"À, đột nhiên nhớ ra, quảng trường Thế Kỷ có mấy cửa hàng có vẻ tốt, vừa đúng lúc mẹ có vài phiếu giảm giá, hay là chúng ta đến bên đó đi?" Trời khá nắng, người trên đường rất nhiều, tâm tình Dương mẹ rất tốt.
Trong lòng Dương Hi thầm kêu một tiếng không ổn——trước khi mình rời khỏi nhà đã nhắn tin cho Giang Bình, nói cô ấy trong vòng một tiếng chờ ở Ginza, nếu đi đến quảng trường Thế Kỷ, vậy Giang Bình chỉ có thể tranh thủ thời gian, nếu đổi địa điểm, đón xe taxi sẽ không tiện bằng lái xe.
Trong lòng tính toán một chút, Dương Hi làm nũng cười:"Thôi mà mẹ, đi Ginza đi, con trước kia thường xuyên đi đến đó, đã lâu không có đi. Mẹ đi với con đi, còn phiếu giảm giá gì đó, vài ngày nữa con đi với mẹ, được không?"
Dương mẹ yêu thương con gái, làm sao nghĩ đến trong lòng con gái mình còn có tư tâm nhỏ khác:"Được được được, đều làm theo ý con, chỉ là hai năm nay con không ra ngoài, còn chưa biết, quảng trường Thế Kỷ đã tu sửa, sau khi trang hoàng lại thì mấy cửa hàng bên đó cũng thay đổi không ít, bất luận là sản phẩm hay phục vụ, đều là số một."
"Được rồi mẹ, con hoài cổ được không? Vài ngày nữa mới đi quảng trường Thế Kỷ thôi, hôm nay xe đến bên đây rồi quay đầu lại cũng phiền." Dương Hi kiên trì.
Dương mẹ cũng không nói gì nữa, chỉ cùng Dương Hi nói linh tinh về chuyện muốn mua quần áo gì. Vì là cuối tuần, trên đường kẹt xe một chút, trong lòng Dương Hi mặc dù có chút gấp, nhưng dưới sự nhắc nhở của Dương mẹ, cũng không thể không chạy chậm.
Nhưng Giang Bình đã chờ đợi có chút nóng lòng rồi.
Hôm nay vừa mới về nhà liền nhận được điện thoại của Dương Hi, chưa kịp nghỉ ngơi, cô liền lập tức lái xe đi, sau đó nhắn cho Dương Hi báo mình chuẩn bị đến Ginza. Nếu có đủ thời gian, Giang Bình có thể bắt taxi, nhưng xảy ra đột xuất, Giang Bình đành phải bỏ lại chiếc Volvo màu đỏ sâm banh của mình, vào gara lái chiếc xe Corolla cũ màu trắng đi.
Đậu xe xong, Giang Bình vội vàng đi đến tòa nhà Ginza như đã hẹn với Dương Hi, nhìn thời gian, cách giờ hẹn vẫn còn sớm, cũng không thể đứng mãi trong đám đông như vậy, nên cô đã đi vào một quán cà phê ở lối vào của tầng trệt tên là Vân Sơn.
Quán cà phê Vân Sơn dùng màu đỏ làm chủ đạo, phong cách đơn giản kết hợp với màu đèn sáng rực, không theo phong cách lãng mạn, tuy nhiên, ánh đèn trong quán rất đẹp, tiếng nhạc piano du dương chậm rãi thấm vào từng góc của quán, nơi này thích hợp để người ta đi mệt có thể nghỉ chân, cũng thích hợp cho người có một chút tâm sự đến mua cảm giác cô độc giữa cuộc sống nhộn nhịp và hối hả này.
Thứ cảm giác cô độc này sẽ bị dòng người đi ngang phía ngoài bức tường thủy tinh trong suốt mang vào một không gian cá nhân sâu đậm hơn nhưng lại hoàn toàn không mục đích, người đến người đi, muôn hình muôn vẻ, sẽ có một phong vị khác, làm cho người ta khó hiểu lại khó có thể bỏ qua.
