Đại Lợi rất nhanh, sáng sớm hôm sau liền gọi điện thoại cho Tư Vũ, thông báo cô thuận lợi thông qua thi viết, mà còn bởi vì trước kia cô cũng đã đi làm ở công ty lớn, cho nên quyết định nhận cô vào làm thư ký của Tổng Giám Đốc!
Mà Tư Vũ tiến vào trạng thái làm việc cũng tương đối nhanh, một buổi sáng sớm liền đem phần tài liệu chồng chất của hai ngày xử lý rất tốt.
Tốc độ làm việc này không chỉ làm cho Đại Lợi giật mình, lại càng làm cho Bùi Tạp Tư âm thầm kinh ngạc. Trời ạ, đây là Tư Vũ anh biết sao? Trong ấn tượng của anh, Tư Vũ là nhu thuận, ôn nhu, đôi khi có phần bốc đồng. Có thể nói cô trừ bỏ việc tiêu tiền, thì cũng đàn dương cầm, về sau còn có thể nấu ăn và dọn dẹp nhà, chỉ có thế không còn ấn tượng ngào khác!
Tuy nhiên cô đã làm việc ở công ty Ryan, nhưng không thể phủ nhận, anh vẫn cho rằng cô chẳng qua chỉ là một bình hoa mà thôi!
Hôm nay khi cô đem văn kiện đã được chỉnh sửa đưa đến tay anh, khi nhận lấy anh thật sự bị cô làm cho kinh hãi."Ngoan ngoãn, bình thường làm chuyện gì đều chậm rãi từ từ, thật không ngờ khi đi làm lại hiệu suất đến vậy!"
"Anh đối với cách làm việc của em vừa ý sao?" Tư Vũ mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc anh, chờ đợi lời khen ngợi của anh!
"Vừa ý, rất vừa ý!"
Tư Vũ mặc bộ Tây phục quần dài màu sáng, hai tay đặt ở trên bàn làm việc của anh, tóc dài ở sau lưng có chút xoăn nhẹ, trượt đến trước người, khiến cho người cô càng thêm thành thục quyến rũ."Vậy anh còn cho em chỉ là một bình hoa không?"
Bùi Tạp Tư khẽ quay mặt, sau khi cười vài tiếng, tầm mắt quay lại trên gương mặt của cô."Hiện tại em cũng là một bình hoa, chẳng qua cái bình hoa này rất tốt, đem công việc làm rất tốt sắp xếp ổn thỏa, lại có thể cho anh người chồng kiêm ông chủ nhìn phong cảnh rất vui mắt."
Tư Vũ được anh khen ngợi thật sự trong lòng rất vui, cô muốn nhìn thấy nhất chinh là anh có thể tán thành năng lực làm việc của cô, để cho anh có thể nhận biết đến một mặt không đồng dạng như vậy của cô."Vậy so với Diệp Chức Nhân, anh cảm thấy năng lực làm việc của em và cô ta ai tốt hơn?"
Điều cô muốn biết nhất, chính là điều này!
Năng lực làm việc của Diệp Chức Nhân quả thật rất tốt, điều này Bùi Tạp Tư tất phải thừa nhận, cũng là không có biện pháp gạt bỏ."Cái này - - vợ à, em mới làm việc một buổi sáng, anh còn chưa có biện pháp nhìn thấy được! Em cần phải làm việc thêm một tháng đi, anh mới có thể nhìn thấy rõ, em nói có đúng không? Bằng không anh nói em tốt hơn cô ta, em cũng sẽ không tin tưởng, cho rằng anh là đang an ủi em!"
Lời anh nói, rất đúng, nhưng cô liền khó chịu, mất hứng! Tư Vũ lấy văn kiện anh đã kí để trên mặt bàn, đối với anh khiêu khích nói: "Anh yên tâm, một tháng sau em nhất định cho anh cam tâm tình nguyện nói, năng lực làm việc của em tốt hơn cô ta!"
Tựa lưng vào ghế ngồi Bùi Tạp Tư gật gật đầu, "Được, anh cũng hi vọng có thể nhìn thấy kết quả như vậy!"
Tư Vũ quay đầu lại cấp cho anh một ánh mắt 'Anh chờ coi, được rồi' , sau đó xoay người đi về hướng cửa!
Lúc này, vừa vặn Diệp Chức Nhân đi đến, hướng Tư Vũ nói."Ha ha, có thể trở thành mục tiêu phấn đấu của tiểu thư Lạc Tư Vũ, tôi thật sự có cảm giác rất vinh hạnh!"
Tư Vũ đón ánh mắt của cô ta, mỉm cười đáp lễ nói: "Ha ha, mục tiêu cũng bất quá là cái tiêu chuẩn, nếu là tiêu chuẩn đương nhiên không phải tốt nhất - - Diệp tiểu thư, cô nói xem có đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.