- Đây đúng là cơ hội trời cho mà! - Trong lòng ‘tiên sinh’ vô cùng vui sướng.
Bây giờ hắn đang ở cách địa bàn của Sở gia một trăm dặm. Nếu hắn dùng kiện pháp bảo kia để tiến hành di chuyển với tốc độ của âm thanh thì tối đa chỉ cần ba phút là có thể đến được địa bàn của Sở gia rồi!
- ‘Kiếm quyết’ của Sở gia cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay ta mà thôi.- Tiên sinh bò lên từ trong huyết trì, hắn phất tay một cái, lập tức có một con mãnh thú màu đen chui ra từ trong chỗ sâu nhất của động phủ.
Đó là một con thú dữ có hình dáng giống như một con rồng phương Tây, nhìn trông như một con rắn mối, trên đầu có cặp sừng cong, lưng mọc ra hai cánh, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy dày, trông vô cùng hung dữ.
Nhưng con rồng phương Tây này không phải là sinh vật sống, nó chỉ là một con rối phi hành thú mà thôi.
Đây là mộtloại pháp bảo dùng để di chuyển nhanh của tu sĩ, nó hoạt động nhờ vào các nguồn năng lượng như linh thạch, phẩm chất của linh thạch càng cao thì tốc độ của con rối phi hành thú càng nhanh.
‘Tiên sinh’ đau lòng móc một viên ngọc thạch đỏ như máu ra từ trong ngực, đây là ‘Huyết Hải Ngọc’ hắn nghiên cứu ra chế tạo ra được từ trong một quyển sách luyện khí cũ mà mình tình cờ tìm thấy ở một di chỉ cổ, cũng chính là bảo vật mà Công Tử Hải muốn dùng để thay thế cho ‘Huyết Thần Toản’!
Qúa trình chế tạo ta Huyết Hải Ngọc cũng phức tạp y như chế tạo Huyết Thần Toản vậy. Mà mỗi lần tiên sinh thi triển trận pháp ‘Đấu Chuyển Tinh Di’ thì đều phải tốn hai viên ‘Huyết Hải Ngọc’, mỗi lần như thế hắn đều đau lòng chết đi được.
Tiên sinh cắn chặt răng rồi mở lồng ngực của con rối hắc long ra, móc hết linh thạch ở trong ra sau đó dùng ‘Huyết Hải Ngọc’ thay thế cho linh thạch.
Nếu không phải vì cần đi vội thì hắn cũng không nỡ lãng phí ‘Huyết Hải Ngọc’ đâu.
Đáng tiếc, nếu chỉ dùng linh thạch thông thường thì tốc độ phi hành của con rối hắc long chỉ bằng một nửa tốc độ âm thanh. Khi thay linh thạch bằng ‘Huyết Hải Ngọc’ có năng lượng thuần khiết và mạnh mẽ hơn thì con rối hắc long có thể xuyên qua bầu trời với tốc độ bằng với tốc độ âm thanh, thậm chí có khi còn đạt được tốc độ siêu âm nữa.
Sau khi lắp Huyết Hải Ngọc vào, hai mắt của con rối hắc long lóe lên ánh sáng màu đỏ kì lạ.
- Đi thôi, đến‘địa bàn của Sở gia’.- Tiên sinh leo lên con rối hắc long, trầm giọng hét lên một tiếng.
Hắc long vỗ hai cánh, bay thẳng lên bầu trời.
Phía trên không của hang động tự động mở ra một lối đi, hắc long hóa thành một luồng sáng màu đen, phi thẳng đến địa bàn của nhà họ Sở.
…
…
Hơn hai phút sau.
Con rối hắc long đột nhiên đáp xuống, hai bàn chân thô to đạp trên mặt đất, cản đường Sở Sở và đệ tử Sở gia.
- Kẻ nào đó? - Đệ tử Sở gia nhìn con rối hắc long và tên ‘tiên sinh’ quái dị trên lưng nó với vẻ cảnh giác.
Tên tiên sinh quái dị kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dán chặt vào người Sở Sở.