"Xin hỏi cô dùng gì?" Một nhân viên phục vụ hơi khom người đứng bên cạnh Giang Bình hỏi.
"Latte." Giang Bình tùy tiện gọi một món. Đây chẳng qua là cách giết thời gian mà thôi, Giang Bình cũng không thích một người ở bên ngoài uống cà phê.
"Phiền cô chờ một lát." Nhân viên phục vụ vô cùng lễ phép khom người lui về phía sau, sau đó rời đi.
Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh, chú ý bên ngoài cửa lớn. Tuy rằng mới xa Hi nhi chưa đến nửa ngày, nhưng trong lòng lại luôn nhớ đến nàng. Là loại tâm lý gì đây.
Giang Bình nhìn bóng của mình phản xạ trên bức tường thủy tinh, không khỏi cười thầm: sớm chiều ở chung, ngày đêm bầu bạn, đã quen thuộc với loại hoàn cảnh này, quen thuộc người kia, quen xem nàng là trọng tâm cuộc sống, đến lúc đột nhiên xa nhau, liền cảm thấy không biết làm sao, dường như làm gì cũng đều không có ý nghĩa, làm gì cũng đều không có hứng thú.
Xa nhau, khó khăn nhất là khoảng thời gian ban đầu, thời gian có thể làm cho người ta quen thuộc và thích ứng với hoàn cảnh mới, đối với hầu hết mọi người mà nói, đều là như vậy, làm bác sĩ tâm lý, mình sớm đã hiểu được loại tâm lý này, chính là không ngờ, khi hoàn cảnh này rơi xuống đầu mình, cho dù vô cùng biết rõ ràng trình tự trạng thái tâm lý, nhưng vẫn không thể tránh được cảm giác mất mát và nỗi nhớ kinh khủng.
Từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô ấy, sớm đã chiếm cứ toàn bộ vị trí trong lòng mình. Thì ra tình yêu là bất khả chiến bại như thế, bất luận lúc đầu là suy nghĩ gì, một khi tình yêu đã đến, liền lập tức thay đổi tất cả, không có lý do gì, không có khả năng phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
"Cà phê của cô, xin mời dùng." Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu với Giang Bình rồi lui ra phía sau, xuyên thấu qua bức tường thủy tinh, người đến người đi, Giang Bình đột nhiên cảm thấy mong nhớ của mình đối với Dương Hi mãnh liệt vô cùng.
Dương Hi vẫn chưa đến, đủ thứ dạng người lướt qua, đều là gương mặt xa lạ, bất luận là trẻ tuổi đơn thuần hay thành thục quyến rũ, đi qua, sau đó quên đi. Chỉ có người trong lòng kia, mới có thể trụ lại, bất luận đi đâu, cũng đều không thể quên.
Cánh cửa xoay nghênh đón một người khách khác, Giang Bình theo thường lệ liếc mắt đảo qua một cái, bóng người quen thuộc kia làm cho cô sửng sốt, thành phố lớn như vậy, tòa nhà Ginza nhỏ như vậy, người cần đến thì không đến, vậy mà lại ngoài ý đụng phải người tên Trương Tử Thanh này!
Giang Bình suy nghĩ có nên vẫy tay gọi Trương Tử Thanh hay không, bởi vì không ngờ cô ấy đang nhìn vào quán cà phê Vân Sơn, Giang Bình có chút không xác định Trương Tử Thanh có thể nhìn thấy mình hay không. Tuy nhiên dính vào người này rồi, nói không chừng lát nữa muốn thoát thân cũng không dễ, hôm nay là phải biểu hiện tốt trước mặt mẹ Hi nhi, cũng không thể mang theo cái bóng đèn lớn bên người, huống chi Hi nhi không biết thân phận của mình, đến lúc đó nếu lỡ bị Trương Tử Thanh không cẩn thận miệng một chút, vậy hậu hoạn không lường được!
Giang Bình vừa mới bỏ qua ý nghĩa chào Trương Tử Thanh, không ngờ cô gái này lại thấy cô, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, ngay cả bước chân cũng bước nhanh hơn không ít. Giang Bình thở dài trong lòng một tiếng——con nhỏ này lúc nào không xuất hiện, lại xuất hiện vào giờ phút này chứ!
