Thái Tử Phi không nghĩ Khương Tự lại tìm nàng nói chuyện.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt, Tề Vương phi nhiều lần lấy lòng Yến Vương phi, lại nhiều lần bị cự tuyệt. Rõ ràng, Yến Vương phi không phải loại người dễ lôi kéo.
Khương Tự chủ động khơi mào đề tài: “Nhị tẩu sao không mang Thái tôn tới đây? Phụ hoàng rất thích Thái tôn.”
Thái Tử Phi miễn cưỡng cười cười: “Sợ Thuần ca nhi làm ồn đến phụ hoàng. Đúng rồi, chuyện Thuần ca nhi rơi xuống nước, ta vẫn chưa nói lời cảm tạ với Thất đệ muội --”
Khương Tự cười nói: “Nhị tẩu khách khí, Vương gia tiện tay mà thôi, không cần để mãi trong lòng.”
Thái Tử Phi lắc đầu: “Với Thất đệ là tiện tay, với ta lại là chuyện quan trọng nhất. Thất đệ cứu Thuần ca nhi, ta sẽ ghi tạc trong lòng cả đời, chỉ là chỉ sợ không có cơ hội báo đáp Thất đệ và Thất đệ muội.”
Ánh mắt Khương Tự chuyển sâu.
Lời này của Thái Tử Phi có phần bi quan, xem ra Thái Tử Phi cũng không xem trọng tiền đồ của Thái Tử lắm.
Khương Tự lại lần nữa cảm thán.
Một người tâm tư thông thấu như vậy, lại rơi vào hố phân thối Thái Tử, thật là thời vận không tốt, mệnh đồ nhiều chông gai.
“Nhị tẩu thật sự không cần để ở trong lòng. Hiện giờ phụ hoàng có bệnh nhẹ, ta và Vương gia ở ngoài cung, không tiện lưu lại trong cung lâu. Nhị tẩu thường mang Thái tôn tới thăm phụ hoàng, cũng coi như là thay chúng ta tận một phần hiếu tâm.”
Thái Tử Phi nghe Khương Tự nói như vậy, không khỏi nhìn Khương Tự thật sâu.
Nàng hơi không nắm bắt được ý tứ của Yến Vương phi.
Mà đối phương thần sắc chân thành, giống như không có bất kỳ thâm ý gì.
“Thất đệ muội hiếu tâm đáng khen, làm ta hổ thẹn.”
Khương Tự hơi hơi mỉm cười, hạ giọng nói: “Hôm nay nhìn thấy phụ hoàng, phát hiện bên mái phụ hoàng có thêm không ít tóc bạc. Người đang bệnh sẽ càng thêm nhớ thân tình, Nhị tẩu mang Thái tôn qua làm bạn với phụ hoàng nhiều hơn, phụ hoàng tâm tình tốt chắc chắn thân thể sẽ tốt lên, cũng để chúng ta có thể an tâm.”
Thái Tử Phi gật đầu: “Thất đệ muội nói phải, ta không nghĩ chu đáo được như Thất đệ muội.”
“Nhị tẩu sao lại nói lời này, ngài hiếu tâm phụ hoàng sẽ nhìn ở trong mắt, phụ hoàng là người rất thông hiểu.” Khương Tự nói xong những lời này, khẽ gật đầu với Thái Tử Phi, nhanh chân đuổi kịp Úc Cẩn.
Ngồi trên xe ngựa, Úc Cẩn cười hỏi: “Nói gì với Thái Tử Phi vậy?”
“Chỉ là nhắc nhở Thái Tử Phi siêng năng đi đến chỗ phụ hoàng tận hiếu.”
Úc Cẩn nhìn Khương Tự một cái thật sâu, thở dài: “Nàng đó, chính là thiện tâm.”
Khương Tự không cho là đúng: “Nói mấy câu mà thôi, chưa nói tới thiện tâm.”
Nàng tuy đồng tình cảnh ngộ mà Thái Tử Phi gặp phải kiếp trước, lại không có khả năng nhắc nhở Thái Tử Phi chuyện Thái Tử sẽ mưu nghịch, có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi.
Cảnh Minh Đế là người mềm lòng niệm tình, Thái Tử Phi mang theo Thái tôn xuất hiện ở trước mặt ông nhiều hơn, chờ đến khi chuyện Thái Tử mưu nghịch xảy ra, nhớ lại những điều này, có lẽ sẽ bỏ qua tính mạng cho Thái Tử Phi.
Úc Cẩn híp híp mắt, cười nói: “ Nói mấy câu mấu chốt, thường thường sẽ thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng mà cũng tốt, Thái Tử Phi xác thật là một người không tệ.”
Khương Tự giương môi cười: “Chàng không chê ta nhiều chuyện là tốt rồi.”
Úc Cẩn buồn cười kéo tay Khương Tự: “Chuyện của nàng chính là chuyện của ta, không nên nói mấy lời nhiều chuyện với không nhiều chuyện này.”
Khương Tự dựa vào Úc Cẩn, nhẹ nhàng thở phào.
Thái Tử một khi bị phế lần nữa, ngày tháng của bọn họ chỉ sợ cũng không được bình tĩnh nữa.
Có điều cũng không sao, nếu thật sự tránh không được, vậy lại xử lý thêm mấy mục tiêu nhỏ là được rồi, dù sao chuyện này nàng có kinh nghiệm rồi.
Trước mắt giải quyết Thái Tử cầm thú không bằng súc sinh đã rồi lại nói.
“A Tự, nàng đang nghĩ gì?”
“Chàng thì sao?” Khương Tự cười hỏi lại.
Úc Cẩn cong môi mỏng thành một độ cung đẹp mắt: “Ta đang nghĩ, mặc kệ về sau thế nào, trước xử lý Thái Tử cái đã.”
