Từ Bi Thành

Chương 56: Thành Kính




Đầu óc Mộ Thiện nổ tung, đúng nửa phút sau cô mới nhận thức ra vị lão đại mà Lý Thành nhắc đến chính là Trần Bắc Nghiêu. Nhưng đầu cô vẫn cứ ong ong, tại sao lại là anh, tại sao là anh cơ chứ?
Đó là ký ức nhục nhã nhất, là một trong những sự việc đau khổ nhất cô từng trải qua. Mộ Thiện không bao giờ muốn nhớ đến, muốn nhắc lại sự cố đó. Vậy mà Lý Thành vừa nói cho cô biết một sự thật không thể tưởng tượng, tất cả do Trần Bắc Nghiêu sắp xếp.
Không, không thể nào! Mộ Thiện nhướng mắt nhìn Lý Thành. Bắt gặp vẻ chấn động của cô, khóe mắt Lý Thành ẩn hiện tia thương cảm, nhưng anh ta vẫn tiếp tục lên tiếng: "Chị dâu, tôi nói với chị điều này với mục đích hy vọng chị khuyên nhủ lão đại hợp tác với chính phủ, đừng có suy tính khác. Chị cũng không nên vì anh ta đánh cược cả cuộc đời chị."
Nói xong, Lý Thành lập tức quay người đi mất. Mộ Thiện muốn cười phá lên, không thể nào, đây là âm mưu của Lý Thành, anh ta muốn cô nảy sinh lòng oán hận Trần Bắc Nghiêu, anh ta không muốn cô trốn đi cùng Trần Bắc Nghiêu. Lý Thành biết cô là người vô cùng quan trọng với Trần Bắc Nghiêu, nếu cô không chịu đi, anh chắc chắn cũng không bỏ trốn.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiện thấy an lòng một chút. Đúng lúc này cửa phòng thử đồ mở ra, giám đốc cửa tiệm bê khay trà đi vào, cô ta bình thản nói với Mộ Thiện: "Bà Trần, chúng ta bắt đầu thử áo cưới đi!"
Mộ Thiện đờ đẫn nhìn chiếc váy cưới trong tay. Cô nghĩ, những bộ váy cưới này rất đẹp, nhưng đáng tiếc chỉ là giả tạo. Anh yêu cô như vậy, tình yêu của anh không thể nào là giả, sao anh có thể làm ra chuyện đó?
Mộ Thiện đứng dậy, đi khỏi tiệm áo cưới. Cô cứ thế bước đi, tầm mắt của cô lúc này chỉ còn lại một màu trắng lóa, tất cả biến thành một hình ảnh mờ mịt. Mộ Thiện thẫn thờ đi xuống tầng một của tòa nhà, người trợ lý và vệ sỹ lặng lẽ đi theo sau. Mộ Thiện không để ý đến bọn họ, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Cô nhớ đến ánh mắt dâm đãng của tên cảnh sát mập mạp, nhớ đến nụ cười khả ố của mấy người đàn ông, nhớ đến chuyện cô bị bọn họ đổ chất gây ảo giác, dù đau đớn và căm hận cùng cực nhưng cô vẫn quyết không khai ra tên Trần Bắc Nghiêu.
Sao có thể là Trần Bắc Nghiêu? Rõ ràng sau khi cứu cô, gương mặt anh đầy vẻ đau xót và si mê. Sao anh có thể đứng ở một góc tối nào đó trong sở cảnh sát, khoanh tay nhìn cô bị hành hạ?
Ra khỏi tòa nhà, ánh nắng gắt khiến Mộ Thiện chói mắt, nhưng người cô rất lạnh, cô ôm chặt hai vai, lảo đảo đi về phía xe ô tô. Mười đầu ngón tay cô bấm vào bờ vai, xúc cảm lạnh lẽo khiến Mộ Thiện chợt nhớ đến cảm giác của ngày hôm đó.
Đó là cảm giác khi Trần Bắc Nghiêu vuốt ve cơ thể cô. Bàn tay anh giá lạnh, thô ráp, kiên định, bao hàm cả sự đè nén. Cảm giác đó rất quen thuộc, quen thuộc đến mức cô nhắm mắt cũng có thể phân biệt.