"Người sinh mình là ba mẹ, người hiểu mình là Giang Bình, chúng ta thật đúng là chị em tốt, lúc mình cần cậu nhất, cậu liền như thiên sứ mà xuất hiện. Giang Bình, cậu thật thật thật...tốt quá!" Trương Tử Thanh đặt mông ngồi xuống đối diện Giang Bình, vẻ mặt phát ra sự cảm kích từ nội tâm, vô cùng phấn khích.
"Cậu cần mình cái gì? Mình cảm thấy cậu cần là cô gái không biết tên kia kìa." Giang Bình có loại xung động muốn thở thật dài. Quả nhiên, lúc này mà gặp cái người này là không có gì tốt lành.
Vẻ mặt Trương Tử Thanh hưng phấn, thậm chí vươn tay gắt gao nắm lấy tay Giang Bình:"Cậu quả thật rất hiểu mình. Mình hiện tại cần nhất chính là hai người, một người là cô gái xinh đẹp kia, một người đương nhiên chính là cậu, Giang Bình!"
"Nói rõ ràng, nếu không mình đi." Giang Bình nhìn thời gian, hẳn là cũng sắp đến rồi.
"Đương nhiên, để mình nói, cô gái mà mình không biết tên kia mỗi cuối tuần đều đến đây uống cà phê, thời gian rất chính xác, chính là ba giờ chiều. Cậu xem, gần đến giờ rồi. Mình đã quan sát rất kỹ." Trương Tử Thanh nâng tay lên nhìn đồng hồ.
"Vậy mình sẽ không làm bóng đèn, cậu cứ từ từ chờ." Giang Bình đứng lên, chuẩn bị rời đi, cùng đứa bạn này ở đây, kế hoạch cùng Hi nhi đi mua sắm hôm nay rất không tốt còn có nguy hiểm.
"Đừng, đừng......Mình nói này, Giang Bình, bạn bè với nhau, giúp mình đi." Trương Tử Thanh vội vàng lôi kéo Giang Bình ngồi xuống.
"Mình có thể giúp cậu cái gì, ý là muốn mình giúp cậu theo đuổi hả? Cậu là cao thủ theo đuổi con gái mà, hơn nữa là cao thủ trong cao thủ." Giang Bình thở dài.
"Đó là ở Mỹ, con gái nước ngoài cởi mở, tán gẫu rất dễ, còn con gái trong nước không giống vậy, không phải cậu muốn đụng vào là có thể đụng, huống chi cô gái này mình nhìn một cái là trúng rồi, không muốn làm bậy."
"Vậy cậu muốn mình giúp cậu làm gì đây?" Giang Bình nhận lệnh.
"Giúp mình phân tích một chút tính cách của cô gái này." Trên mặt Trương Tử Thanh mang theo nụ cười sáng lạn.
"Ui trời, chúng ta đều học tâm lý học, mình học cái gì thì cậu cũng học giống vậy. Một cô gái có hành động gì biểu tình gì, là tính cách gì, mình biết thì cậu cũng biết mà." Ánh mắt Giang Bình lại quét qua hướng cửa lớn.
"Kẻ trong cuộc thì mê muội, chuyện này cậu cũng không phải không biết. Vì để làm cho mình thoát khỏi cuộc sống độc thân, lúc này đây, nhất định phải thận trọng." Trương Tử Thanh nói xong, lại theo thói quen nhìn ra ngoài cửa.
Giang Bình cũng nhìn.
Sau đó ánh mắt Trương Tử Thanh sáng lên.
Giang Bình đen mặt.
Người đến không ngờ là Phương Bồi.
Phương Bồi với mái tóc dài từ cửa xoay đi vào, cước bộ không ngừng, mục đích rõ ràng, chính là quán cà phê Vân Sơn.
"Đến rồi đến rồi, chính là cô ấy, chính là cô ấy." Trương Tử Thanh hưng phấn bắt lấy tay Giang Bình, chỉ vào Phương Bồi.