- Lại gặp nhau nữa rồi, Sở Sở cô nương.- Khóe miệng hắn nhếch lên, trên gương mặt chứa đầy sự đắc ý.
Sở Sở:???
Sao cô không nhớ là mình đã từng gặp cái gã đàn ông trước mặt này nhỉ?
Tiên sinh nhảy từ trên người con rối hắc long xuống, ở sau lưng hắn, có một thanh đao nhỏ cong cong bay thẳng lên, uy hiếp những đệ tử Sở gia trước mặt: - Bây giờ ta không có thời gian để lãng phí với các ngươi, mau giao bức họa của “kiếm quyết” ra đây!
- Ngươi đừng có hòng! - Sở Sở ôm chặt lấy kiếm quyết.
Cùng lúc đó, ở sau lưng cô, có một đệ tử Sở gia móc ra thứ gì đó có hình dáng như một sợi dây thừng, muốn phát tín hiệu lên trên trời.
Nơi này rất gần địa bàn của Sở gia, chỉ cần phát được tín hiệu thì tộc lão và cả người đã bộc lộ uy phong trên trận đấu Đoạn Tiên Đài là lão tổ Sở gia sẽ đến đây ngay lập tức!
Nhưng không đợi hắn kịp phát tín hiệu thì hắn đã cảm thấy bả vai của mình đau nhói lên. Thanh đao cong kia lặng lẽ chém tới, một nhát đao đã chém đứt cánh tay muốn phát tín hiệu của hắn.
- Ta đã nói rồi, không có thời gian để lãng phí với các ngươi.- Tên ‘tiên sinh’ đó đã dùng thân pháp tinh diệu cực kỳ, nhẹ nhàng chọc thủng sự ngăn cản của đệ tử Sở gia, di chuyển đến bên người Sở Sở, giơ tay bắt lấy chiếc cằm nhẵn mịn của cô: - Sở Sở cô nương, lần này sao cô không còn bình tĩnh được như lúc ở trong mật thất nữa thế. Làm ta thát vọng quá đi mất.
Sở Sở: …
Đại khái là cô đã hiểu, xem ra tên này chắc hẳn đã từng tiếp xúc với ‘bản biến thân’ của cô là Tống Thư Hàng tiên sinh rồi đây.
Trong lúc nói chuyện, ‘tiên sinh’ giơ tay ra, dùng sức cướp đi bức họa ‘kiếm quyết’ từ trong đôi tay yếu ớt của Sở Sở.
- Ta cầm bức họa này đi trước. Thiên tài Sở Sở à, nếu như cô oán hận ta thì hãy nghĩ cách đến tìm ta đi.- Khóe miệng của tiên sinh nhếch lên, hắn nói với Sở Sở: - Ta sẽ đợi ngươi đến tìm, hơn nữa ta sẽ chuẩn bị một nghi thức đón tiếp ngươi thật long trọng.
- Rồi sẽ có một ngày ta nhất định sẽ giết chết ngươi.- Sở Sở cắn chặt răng nói.
- Ta sẽ chờ ngươi, nhưng mà, ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi. Nếu như ngươi không thế giết ta thì hãy ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của ta đi.- Tiên sinh cười một cách quái dị, sau đó nhảy lên ‘con rối hắc long’.
Con rối hắc long bay thẳng lên trời, tạo thành một tràng tiếng nổ vang, sau đó biến mất không còn chút dấu vết - Lại nói, lần này gặp mặt, Sở Sở không có vẻ mạnh mẽ hiên ngang khiến hắn cảm thấy động lòng như lần trước nữa. Chẳng lẽ là do hoàn cảnh khác nhau ư?
Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ điều đó, hiện tại quan trọng nhất là tập hợp đầy đủ bốn bức họa ‘kiếm quyết’ lại.
…
…
Sau khi tiên sinh biến mất.
Phân thân do sợi lông của Đậu Đậu biến thành cũng hạn hán lời: …
Má, tên rác rưởi này mà cũng dám giành Sở Sở với hắn? Nếu như không phải bản thể của bản gâu gâu không có ở đây thì ta chắc chắn sẽ cắn chết ngươi trong vòng một giây!