Khương Tự cười rộ lên.
Úc Cẩn ôm lấy vai nàng, cười hỏi: “Chúng ta đây có phải là tâm linh tương thông hay không?”
Khương Tự liếc xéo hắn một cái: “Ai tâm linh tương thông với chàng?”
“Chính là tâm linh tương thông, nàng còn không thừa nhận.”
“Được, chàng nói phải chính là phải đi.”
“Rõ ràng chính là……”
Trong thùng xe vang lên tiếng cười đùa của hai người.
Thái Tử đứng chờ Thái Tử Phi trên đường về Đông Cung, tức giận nói: “Lề mề cái gì vậy?”
“Cùng Yến Vương phi nói chuyện phiếm vài câu.”
“Các ngươi thì có gì hay mà nói?” Thái Tử tự dưng có chút táo bạo.
Hắn luôn lòng nghi ngờ ngày đó là người của lão Thất cứu tỷ tỷ của Yến Vương phi đi, hại hắn thịt dê không ăn được còn bị dính một thân tanh. Hiện giờ thấy Yến Vương phi và Thái Tử Phi xáp lại gần nhau, luôn cảm thấy không có hảo ý.
“Về sau cách xa những người này một chút, một đám đều chẳng có hảo tâm gì.”
Thái Tử Phi lười nhiều lời với Thái Tử, nhàn nhạt nói: “Đã biết.”
Thái Tử phiền muộn vô cùng, trở lại Đông Cung không muốn nhìn thấy Thái Tử Phi mặt lạnh, một đầu chui vào thư phòng.
Đang nơi đầu sóng ngọn gió, tìm tiểu cung nữ nói chuyện phiếm là không được, tránh ở thư phòng xem xuân cung đồ phát tiết phiền muộn vẫn là có thể.
Thái Tử Phi vẫn luôn suy tư lời Khương Tự nói.
Nàng và Yến Vương phi cũng không thâm giao, nói lại thì, chính là Yến Vương cứu Thuần ca nhi, nàng bên này vốn nên qua lại nhiều hơn.
Lời của Yến Vương phi cũng không quá khác người, nhưng cố ý nói ra, thì lại có vẻ cổ quái.
“Nương, ngài hôm nay đi thăm Hoàng tổ phụ sao?” Thuần ca nhi vào cửa, hành lễ vấn an Thái Tử Phi.
“Có đi. Thuần ca nhi hôm nay ở học đường thế nào?”
Thuần ca nhi cười nói: “Tiên sinh khen con học thuộc sách rất tốt.”
Thái Tử Phi cảm thấy vui mừng, hơi cong cong khóe môi.
“Nương, ngài đừng lo lắng, Hoàng tổ phụ nhất định sẽ khỏi thôi.” Thuần ca nhi nghiêm túc an ủi mẫu thân.
Nó nghĩ nghĩ, lại nói: “Con sẽ cố gắng đọc sách hơn nữa.”
Nói như vậy, mẫu thân có phải sẽ không mỗi ngày không vui nữa không?
Nhìn tiểu nhi tử bày ra dáng vẻ người lớn, Thái Tử Phi có loại xúc động muốn rơi lệ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thuần ca nhi.
Con trai của nàng, thông minh ngoan ngoãn như thế, lại gặp phải một người phụ thân như vậy.
Nếu như Thái Tử chọc phải rắc rối lớn hơn nữa, muốn an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại cũng không thể thì nên làm cái gì bây giờ?
Nàng cả đời này không có gì luyến tiếc, nhưng Thuần ca nhi thì sao?
Không được, nàng không thể bị động ngồi chờ, nàng muốn cố gắng hết khả năng bảo hộ Thuần ca nhi của nàng.
Giờ khắc này, thông tuệ như Thái Tử Phi bỗng nhiên lĩnh hội ý tứ của Khương Tự.
Nếu nàng mang theo Thuần ca nhi hết lòng tận hiếu trước mặt phụ hoàng, ít nhất cũng tốt hơn là cái gì cũng không làm.
Thái Tử Phi rất nhanh hạ quyết tâm, bưng theo một chén cháo gạo kê hầm đến vàng óng, nắm tay Thuần ca nhi đi đến Dưỡng Tâm Điện.
“Hoàng Thượng, Thái Tử Phi mang theo Thái tôn đến thăm ngài.”
Cảnh Minh Đế có chút ngoài ý muốn.
Đứa con dâu này của ông thông tuệ khéo léo, rất giữ bổn phận, trước đó đã theo Thái Tử tới một chuyến, giờ lại mang theo Thuần ca nhi đến đây, ngược lại làm người ta ngoài ý muốn.
“Hoàng Thượng, có phải hay không --”
“Truyền vào đi.”
Thái Tử Phi chờ ở bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm, bàn tay nắm tay Thuần ca nhi lạnh buốt.
Thuần ca nhi tựa như cảm giác được mẫu thân khẩn trương, càng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Phan Hải đi ra, nói: “Thái Tử Phi, Thái tôn, Hoàng Thượng truyền hai vị đi vào.”
Thái Tử nhận được tin tức, dụi dụi mắt.
Này không đúng nha, phụ hoàng gặp tất cả con trai con dâu, cả Thái Tử Phi đều gặp, chỉ độc không gặp hắn?
Mấy ngày sau đó, Thái Tử Phi một ngày ba lần mang theo Thuần ca nhi đến thăm Cảnh Minh Đế, Cảnh Minh Đế nhìn thấy cháu trai yêu thích nhất trên mặt dần dần có ý cười.
Mà Thái Tử càng ngày càng hoảng hốt, triệu chúc quan tới thương lượng biện pháp.