Giang Bình thu hồi ánh mắt, đột nhiên ý thức được, nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, rất có khả năng mấy người này đều gặp phải mẹ con Dương Hi, nếu như là vậy, ai biết sẽ có hậu quả gì!
"Cậu muốn theo đuổi cô ta phải không?" Giang Bình nhìn Trương Tử Thanh.
"Đương nhiên."
"Cậu muốn biết tên của cô ta phải không?"
"Đúng vậy." Trương Tử Thanh tựa hồ nghĩ ngợi:"Cậu nói, làm sao mới có thể đến gần mà có thể để lại ấn tượng tốt đây. Dù sao, mình cũng không xác định cô ấy có thích con gái hay không. Chuyện này rất có tính khiêu chiến."
"Tử Thanh, cậu hãy nghe mình nói. Tên người này, mình nói cho cậu biết, tên là Phương Bồi, nghề nghiệp là bác sĩ, gia cảnh cũng khá tốt. Cũng thích con gái, cậu may mắn rồi. Nhưng mà, nếu cậu muốn làm cho cô ta thích cậu, xin hãy nhớ kỹ một chút, trước khi quan hệ của hai người ổn định, đừng cho cô ta biết chúng ta là bạn." Giang Bình cảm thấy có chút đau đầu. Chuyện này cần phải xử lý cho tốt.
"Vì sao? Chẳng lẽ cậu từng tổn thương cô ấy? Nhìn không ra cậu nha! Giang Bình cậu chẳng phải thủ thân như ngọc, thà thiếu chứ không ẩu sao? Khi nào thì có một mối tình này?" Sức tưởng tượng của Trương Tử Thanh chỉ như thế.
"Đương nhiên không có, cậu yên tâm. Nhưng đừng để cô ta biết chúng ta biết nhau, đây là lời khuyên. Tóm lại, cậu nhớ rõ là được rồi. Nhớ đó." Giang Bình nói xong, quyết định rời khỏi, Dương Hi hẳn là đến rồi.
"Giang Bình, cậu không thể ngồi một lát giúp mình hả? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn nhiều năm mà!" Trương Tử Thanh nhìn Giang Bình, trên mặt có chút đau thương. Mấy chuyện khác thì không sao, nhưng chuyện thích con gái, cũng không tiện nói với người khác, chỉ có Giang Bình là người bạn đáng tin, không ngờ người bạn này của mình lại máu lạnh như vậy mà.
Giang Bình nhìn vẻ mặt của Trương Tử Thanh, lại ngồi xuống:"Tử Thanh, mình có hẹn với Hi nhi, em ấy sắp đến rồi, cậu cũng biết, tình hình của em ấy không phải rất ổn định, vì vậy, tất cả tinh lực của mình đều đặt trên người em ấy, đối với chuyện của cậu và Phương Bồi, mình cảm thấy, cậu tự tin là tốt rồi, xuất ra phong phạm vốn có của cậu, đừng ngụy trang cũng đừng sợ, để cho cô ta biết cậu là dạng người gì, làm cho cô ta biết cậu thích cô ta, tình yêu......phải thẳng thắn một chút, sẽ càng thuận lợi. Nếu không, ngay từ đầu bởi vì quá mức để ý mà che giấu gì đó, đến cuối cùng, khi hai người đối diện với sự thật, đó chính là chuyện tàn nhẫn nhất." Tựa như mình và Hi nhi, tuy rằng mình vốn sống rất thẳng thắn, nhưng lời nói dối duy nhất trong đời lại đối với người mà mình yêu nhất, lúc trước cảm thấy không sao cả, nay lại thành tảng đá lớn trong lòng mình.
Trương Tử Thanh nghe xong lời nói chân thành của Giang Bình, gật gật đầu:"Mình muốn biết giữa cậu và cô ấy......uhm, cùng Phương Bồi có ân oán gì."
"Mình và cô ta không có ân oán. Sau này có thời gian mình sẽ giải thích với cậu, tóm lại, nếu cậu muốn theo đuổi cô ta, thì đừng nói cho cô ta biết chúng ta là bạn." Giang Bình nói xong liền đứng dậy rời khỏi quán cà phê.