Mộ Thiện ngồi vào ô tô, gương mặt cô phủ một màn sương lạnh lẽo. Chiếc xe lăn bánh, cô cảm thấy cổ họng khô rát. Cô biết Lý Thành không nói dối, đúng là anh, là Trần Bắc Nghiêu. Lý Thành không việc gì phải lừa dối cô.
Hơn nữa bây giờ cô biết rõ hơn ai hết, anh chính là kẻ chủ mưu. Bởi vì bàn tay vuốt ve người cô trong đêm tối ở Cục cảnh sát, xúc cảm đó cô làm sao không thể phân biệt? Cả đời này, chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh từng vuốt ve cô như vậy, giống hệt trong mơ, giống hệt trong thực thế. Lúc đó cô không nhận ra, có lẽ là vì từ trong tiềm thức của cô, cô không muốn đối mặt với sự thật này.
Việc Mộ Thiện đột ngột rời khỏi tiệm áo cưới khiến mấy người vệ sỹ bất an. Mộ Thiện nhanh chóng nhận được điện thoại của Trần Bắc Nghiêu, vẫn là giọng nói đầy quan tâm của anh: "Bà xã, xảy ra chuyện gì thế?"
"Không có chuyện gì." Mộ Thiện nghe thấy ngữ khí của cô có phần lạnh lẽo.
Trần Bắc Nghiêu nhận ra điều bất thường, anh nói: "Em đang ở đâu? Một tiếng nữa anh họp xong, anh sẽ đi đón em."
Tim Mộ Thiện nhói đau, cô cảm thấy người đàn ông ở đầu kia điện thoại trở nên xa lạ. Cô hít một hơi sâu, nói chậm rãi: "Không cần đâu, em hơi nhớ nhà, em muốn về thăm bố mẹ. Anh không cần về cùng, em muốn ở nhà với bố mẹ hai ngày. Anh đừng lo lắng, cứ bận công việc của anh đi, hai ngày sau em sẽ tự quay về thành phố Lâm, được không anh"
"...Được."
Thực tế chứng minh, về quê là một ý kiến hay. Khi xe chạy lên cao tốc, đầu óc Mộ Thiện cũng dần dần bình tĩnh.
Cô tự nhủ với bản thân, không cần trách anh, không nên trách anh. Tình yêu của anh không thể nào là giả dối, chỉ vì bất đắc dĩ anh mới phải làm vậy.
Không khó suy đoán, có hai nguyên nhân khiến Trần Bắc Nghiêu sắp đặt vụ đó. Thứ nhất là khảo nghiệm cô. Lúc bấy giờ cô là bạn gái tin đồn của Đinh Hành, là nhân chứng duy nhất có mặt ở hiện trường, nhưng lại được anh thả về. Anh mất nhiều năm để giăng bẫy cha con Đinh Hành, trong quá trình đó liên quan đến rất nhiều người. Anh sai người dàn cảnh tra hỏi cô, có lẽ vì mục đích muốn thử thách cô. Anh là một lão đại, cần đảm bảo với các đàn em như Châu Á Trạch, Lý Thành, Lưu Minh Dương...rằng cô không bán đứng anh.
Thứ hai là bức bách cô. Chẳng phải anh luôn dùng thủ đoạn với cô hay sao? Anh có thể ra tay với bố mẹ cô thì cũng có thể ra tay với cô, mục đích đẩy cô vào hoàn cảnh tăm tối không có chỗ dựa để cô tự nguyện lao vào vòng tay anh. Nhưng sau vụ đó, cô vẫn cứng rắn từ chối anh, thế nên sau này anh mới dùng thủ đoạn ép cô buộc phải ở bên cạnh anh.
Mộ Thiện cố gắng thuyết phục bản thân, bất kể vì nguyên nhân nào cũng đều xuất phát từ tình yêu Trần Bắc Nghiêu dành cho cô. Hơn nữa bây giờ anh đã thay đổi hoàn toàn, anh không còn lừa dối, che giấu hay cưỡng ép cô làm bất cứ điều gì.
Đối với Mộ Thiện, ký ức đó quá đau đớn. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy khiếp sợ. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, anh phải nhẫn nhịn đến mức nào.