- Làm sao bây giờ, Sở Sở sư tỷ, ‘kiếm quyết’ bị cướp đi mất rồi.- Đệ tử Sở gia lo lắng hỏi.
- Trước tiên cứ cầm máu cho Sở Bộ, đưa hắn về địa bàn của gia tộc, trị thương cho hắn cái đã. ‘Kiếm quyết’ bị cướp đi chúng ta sẽ đòi lại sau.- Sở Sở hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại: - Sở Qúy, tốc độ của ngươi nhanh nhất, ngươi trở về địa bàn của gia tộc trước, bẩm báo mọi chuyện cho tộc lão biết, với tu vi Linh Hoàng ngũ phẩm của lão tổ, nói không chừng sẽ có cách đuổi kịp tên vừa nãy!
- Vâng, Sở Sở sư tỷ.- Tên đệ tử Sở gia có tên là Sở Qúy kia ném mấy thứ đồ trên lưng xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía địa bàn nhà họ Sở.
Sở Sở thở dài, rốt cuộc thì ‘kiếm quyết’ cũng bị kẻ địch cướp đi hết rồi.
Tống Thư Hàng tiền bối đã phải liều mạng để cướp lại ‘kiếm quyết’, nhưng cuối cũng nó vẫn rơi vào tay kẻ địch…
****************
Hư kiếm Phái.
Thất bại trong trận đấu Đoạn Tiên Đài, thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải bị mất đi một cánh tay, lại còn phải giao ‘Hư Không Kiếm Kinh’ của bản môn ra bồi thường cho Sở gia. Sĩ khí của cả Hư Kiếm Phái đều hạ xuống, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi.
Sau khi trở lại môn phái, thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải không nói tiếng nào đã vào bế quan, điều trị vết thương.
Sau khi trấn an các đệ tử xong, chưởng môn Hư Tranh yên lặng quay về chỗ ở của mình.
Sau khi về đến phòng riêng, vẻ mặt ‘mất mát’ trên mặt Hư Tranh biến mất sạch sẽ.
Hắn dè dặt lấy chiếc điện thoại của mình ra, giở tin nhắn mà ‘tiên sinh’ gửi cho hắn ra. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Kế hoạch thành công”.
Bốn chữ này làm cho Hư Tranh cảm thấy lòng mình vô cùng kiên định.
Sở gia ơi là Sở gia, cho dù các ngươi thắng trong trận đấu ‘Đoạn Tiên Đài’ thì đã sao?
‘Kiếm quyết’ của các ngươi chẳng phải vẫn rơi vào tay bọn ta đó sao?
Tiếp theo, chỉ cần đợi vị ‘tiên sinh’ thần thông quảng đại kia cử người đến, đón hắn cùng đi nghiên cứu ‘kiếm quyết’ của Sở gia nữa thôi.
Cảnh giới của hắn bị chững lại ở cấp bậc tam phẩm quá lâu rồi, tất cả là bởi vì ‘Hư Không Kiếm Kinh’ của bản môn không đủ cao siêu! Chỉ cần đợi hắn học được ‘kiếm quyết’ của Sở gia, thực lực chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, đừng nói là tứ phẩm, nói không chừng đến lúc đó hắn còn có thể ngưng tụ một viên Kim Đan, bước vào cảnh giới Linh Hoàng, trường thọ ngàn năm cũng nên!
Khó khăn lắm mới đè nén được sự kích động trong lòng, Hư Tranh gửi một tin nhắn cho ‘tiên sinh’: “Tiên sinh, sau khi kế hoạch thành công, chúng ta phải làm gì đây?”
Rất nhanh, tiên sinh lập tức trả lời lại: “Hư Tranh đạo hữu chớ có nóng vội, đợi lát nữa, ta sẽ sai sáu tên người hầu đến Hư Kiếm Phái, bọn chúng sẽ đưa một miếng ngọc phù cho ngươi. Có miếng ngọc phù đó, ngươi có thể tìm ra vị trí của ta. Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ cùng nghiên cứu ‘kiếm quyết’ của Sở gia, cùng nghiên cứu, cùng tiến bộ.”
