Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 502: Ngoại truyện:Dùng thân thể để đổi




"Ha ha... người đẹp, một mình cũng thật là cô đơn nhỉ? Không bằng đi cùng với hai anh đây, chúng ta tìm một chỗ chơi đùa một lúc nhé?
Hai gã đàn ông ghê tởm, vẻ mặt đầy bỉ ổi đáng khinh trái phải vây quanh Quan Tĩnh đang về nhà một mình!
Quan Tĩnh âm thầm nhìn chung quanh, sự sợ hãi khiến cho lòng cô càng trở nên thêm khủng hoảng!
Trời ạ, cầu xin ông trời khiến cho nơi này có người đi qua giúp con có được không?
Nơi cô ở trọ là một khu nhà nhỏ đã cũ, các hộ gia đình ở đây hoàn toàn là các ông bà già thuộc nhiều lứa tuổi khác nhau, chung quanh lại không có đèn đường! Chỉ có ánh sáng từ trong hộ gia đình hắt ra, khiến ở vị trí nơi cô đang đứng đây mới có chút ánh sáng! Hoàn cảnh lúc này đúng là chết tiệt, sự nguy hiểm đang bao vây xung quanh cô thật đáng ghét!
Âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh, cô nhìn qua nhìn lại hai gã bất lương ở hai bên trái phải: "Tôi phải lập tức trở về nhà, hơn nữa người nhà của tôi sẽ ra rất nhanh để đón tôi, cho nên hai người nên bỏ đi sớm một chút !"
"Ôi, xem này, người đẹp còn lên giọng định dọa người nữa chứ? Có người nhà tới đón sao? Được, vậy thì khi nào cô em có người tới đón, lúc đó chúng ta sẽ buông tha cho cô em, được chứ!"
"Không thể để em như vậy được? Một cô bé xinh đẹp như em, làm sao chúng ta lại có thể nhẫn tâm nhìn em đi một mình về nhà được, hai anh em chúng ta coi như là Hộ Hoa Sứ Giả cho em nhé!"
Hai gã đàn ông không đứng đắn khẽ cười, tiếp đó, một trước một sau tiến thêm về phía Quan Tĩnh.
Quan Tĩnh bị dồn sâu vào giữa sự nguy hiểm, tuy rằng cô rất sợ hãi, nhưng cũng không hề biểu hiện sự kinh hoảng ra ngoài nhiều lắm!
Mắt nhìn trái, nhìn phải, ánh mắt luôn luôn đảo xung quanh tìm kiếm cách thoát thân!
Đúng lúc hai kẻ lưu manh thò bốn cánh tay bẩn thỉu lên trên người cô ăn đậu hủ, cũng là lúc có một bóng dáng cao lớn từ trong ngõ nhỏ đi ra, cách bọn họ khoảng chừng năm sáu thước!
"Anh cả, sao bây giờ anh mới chịu xuống đón em vậy, em ở chỗ này ..." Quan Tĩnh dùng sức vừa đẩy hai người bên cạnh mình ra, vừa lên tiếng gọi bóng dáng cao lớn kia, vừa chạy về phía người đó!
Có người gọi anh?
Tưởng Vũ Hàng vừa đưa người con gái mình yêu thương về nhà, đồng thời cũng bị người ta từ chối ở ngoài cửa, vừa mới từ đầu ngõ đi ra, chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy phía trước có tiếng một cô gái kêu to!
Lúc vừa nhìn thấy có hai gã đàn ông hạ lưu đang ở hai bên người cô gái, Tưởng Vũ Hàng hiểu rõ ngay có chuyện gì xảy ra!
Quan Tĩnh chạy tới người đàn ông cao lớn ở phía trước, trong lúc hoảng sợ cô không kịp nhìn rõ mặt của “anh cả” vẫn ôm chặt lấy cánh tay người ta, thân mật áp sát vào người đó!
"Cút!" Tưởng Vũ Hàng lạnh lùng phun ra một chữ, giong không lớn, nhưng cũng đủ để cho hai gã sắc lang ở trước mắt kinh hồn táng đảm!
"Đi!" Một trong hai gã đàn ông đó hét một câu, tiếp đó hai người biến mất ở trong màn đêm!
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh!" Quan Tĩnh hấp tấp cúi đầu nói lời cảm tạ, đồng thời cũng giống như bóng cao su xì hơi, thân thể thấy yếu đuối đi rất nhiều, nghẹn ngào chảy nước mắt!
Tưởng Vũ Hàng không để ý đến người nọ, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu nhìn về phía trước, một tay tao nhã bỏ vào trong túi quần:"Con gái nhất định không nên muộn như vậy mới về nhà, nhất là ở cái nơi có vị trí hẻo lánh như thế này. Về sau nên về nhà sớm một chút, hoặc là bảo người nhà ra đón. Bằng không, không phải lần nào cô cũng sẽ gặp may mắn như vậy đâu!"