Đầu óc Mộ Thiện hỗn loạn, cô nhắm mắt tựa vào thành ghế phía sau. Vừa rồi nói muốn về nhà, hoàn toàn là phản ứng vô ý thức. Bởi vì tiềm thức cô mách bảo, nếu Trần Bắc Nghiêu làm gì có lỗi với cô, cô vẫn còn có nhà để về.
Nhưng nếu theo anh ra nước ngoài, cô sẽ không còn "ngôi nhà" thứ hai.
Lúc xe dừng ở trước khu chung cư, Mộ Thiện lại ngập ngừng do dự. Nghĩ đến chuyện vài ngày sau, bố mẹ nhận được tin con gái và con rể thiệt mạng trong vụ tai nạn ô tô, cô nhất thời không dám đi gặp họ.
Ngơ ngẩn một lúc, Mộ Thiện rút điện thoại gọi cho bà Mộ. Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của bà: "Thiện Thiện? Sao hôm nay tự nhiên con lại gọi điện về nhà? Đám cưới chuẩn bị đến đâu rồi? Mẹ không ở nhà, mẹ đang ở nhà cô con. Mọi người đang bàn tính chuyện lo đám cưới của con ở huyện Thần. Chiều nay con về nhà? Tiểu Trần không đi cùng con à? Được, bố con giờ này cũng không ở nhà, mấy giờ con đến nơi? Khi nào về, mẹ sẽ nấu mấy món con thích."
Cúp điện thoại, Mộ Thiện ngước lên nhìn cửa sổ nhà cô. Nhà cô là căn hộ tập thể có từ thập niên 90, bề ngoài tương đối cũ kỹ. Nhưng ngôi nhà này và từng cái cây ngọn cỏ trong khu tập thể đều vô cùng quen thuộc với Mộ Thiện, cô nhắm mắt là có thể mường tượng ra hình dáng của chúng. Mộ Thiện thầm nghĩ, cô phải quan sát nhiều hơn, sau này dù muốn cũng không bao giờ nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiện càng không muốn lên nhà. Cô chỉ sợ sẽ không cầm được nước mắt khi đứng trong ngôi nhà thân thương vắng lặng.
"Các anh về trước đi." Mộ Thiện xuống xe nói với vệ sỹ: "Tôi lên nhà đây, tôi sẽ không đi đâu, khu tập thể rất an toàn. Ngày mai các anh đến đây đón tôi."
Mộ Thiện đi lên tầng hai vẫn thấy xe ô tô đứng nguyên một chỗ, có lẽ do Trần Bắc Nghiêu ra lệnh bọn họ không được rời cô nửa bước. Mộ Thiện ngó nghiêng rồi quay người xuống dưới tầng một. Đằng sau cầu thang có một cánh cửa nhỏ thông ra cửa sau ở dưới tầng hầm. Mộ Thiện đi theo lối đó đi ra ngoài.
Mộ Thiện đi bộ trên con phố nhỏ hồi lâu. Ở đây hoàn toàn khác thành phố Lâm, không khí trong lành, nhịp điệu cuộc sống chậm chạp. Mộ Thiện cứ thế đi bộ hơn một tiếng đồng hồ. Khi cô dừng bước, mới phát hiện cô đã đi tới ngôi chùa nhỏ mà Diệp Vi Nông dẫn đến lần trước.
Con người luôn cần một tín ngưỡng. Mộ Thiện nghĩ như vậy khi nhìn ngôi chùa vắng tanh.
Trong chùa cũng không có người, chỉ có vị hòa thượng hôm trước gặp. Ông ta mặc áo cà sa màu xám, tay xắn lên cao, ông ta đứng dưới giếng trời, hai tay chống hông ngẩng lên nhìn bầu trời. Thấy Mộ Thiện đi vào, vị hòa thượng vẫn bình thản như không, ông ta động đậy hai cánh tay. Lúc này Mộ Thiện mới biết ông ta đang tập thể dục.
Mộ Thiện đi qua lối nhỏ treo đầy quần áo vào bên trong đại điện. Nửa phút sau, một tiểu hòa thượng khoảng mười lăm mười sáu tuổi chạy đến, nhìn Mộ Thiện chằm chằm. Sau đó cậu ta mở miệng, ngữ điệu cố tỏ ra già dặn: "Thí chủ muốn rút quẻ hay thắp hương? Rút quẻ mười đồng, thắp hương có loại mười, hai mươi và năm mươi đồng." Dù sao cậu ta vẫn là thiếu niên, đứng trước một cô gái xinh đẹp, hai má cậu ta hơi ửng đỏ.
