Đúng lúc không có việc gì?
Khương Tự kéo cánh tay Khương Y chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt hơi lóe.
Có lẽ là nàng quá mẫn cảm, nghe được mấy chữ “Đúng lúc”, luôn nhịn không được nghĩ nhiều.
“ Hôm nay hình như không phải ngày hưu mộc* mà.” Khương Tự thuận miệng nói.
( *Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là hưu mộc nhật 休沐日. 《# Edit by Khuynh Vũ《 )
Quan viên nghỉ tắm gội đều có ngày giờ cố định, hôm nay Khương nhị lão gia đi thượng nha, vậy thì Chu Tử Ngọc nhậm chức ở Hàn Lâm Viện không có đạo lý sẽ nghỉ ngơi.
Khương Y tươi cười mang theo vài phần ngọt ngào dấu không được: “Tứ muội không biết, Hàn Lâm Viện bọn họ rất thanh nhàn, đúng lúc công việc trong tay đại tỷ phu muội đã làm xong hết, nghe nói ta tới chùa Bạch Vân dâng hương, liền xin nghỉ bồi ta một đường tới đây.”
“Đại tỷ phu đối với đại tỷ thật tốt.”
“Tứ muội!” Khương Y không khỏi đỏ mặt.
Nàng lần này tới dâng hương là vì cầu con.
Khương Y gả đến Chu gia đã hơn bốn năm, trước mắt chỉ có một nữ nhi, ở cái niên đại mà chỉ có con trai mới tính là đứng vững chân ở nhà chồng này, nói trong lòng không có áp lực là không có khả năng.
Khiến nàng cảm thấy may mắn chính là, bà bà tuy rằng có phê bình kín đáo với việc này, nhưng phu quân vẫn giữ gìn nàng, hôm nay còn cố ý bồi nàng tới dâng hương.
Nhìn trong mắt Khương Y tự nhiên mà vậy toát ra quang mang hạnh phúc, Khương Tự nhất thời trầm mặc.
Nàng có thể cảm nhận được tâm tình trưởng tỷ thật sự rất vui, mà nàng đại khái sẽ trở thành người tự tay đánh vỡ hết thảy những điều này.
Có điều do dự nơi đáy mắt Khương Tự rất nhanh thì bị kiên định thay thế.
Nếu đây hết thảy là giả dối, như vậy đánh vỡ thì đã sao? Dù sao vẫn tốt hơn trưởng tỷ lưng đeo khuất nhục đi hướng tuyệt lộ rất nhiều.
Một cơn gió thổi qua, đưa tới hơi lạnh rất nhỏ cùng mùi thơm của cỏ xanh.
Khương Tự ngước mắt nhìn về phía không trung.
Mây nhàn nhạt nơi chân trời không biết khi nào thì chồng chất lên nhau, tầng tầng lớp lớp tựa như vân sơn, ở trên bầu trời xanh thẳm chậm rãi thay đổi hình dạng.
Mặt trời vào thời tiết này đã không còn nóng nực như ngày hè, từng đợt từng đợt tia nắng trong suốt nhẹ nhàng tươi mới, mang đến cho vạn vật nhè nhẹ ấm áp.
Khương Tự lại biết trời sắp mưa, hẳn là một lát nữa mưa sẽ rơi.
Nàng cũng không vội vã thúc giục Khương Y trở về, trong lúc nói chuyện phiếm kéo câu chuyện lên trên người bên cạnh Khương Y: “Muội thấy hôm nay đi theo bên người đại tỷ tới dâng hương có một nha hoàn nhìn không quen mặt, sao không gặp A Trân?”
Khương Y có hai đại nha hoàn hồi môn, một người gọi A Trân, một người gọi A Châu, ngày thường ra cửa đều mang theo hai người các nàng, mà hôm nay Khương Tự chỉ có thấy A Châu, A Trân lại bị một nha hoàn xa lạ thay thế.
Nghe Khương Tự nhắc tới A Trân, sắc mặt Khương Y có chút mất tự nhiên: “A Trân bị bệnh, nên không mang nàng ta ra ngoài.”
Khương Tự dừng chân, đôi mắt không chớp nhìn Khương Y.
Khương Y càng thêm không được tự nhiên: “Tứ muội nhìn ta như vậy làm gì?”
Khương Tự nhẹ nhàng nhíu mày: “Luôn cảm thấy đại tỷ có việc gạt muội.”
Khương Y duỗi tay búng búng cái trán trắng nõn của Khương Tự, dỗi nói: “Muội đó, tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ lung tung cái gì? Một nha hoàn không ra ngoài với ta mà cũng phải hỏi này hỏi kia.”
Khương Y càng nói như vậy Khương Tự càng đoán trong đó có việc, lập tức mi mắt khẽ rũ thay thành nét mặt cô đơn: “Đại tỷ luôn nói muội tuổi còn nhỏ, kỳ thật qua năm muội đã mười sáu tuổi rồi. Muội nhớ thời điểm đại tỷ mười sáu tuổi đã gả đến Chu phủ đi.”
“Tứ muội ——” Khương Y nhất thời nghẹn lời.
Khương Tự tiếp tục bán thảm: “Muội mười lăm tuổi cả hôn sự đều lui, lại nói trải qua so với khi đại tỷ mười lăm tuổi còn phong phú hơn đâu. Đại tỷ luôn xem muội như tiểu hài tử, người khác nếu mà biết sẽ chỉ cảm thấy buồn cười.”
Khương Y bỗng dưng ngẩn ra, sau đó chính là tràn đầy đau lòng.