Anh không phải là dạng người thích 'giúp người khác là niềm vui của mình', nhưng nhìn cô gái trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa ở trước mắt này, anh cũng không biết tại sao, chắc là dây thần kinh của anh có vấn đề rồi nên anh mới nói nhiều đến thế!
Chết tiệt, người ta mong muốn cái gì, dính dáng gì tới anh? Hướng về chiếc xe đỗ bấm, 'Tít' chiếc xe lập tức phát ra tiếng kêu!
"Anh à, anh đợi chút, anh đừng đi, anh có thể đưa tôi đến cửa cầu thang lên lầu được không? Tôi sợ hai người lúc nãy nhìn thấy anh đi rồi, sẽ quay lại!" Hai chân như nhũn ra, Quan Tĩnh lảo đảo chạy mấy bước, túm lấy quần áo 'người tốt'!
"Còn có chuyện gì?" Tưởng Vũ Hàng nhíu nhíu đầu mày, xoay người nhìn cô gái đang lôi kéo mình! Mà lúc này, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái! Ánh đèn của một ô cửa sổ chợt sáng lên, ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào trên mặt cô!
Một khuôn mặt xinh xắn, đẹp đẽ thỏa mãn tiêu chuẩn đầu tiên của một cô gái đẹp, ánh mắt sáng ngời trong veo chớp chớp lộ ra ánh nhìn đầy thông minh rất mê người, sống mũi thẳng thắn no đủ, cánh mũi xinh xắn, cặp môi đỏ mọng giống như củ ấu càng làm hấp dẫn ánh mắt của anh!
Tưởng Vũ Hàng thân là tổng giám đốc của MBS, cảm giác đầu tiên chính là, nếu để cô bé này ngồi ở vị trí chủ biên trên đài, như vậy có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt! Bởi vì sự xinh đẹp của cô sẽ khiến cho mọi người ở mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, không phân biệt giới tính đều rất thích! Có rất nhiều cô gái có thể rất xinh đẹp, nhưng mà vẻ xinh đẹp mang tính xâm lược ấy lại sẽ làm cho nhiều người sinh ra sự phản ứng! Nhưng mà cô gái trước mắt này lại không như vậy, có khí chất như cô gái hàng xóm, vẻ đẹp đầy yên tĩnh, cái đẹp làm cho người ta phải yêu thích!
Trong lúc anh quan sát cô, Quan Tĩnh cũng âm thầm kêu lên.
Tổng giám đốc Tưởng - -
'Người tốt' dĩ nhiên là đại tổng giám đốc của đài truyền hình MBS, là ông chủ lớn của cô! Mười ngày trước đã từng quấy rầy cô, là người đàn ông đã cho cô ám chỉ!
"Đi thôi!" Thu hồi ánh mắt, anh gật gật đầu!
Quan Tĩnh có chút do dự, nhưng là vẫn là thả nhẹ bước chân, đi về hướng ngõ nhỏ sâu hun hút!
"Cô đang làm công việc gì mà tan tầm muộn như vậy?" Cùng bước ở phía sau cô, anh dò hỏi!
"Dạ?" Quá căng thẳng nên cô chỉ thốt ra một câu như vậy. Anh... Anh không nhớ ra cô sao? Anh không nhớ, trong lòng cô thật sự thấy mất mát!
Anh lại cho rằng cô không muốn nói, nên cũng không hỏi tiếp nữa!
Trải qua một quãng đường, Quan Tĩnh dừng trước cửa một tòa nhà, xoay người nhìn anh!
"Về đến nhà rồi hả?" Anh nhìn nhìn cánh cửa nhà trọ mở rộng, bên trong là khoảng tối đen như mực!
"Vâng, đúng vậy, cám ơn anh... "
Anh gật gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói."Sau này chắc cô nên người nhà ra cửa ngõ nhỏ cửa đón cô tan tầm, bằng không sẽ rất nguy hiểm!"Là phụ nữ cũng nên phải cẩn thận nhiều hơn một chút!"
"Vâng!"
"Lên nhà đi, trong 10 phút nữa tôi mới rời đi!"
Tòa nhà này tổng cộng có sáu tầng, mười phút cũng đủ cho cô đi lên trên lầu rồi !
Tuy rằng nhiệt độ của giọng nói anh lạnh buốt, nhưng những lời nói quan tâm kia vẫn như gió xuân thổi vào nơi sâu kín ở trong lòng cô, khiến trái tim cô không sao khống chế nổi sự run rẩy nhẹ nhàng! Trừ bỏ Jerry, ở bên ngoài, đây là người thứ hai đã từng có sự quan tâm với cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.