Không hiểu tại sao, trái tim hỗn loạn của Mộ Thiện dần bình tĩnh trở lại. Cô từ từ quỳ xuống đệm cói, ngẩng đầu nhìn hai bức tượng Phật ở trên cao, khóe mắt cô đột nhiên ướt đẫm. Từ trước đến nay cô không bao giờ quan tâm đến Phật đạo, thế nhưng trong hai mươi sáu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác muốn khóc trước bức tượng màu vàng cũ kỹ mà tôn nghiêm này.
Mộ Thiện chắp hai tay trước ngực, cô bất động hồi lâu, chỉ muốn quỳ mãi không phải đứng dậy.
Tiểu hòa thượng lặng lẽ rút lui. Hòa thượng trung niên tập thể dục xong đưa mắt nhìn cô rồi lại đi ra sân chùa. Nơi đó có một người đàn ông không biết xuất hiện từ bao giờ. Mộ Thiện quỳ bao lâu, anh đứng đợi bấy lâu. Hòa thượng không lên tiếng, quay người đi vào trong chùa.
Mộ Thiện cảm thấy bốn bề tĩnh mịch vô cùng, trái tim cô cũng yên tĩnh không thể tả. Cô không hề hay biết, Trần Bắc Nghiêu đứng sau lưng cô một lúc lâu.
Sau khi nhận được điện thoại của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu lập tức ngừng cuộc họp và lái xe đi huyện Thần. Đến nhà Mộ Thiện, anh bắt gặp đám vệ sỹ đang rất lo lắng. Anh lên lầu gõ cửa, trong nhà không có người, điện thoại cô tắt máy. Anh không biết cô đi đâu.
Trần Bắc Nghiêu quay về ô tô hút thuốc lá một lúc, anh vẫy tay ra hiệu đám vệ sỹ đi trước. Không phải anh không nhận ra sự ẩn nhẫn của cô trong mấy ngày qua, anh biết cô có áp lực lớn. Hôm nay, áp lực của cô bộc phát ra bên ngoài, khiến cô không chịu đựng nổi, vì vậy cô mới muốn về nhà.
Nghĩ đến đây, Trần Bắc Nghiêu hiểu để Mộ Thiện yên tĩnh một mình thì tốt hơn. Thế nhưng không nhìn thấy cô, trong lòng anh rất bất an. Nơi này tuy chỉ là huyện nhỏ nhưng trên đường có rất nhiều ngõ ngách và phố nhỏ. Trần Bắc Nghiêu lái xe một lúc vẫn không thấy bóng dáng Mộ Thiện.
Trong lúc lái xe loanh quanh, Trần Bắc Nghiêu bất giác đi qua ngôi chùa lần trước anh tìm thấy cô. Lần trước cô cùng Diệp Vi Nông đến đây, lúc về cô còn ca thán ngôi chùa này chẳng có gì thú vị, anh tưởng cô sẽ không bao giờ đến đây lần thứ hai. Anh cũng không biết tại sao anh lại tới nơi này. Có lẽ ngôi chùa là nơi cô tháo bỏ khúc mắc trong lòng, lần đầu tiên nở nụ cười khoan dung với anh, vì vậy anh mới đi theo sự mách bảo của tiềm thức.
Nhưng khi vừa bước qua cánh cổng lớn, anh liền nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang quỳ trước bức tượng Phật màu vàng trong đại điện. Thân hình với đường nét quen thuộc đến mức Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt cũng có thể mường tượng ra. Anh vui mừng vô hạn, đang định tiến lên, anh liền nhìn thấy Mộ Thiện cúi người, khấu đầu bước tượng Phật.
Trần Bắc Nghiêu ngây người.
Anh chưa từng chứng kiến bộ dạng này của Mộ Thiện.
Ánh nắng rọi xuống từ giếng trời ở sau lưng cô, khiến đại điện càng thêm phần tĩnh mịch. Cô quỳ lạy trên mặt đất như trong mộng ảo. Mái tóc dài xõa xuống vai cô, từ góc độ của Trần Bắc Nghiêu chỉ nhìn thấy gương mặt trắng ngần không tì vết của cô. Bộ dạng của Mộ Thiện lúc này tỏa ra vẻ kiên định thần thánh mà người khác không thể xâm phạm.
