Tự Cẩm

Chương 646: Miếu hoang 




EDITOR: Khuynh Vũ
Khương Tự nhìn nam đồng thở phì phò, nét mặt càng ôn hòa hơn, cúi người hỏi: “Hôm qua các con tới nơi này chơi đùa, có gặp được người nào không?”
Thấy tiểu mập mạp này có lòng tự trọng rất cao, Khương Tự không nhắc lại chuyện té ngã nữa, đổi lại một cách hỏi uyển chuyển.
Nam đồng quả nhiên không còn mâu thuẫn, nói: “Gặp được một đại nương và một thúc thúc.”
“Con có thể nhớ lại dáng vẻ của vị đại nương kia sao?”
Khương Tự nói làm nam đồng khó hiểu, quay qua liếc nhìn tiểu đồng bọn.
Khương Tự nhìn A Xảo một cái.
A Xảo lập tức lấy từ trong túi ra rất nhiều kẹo cục, cười hì hì chia kẹo cho bọn nhỏ.
Hài tử nhà dân chúng bình thường muốn ăn kẹo cục chỉ có thể chờ đến ngày lễ ngày tết, bình thường không dễ gì ăn được, giờ thấy được cho kẹo cục bọn nhỏ hoan hô nhảy nhót, bầu không khí lập tức thân thiện hẳn.
Chờ Khương Tự hỏi lại, quả nhiên có một nữ đồng rụt rè nói: “Con nhớ ——”
Khương Tự lập tức nhìn về phía nữ đồng.
“Vị đại nương đó mặc áo khoác thanh hoa viền trắng, váy vải màu đen, lông mày cong cong, cằm nhòn nhọn, so ——” Nữ đồng do dự một chút, rồi lấy hết can đảm nói, “So với nương của con thì xinh đẹp hơn nhiều lắm.”
Sắc mặt của phụ nhân dắt nữ đồng nhất thời có vài phần khó coi, trừng mắt liếc nữ nhi một cái.
Khương Tự nghe xong nữ đồng nói, nhìn về phía Lư Sở Sở.
Lư Sở Sở tái mặt gật gật đầu: “Hôm qua Tú nương tử xác thật ăn mặc như vậy.”
Ở bên cạnh, chủ nhân mai viên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lau vầng trán mướt mồ hôi, khom người nói: “Quý nhân, tiểu dân không có lừa ngài chứ, hôm qua Tú nương tử cùng hỏa kê thật sự không ở chỗ này lâu, sớm đã đi rồi……”
Khương Tự rũ mắt nhìn mấy hài đồng thiên chân vô tà, lại nhìn nhìn chủ nhân mai viên tất cung tất kính, tạm thời bỏ qua hiềm nghi với chủ nhân mai viên, nói với Long Đán: “Phái mấy người điều tra tỉ mỉ con đường từ mai viên trở về thành, xem thử có lưu lại manh mối gì không.”
Từ mai viên ngoại ô đến Lộ Sinh Hương không mất bao nhiêu thời gian, hai con người sống sờ sờ không thể cứ biến mất như vậy…… Coi như thật sự xảy ra chuyện, vậy thì thi thể đâu?
Khương Tự không muốn nghĩ theo hướng xấu.
Tú nương tử hơn nửa cuộc đời đã chịu đủ đau khổ, chỉ mong nàng tuổi già bình an vui vẻ, mà không phải không được chết già.
Khương Tự nghĩ nghĩ, lại phân phó nói: “ Hai người Tú nương tử rời đi vào khoảng giờ Thân, nếu thuận lợi đến cổng thành, vậy cũng gần đến thời gian cổng thành khóa lại, chắc hẳn người ra vào thành sẽ không quá nhiều. Long Đán, ngươi nhớ hỏi tướng sĩ thủ vệ một câu, xem bọn họ có ấn tượng gì không.”
Long Đán gật đầu: “Vương phi yên tâm, ti chức sẽ sai người đi tra. Ti chức đưa ngài trở về trước đã, chờ tra ra cái gì sẽ lập tức bẩm báo với ngài.”
So với Tú nương tử mất tích, hắn càng để ý an nguy của Khương Tự hơn.
Trước khi chủ tử xuôi Nam đã căn dặn hắn, nếu như Vương phi thiếu một sợi tóc, sẽ hái đầu hắn xuống làm quả cầu đá, hắn không thể để Vương phi xảy ra chút sơ xuất nào.
Còn nữa, Vương phi là cháu họ của Đậu cô nương, mà Đậu cô nương lại là vị hôn phu của hắn, nếu nói lại thì, khụ khụ, hắn vẫn là biểu dượng của Vương phi đấy, chăm lo tốt cho vãn bối cũng là việc nên làm —— Suy nghĩ này vừa lóe lên, Long Đán liền âm thầm thở hắt.
Gần đây có chút bùng nổ, cái gì cũng dám nghĩ lung tung, nhỡ mà để chủ tử biết được suy nghĩ của hắn, không lột da hắn mới là lạ.
Khương Tự không cự tuyệt đề nghị của Long Đán, nhẹ nhàng gật đầu.
Tìm người không phải một lúc là có kết quả, nàng không có khả năng ở chỗ này lâu, trong phủ có nhiều chuyện không nói, nữ nhi cũng làm cho nàng rất nhớ.
“Sở Sở cô nương, chúng ta đi về trước đi.”
Lư Sở Sở cùng Tú nương tử sớm chiều ở chung, cảm tình khác với những người khác, nghe vậy cau mày nói: “Ta muốn cùng đi điều tra tìm kiếm với bọn họ, không muốn trở về ngồi chờ.”