Nàng là tỷ tỷ, ở trong mắt nàng thì đệ đệ và muội muội từ nhỏ chưa bao giờ được hưởng thụ tình yêu thương của mẫu thân vĩnh viễn đều là hài tử, chính là hiện thực lại sẽ không dung túng cho một người vĩnh viễn không lớn lên.
Có lẽ một vài sự tình nàng có thể nói với Tứ muội, để tránh Tứ muội cái gì cũng đều không hiểu, tương lai sẽ chịu thiệt thòi.
Nghĩ thông suốt này đó, Khương Y liền không dấu diếm chuyện A Trân nữa, than nhẹ một tiếng nói: “A Trân nổi lên tâm tư không nên có, tỷ phu muội nổi giận, liền tống cổ nàng ta đến kim chỉ phòng.”
“Nổi lên tâm tư không nên có? Đại tỷ là chỉ ——”
Khương Y mặt đỏ lên, chịu đựng lúng túng nói: “ Ban đêm tỷ phu muội ở thư phòng đọc sách, nàng ta chạy tới đưa chè……”
“Nàng ta thế mà đánh chủ ý lên đại tỷ phu?” Khương Tự trên mặt hiện phẫn nộ, trong lòng lại một mảnh bình tĩnh.
Đại khái là đã trải qua những việc ghê tởm của vợ chồng Khương Thiến, nên một nha hoàn muốn bò giường đã không kích nổi quá nhiều cảm xúc của nàng.
“Vậy đại tỷ phu lúc ấy ——”
Khương Y ngượng ngùng cười cười: “ Đại tỷ phu muội lúc ấy liền giận, đưa A Trân tới trước mặt ta cho ta xử trí. A Trân nổi lên tâm tư này, ta là tuyệt đối không thể lưu nàng ta ở bên người, có điều nàng ta tốt xấu từ nhỏ đi theo ta cùng ta lớn lên, cũng không thể cứ như vậy đuổi đi, cho nên liền tống cổ nàng ta đến kim chỉ phòng làm việc, cũng coi như là mắt không thấy tâm không phiền đi.”. Truyện Xuyên Không
“Vậy hôm nay nha hoàn đi theo đại tỷ gọi là gì? Là nàng ta thay vị trí của A Trân sao?”
" Nha hoàn hôm nay đi theo ta gọi A Nhã, trước mắt còn chưa cất nhắc cho nàng ta.”
Khương Tự lộ ra thần sắc tò mò: “A Nhã là nha hoàn Chu phủ đi, cư nhiên có thể vào mắt đại tỷ, lễ nào có chỗ gì hơn người? Hoặc là đại tỷ từng có ân dìu dắt gì đó với nàng ta, cảm thấy nàng ta đáng tin?”
Khương Y lộ ra thần sắc dở khóc dở cười: “Tứ muội nói cái gì đó? Một tiểu nha hoàn thôi, cảm thấy nàng ta ngày thường coi như trầm ổn liền thuận miệng chỉ nàng ta theo ta ra cửa, nào có nghĩ nhiều như muội chứ?”
Khương Tự ngượng ngùng cười: “Muội chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà, khó được cùng đại tỷ gặp mặt, dù tán gẫu chút chuyện heo mẹ có thể leo cây hay không đều cảm thấy cao hứng.”
Vốn dĩ thấy bên người trưởng tỷ xuất hiện một gương mặt lạ hoắc còn tưởng là cửa đột phá, hiện giờ xem ra ngược lại là nàng nghĩ nhiều.
Lời này của Khương Tự khiến Khương Y áy náy không thôi, lập tức nói: “Tứ muội nếu nhớ ta, tùy thời đi Chu phủ tìm ta là được.”
“Được á, đúng lúc muội cũng nhớ Yên Yên, khi nào sẽ đi thăm nó.”
Khương Y ôn nhu cười: “Yên Yên hôm nay còn ầm ỹ muốn đi theo ta cơ, sơn chùa lạnh hơn bên ngoài, ta sợ nó chịu không nổi nên không đáp ứng, tiểu gia hỏa còn phát giận một hồi lâu.”
“Đại tỷ.”
“Hửm?”
Khương Tự quyết định đi thẳng vào vấn đề hỏi một câu: “Tỷ có từng cứu người nào không?”
Khương Y bị hỏi đến chẳng hiểu ra sao: “Tứ muội muội làm sao vậy, sao lại hỏi mấy vấn đề cổ quái kỳ lạ này.”
“Đại tỷ nói có hay không đi.”
Khương Y đối với muội muội duy nhất xác thật thật lòng yêu thương, dù cảm thấy vấn đề Khương Tự hỏi phong phú dồi dào, lại vẫn trả lời: “Đại tỷ cả ngày ngốc ở trong nhà, chẳng lẽ còn có thể như trong diễn hí kịch hành hiệp trượng nghĩa? Tứ muội, muội nghĩ sao mà hỏi cái này?”
Khương Tự lấy ra lý do sớm chuẩn bị tốt thoái thác: “ Không lâu trước đây muội mơ một giấc mơ, mơ thấy đại tỷ vào đông cứu một con rắn đông cứng, kết quả sau khi con rắn kia ấm áp lên liền hung hăng cắn đại tỷ một ngụm, còn là có độc……”
Khương Tự nói rồi biến sắc, dùng sức nắm chặt tay Khương Y: “Đại tỷ, giấc mơ này thật sự làm muội có chút sợ hãi.”
Khương Y cười ôm lấy Khương Tự, an ủi nói: “Quả nhiên vẫn là một tiểu nha đầu, một giấc mơ mà đã khiến cho muội suy nghĩ miên man.”
Đúng lúc này, một tiếng đoàng chấn động trời cao.
Ngày thu thế mà có sét đánh.