Mộ Thiện chắp tay trước ngực, cúi xuống, hạ thấp người, khấu đầu, lại ngẩng đầu. Cô trầm mặc ngước nhìn tượng Phật, không biết cô đang nghĩ gì. Một lát sau cô lại cúi xuống, hạ thấp người, khấu đầu...
Đây chỉ là một ngôi chùa nhỏ không danh tiếng, cô lại là nữ cường nhân không tin Phật pháp. Vậy mà tại một nơi cách xa trần thế như nơi này, ở một góc Trần Bắc Nghiêu suýt không nhìn thấy, cô như bị trúng tà, khấu đầu bái lạy hết lần này đến lần khác với dáng vẻ thành kính và tin tưởng vô cùng.
Cô đang cầu Phật tổ điều gì? Nguyên nhân nào khiến tâm trạng cô hỗn loạn, khiến cô trầm mặc khó mở miệng như vậy?
Chỉ có một đáp án.
Trần Bắc Nghiêu cười khổ, mắt vẫn không rời khỏi thân hình mảnh mai ở trước mặt. Anh cảm thấy có muôn vàn lưỡi dao nhẹ nhàng cứa vào tim anh.
Trần Bắc Nghiêu đứng thêm một lúc nữa rồi quay người lặng lẽ rời khỏi ngôi chùa. Anh lái xe đi một vòng quanh bờ đê bên con sông nhỏ rồi đến thẳng công viên Bắc Thiện. Bây giờ là mùa hè, công viên rất đông người. Thậm chí có gia đình mang cả con cái đến công viên vui chơi, ai nấy đều hạnh phúc mỹ mãn.
Trần Bắc Nghiêu đi đến ngôi nhà nhỏ màu trắng của anh và Mộ Thiện. Nơi này rất yên tĩnh, khác hẳn không khí huyên náo ở bên ngoài. Anh mở cửa đi vào trong nhà, lên ban công ở phòng ngủ chính. Anh ngồi xuống chiếc ghế tựa, mắt dõi về hồ nước màu xanh lục ở bên ngoài. Anh cứ ngồi ở đó suốt buổi chiều.
Đến tầm chạng vạng tối, Trần Bắc Nghiêu gọi điện cho Mộ Thiện. Đầu bên kia hơi ồn ào, ngữ khí của Mộ Thiện vui vẻ khác thường: "Ông xã, anh đang ở đâu?"
Hóa ra chỉ cần nghe giọng nói của cô, trái tim anh cũng đủ đắm say.
"Anh đến huyện Thần rồi." Trần Bắc Nghiêu cất giọng dịu dàng.
"Anh về rồi à? Đến đâu rồi? Bố mẹ làm rất nhiều món ngon, anh có lộc ăn rồi nhé." Mộ Thiện cười lớn, tiếng bà Mộ thấp thoáng vọng đến: "Tiểu Trần cũng đến à? Thế thì phải chuẩn bị thêm món rồi."
"Anh sẽ đến ngay!" Trần Bắc Nghiêu đứng dậy, vội vã xuống lầu, lên xe, nổ máy, phóng như bay.
Khi Trần Bắc Nghiêu lái xe đến khu chung cư, Mộ Thiện đã đứng dưới cổng đợi anh. Cô mặc áo phông rộng thùng thình, trông rất thoải mái. Trần Bắc Nghiêu xuống xe đi về phía cô. Mộ Thiện khoác tay anh một cách tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt cong lên: "Làm anh bỏ cả công việc về đây, em xin lỗi."
Nhìn vào mắt Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu biết cô đã chính thức hạ quyết tâm, cùng anh lang bạt nơi chân trời góc bể. Có lẽ cô đã bỏ hết tâm trạng không cam lòng và tủi thân ở lại ngôi chùa, bây giờ chỉ còn lại Mộ Thiện, người phụ nữ vì anh từ bỏ tất cả.
Tim Trần Bắc Nghiêu nhói đau, anh đột nhiên dừng bước, kéo Mộ Thiện vào lòng và ôm chặt, chặt đến mức cô không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.