Khương Tự châm chước chốc lát rồi gật đầu: “Cũng được, có Sở Sở cô nương đi cùng, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức của Tú nương tử.”
A Xảo đại diện cho Khương Tự chào chủ nhân mai viên, đoàn người chuẩn bị rời đi.
Chủ nhân mai viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ coi như tiễn được mấy đại nhân vật này đi rồi, thật sự là không thể trêu vào mà.
Mới nghĩ vậy, A Man bỗng nhiên quay đầu, banh mặt cảnh cáo nói: “Chớ có chạy loạn, nói không chừng còn phải quay lại đây tra. Người là sau khi rời khỏi chỗ ngươi mới không thấy, điểm này không thay đổi được.”
Chủ nhân mai viên liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, tiểu dân tùy thời xin đợi.”
Mắt thấy đoàn người đã đi được hơn mười trượng, chủ nhân mai viên rốt cuộc thả lỏng: Lần này thật sự đi rồi.
Đúng lúc này, nam đồng mập mạp đột nhiên cất bước chạy theo, vừa chạy vừa hô: “Chờ một chút ——”
Nhất thời, trước mắt chủ nhân mai viên biến thành màu đen, hận không thể treo tiểu mập kia lên đánh cho một trận.
Mẫu thân của nam đồng đã sớm nhìn ra đám người Khương Tự có lai lịch bất phàm, thấy nhi tử đuổi theo không khỏi lo lắng, vừa chạy vừa kêu: “Nhị Mập, ngươi trở lại cho ta!”
Mà tiếng la của tiểu mập mạp sớm đã bị Khương Tự nghe được.
Ngay lúc phụ nhân xách lỗ tai tiểu mập mạp kéo về, Khương Tự quay lại, cất giọng nói: “Đại tẩu chớ có làm khó hài tử.”
Phụ nhân không thể không buông tay, ngượng ngùng nói: “Quý nhân thứ tội, thằng nhóc này chính là thiếu đánh.”
Tiểu mập mạp ứa nước mắt, đáng thương vô cùng nhìn Khương Tự.
Khương Tự tiến lên một bước, cúi người hỏi: “Con gọi ta có việc gì sao?”
Nàng tận lực không làm nam đồng thấy áp lực, khóe môi vẫn luôn treo nụ cười nhợt nhạt, mà dung mạo xinh đẹp của nàng không thể nghi ngờ đã cho tiểu mập mạp ăn một viên thuốc an thần, lá gan to ra.
Tiểu mập mạp hít hít mũi nói: “Có việc ——”
“Ồ, không biết là chuyện gì nè?”
Cứ việc không cảm thấy đại nam đồng bảy tám tuổi này có thể nói ra cái gì, nhưng Khương Tự vẫn rất có kiên nhẫn.
Hôm nay tìm mấy hài tử này đến đây, có lẽ đã làm cho bọn nó rất khẩn trương, mà chuyện Tú nương tử vốn cũng không liên quan đến bọn nhỏ.
Ai ngờ câu nói kế tiếp của tiểu mập mạp lại long trời lở đất: “Có phong thư muốn cho ngài ——”
Con ngươi Khương Tự chợt co rụt: “Thư gì? Thư ở đâu vậy?”
Không biết bao nhiêu tầm mắt nhất thời rơi vào trên người nam đồng, làm nó bất an vặn vẹo người.
Khương Tự thấy thế liền lấy túi tiền đựng kẹo cục của A Xảo qua, đem toàn bộ túi tiền nhét vào trong tay nam đồng, mềm giọng nói: “Đừng sợ, a di mời con ăn kẹo, con đem thư cho ta được không?”
Tiểu mập mạp nhìn cái túi đầy kẹo, cơn khẩn trương nhất thời bay biến, nuốt nuốt nước miếng lấy từ trong túi ra một phong thư nhăn dúm dó đưa cho Khương Tự.
Khương Tự duỗi tay nhận lấy, ánh mắt lướt qua, nhất thời phát hiện chỗ kỳ quặc: Trên phong thư không có chữ.
Nếu không có gì, vì sao nam đồng lại nói phong thư này là cho nàng? Phải biết rằng nàng tới đây chỉ là quyết định ngẫu nhiên.
Khương Tự đem nghi vấn hỏi ra.
Tiểu mập mạp miệng ngậm kẹo cục, nói: “Người đó nói nếu như nhìn thấy một vị nữ tử mỹ lệ giống như tiên nữ vậy, thì đem cái này giao cho nàng. Nếu trong vòng ba ngày mà vẫn không gặp được, vậy thì cứ ném thư vào bếp lò đi.”
Tỷ tỷ trước mắt vừa đẹp mà còn cho nó kẹo ăn, nhất định không nhận sai.
Trái tim Khương Tự đập thịch một cái, vội rút thư ra xem, trên giấy chỉ có ba chữ: Tam Thạch miếu.
“Tam Thạch miếu ——” Khương Tự lẩm nhẩm đọc.
Mẫu thân của nam đồng kêu lên một tiếng: “Tam Thạch miếu?”
Khương Tự lập tức nhìn về phía nàng: “Đại tẩu biết nơi này?”
Mẫu thân của nam đồng gật gật đầu: “Tam Thạch miếu tất cả chúng ta đều biết, ở ngay trên ngọn núi cách nơi này không xa, là một cái miếu hoang bỏ không, trước giờ chưa từng có người đến……” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.