Sau khi nhận được tin nhắn này, Hư Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm.
…
…
Sau đó không lâu đã có hai tu sĩ ăn mặc như người hầu của ‘tiên sinh’, dắt theo theo bốn gã quái nhân toàn thân mặc quần áo màu đen, trên đầu mọc ra rất nhiều gai nhọn, đến bái phỏng Hư Kiếm Phái.
Chưởng môn Hư Tranh vội vàng tiếp đón, đưa sáu vị khách này vào trong viện của mình, nhiệt tình chiêu đãi.
Hai tên người hầu có vẻ nghiêm trang, đợi sau khi vào trong viện của Hư Tranh xong, một trong số hai tên mới móc một cái hộp ngọc ra từ trong ngực, đưa cho Hư Tranh.
Sau lưng hắn, một tên quái nhân trên đầu cắm nhiều gai nhọn chắp tay lại, cất giọng ồm ồm: - Hư Tranh đạo hữu, hộp ngọc này là do ‘tiên sinh’ bảo chúng tôi mang tới cho ngài, mời ngài xem qua cho, kiểm tra cho kỹ. Nếu như nó không có vấn đề gì thì mấy người chúng tôi xin cáo từ trước.
Hư Tranh cười gật đầu, sau đó mở chiếc hộp ngọc ra trước mặt hai tên người hầu và bốn gã áo đen.
Chiếc hộp ngọc được mở ra nhưng bên trong làm gì thấy có miếng ‘ngọc phù’ nào đâu?
Chỉ thấy một làn khói lan ra trong nháy mắt, nó lan ra khắp cả viện với tốc độ cực nhanh, thậm chí không ngừng tràn ra khắp bốn phía, tựa như bao phủ hết toàn bộ Hư Kiếm Phái vậy.
- Cái gì? - Hư Tranh trợn to hai mắt, ngọc phù đâu rồi? Tại sao lại không có ngọc phù?
Tiếp đó, cảm giác hoa mắt chóng mặt dữ dội xông lên đầu hắn.
Xảy ra chuyện gì thế này?
…
…
- Khà khà khà khà, đúng là một tên vừa ngu xuẩn vừa tham lam.- Gã quái nhân đầu đầy gai nhọn nói chuyện lúc trước cười gằn một tiếng, hắn quay người nói với hai tên người hầu: - Vậy dựa theo giao ước, chiến sĩ nhím biển chúng ta sẽ rút hết ‘chân huyết’ của tất cả mọi người trong ‘Hư Kiếm Phái’. Còn cơ thể của bọn họ thì để lại cho chủ nhân các ngươi luyện chế ‘Huyết Hải Ngọc’.
Hai tên người hầu gật đầu.
- Hành động đi thôi, các chiến sĩ nhím biển. Mau thu thập toàn bộ ‘chân huyết’ của bọn chúng, không được bỏ sót một tu sĩ nhân loại nào.- Tên quái nhân đầu cắm gai nhọn hét lớn, khi giọng nói của hắn cất lên, ở gần Hư Kiếm Phái cũng xuất hiện hơn năm trăm tên chiến sĩ nhím biển, chúng nhân cơ hội sương mù bao phủ, đánh thẳng vào bên trong Hư Kiếm Phái.
Trong hoàn cảnh sương mù dày đặc như thế này, đệ tử của Hư Kiếm Phái cũng bị ngất đi một cách kì lạ giống như đệ tử trong địa bàn của Sở gia. Chiến sĩ nhím biển xông vào trong sương mù, chém giết tất cả những đệ tử Hư Kiếm Phái gặp được trên đường đi dễ dàng như thái rau vậy, sau đó bọn chúng dùng gai nhọn đâm vào cơ thể của các tu sĩ, rút ‘chân huyết’ ra.
Mà lúc này tên chiến sĩ nhím biển có giọng nói ồm ồm kia cũng đã bước tới trước mặt chưởng môn Hư Tranh.
- Tại sao? - Hư Tranh quát lên. Với tu vi tam phẩm của mình, hắn không bị sương mù làm hôn mê ngay lập tức mà chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ không có sức thôi.