Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 426: Khắc Tinh Kiểu Gì?




Trên chỗ Đoạn Tiên Đài.
- Bốp bốp!
- A a a! Phương trượng, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi!
- Bốp bốp!
- A a a... Phương trượng đừng đánh nữa, tiêu rồi, á.... sắp đánh lòi trĩ luôn rồi...
Quả thực, tiểu hòa thượng Quả Quả vẫn không thể tránh thoát khỏi độc thủ của Thông Huyền đại sư.
Lúc này, nó bị xốc nằm úp sấp trên đầu gối, phương trượng dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng tét bôm bốp liên hồi vào mông tiểu hòa thượng, đánh đến mức nó liên tục gào khóc kêu la.
Ở bên cạnh.
Hoàng Sơn Chân Quân sờ sờ cằm, nhìn cảnh tượng Thông Huyền đại sư dạy dỗ tiểu hòa thượng.
Sau đó, chân quân quay đầu lại nhìn sang kinh ba tiểu Đậu Đậu, thầm nghĩ trong lòng: "Có phải ta đã quá cưng chiều con Đậu Đậu dở hơi này rồi không nhỉ? Ta có nên bắt chước Thông Huyền đại sư, thỉnh thoảng dùng chút thủ đoạn xử phạt về thể xác không đây?”
Bên cạnh hắn, Đậu Đậu dùng chân trước ôm một xương khá lớn lên, ngửi ngửi một cách cẩn thận... nó trưng ra bộ mặt muốn ăn nhưng lại không nỡ chút nào.
Bởi vì "vòng cổ cấm ngôn" còn đang nằm trên cổ nó, cho nên Đậu Đậu không nói lung tung, cực kỳ ngoan ngoãn.
Trong nội tâm của nó đã vạch ra một kế hoạch - dường như Hoàng Sơn Đại Ngốc sẽ tham gia "giải đua máy kéo tay cầm" kia, đến lúc đó, nó sẽ lập tức dùng pháp thuật khuếch đại âm thanh ngay từ đầu trận đấu, rống lên "Bài ca Hoàng Sơn Đại Ngốc" thật nghiêm chỉnh, để cổ vũ nhiệt tình cho Hoàng Sơn Đại Ngốc.
Sau khi rống xong, cho dù lại bị phạt cấm ngôn cả năm thì cuộc đời làm chó của nó không còn gì để nuối tiếc nữa!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nâng một góc khúc xương lên, lè lưỡi liếm liếm.
Ngon quá đi!
Đây là khúc xương do Hoàng Sơn Chân Quân đặc chế cho Đậu Đậu, dùng xương đùi của linh thú Thanh Ngưu do người hầu dày công nuôi dưỡng làm nguyên liệu, lại được trù tiên có chuyên môn chế biến ra, thơm đến nức mũi, khi nhai còn sướng gấp bội.
Nhưng vì nuôi dưỡng linh thú Thanh Ngưu rất khó, cho nên mười năm chỉ có thể làm ra được có mấy khúc xương như thế này mà thôi.
Mỗi lúc Đậu Đậu ăn khúc xương này thì nó đều phải ngửi cẩn thận cả nửa ngày trời, sau đó thè lưỡi ra liếm cho thật kỹ, sau khi thỏa mãn khứu giác và vị giác của bản thân xong thì mới gặm khúc xương đùi Thanh Ngưu này với vẻ bịn rịn không nỡ.
Mười năm chỉ có thể ăn được có mấy khúc xương thôi đấy!


Lúc này, trên bầu trời có một luồng kiếm quang bay thoáng qua cực nhanh.
Là Diệt Phượng công tử và Tống Thư hàng, rốt cuộc thì hai người bọn họ cũng đã đến Đoạn Tiên Đài.
Trên đường đi, Diệt Phượng công tử đã nhờ Tống Thư Hàng chỉ bảo về một số kỹ xảo dùng máy kéo, sau đó hắn nhận ra được một chuyện - kỹ thuật dùng máy kéo của tiểu hữu Tống Thư Hàng hẳn rất tốt.
Vì vậy, hắn thật sự cảm thấy rất yên lòng.
Sau khi đến Đoạn Tiên Đài, Diệt Phượng công tử nhìn về phía các đạo hữu Nhóm Cửu Châu số 1, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhắm trúng Đậu Đậu đang ở bên cạnh Hoàng Sơn Chân Quân.
- Ha ha, tìm được Đậu Đậu rồi.
Diệt Phượng công tử đẩy kính mắt, tròng kính phản xạ ánh sáng lạnh lập lòe.
Tống Thư Hàng cảm giác được ánh sáng phản xa kia đặc biệt lạnh lẽo.
Trong phút chốc, Diệt Phượng công tử nhảy xuống khỏi phi kiếm, nhảy vồ tới chỗ Đậu Đậu.
- Vị Diệt Phượng tiền bối này định làm gì thế nhỉ?
Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu - nhưng lại cảm thấy khá may mắn, trước khi Diệt Phượng công tử lao ra, hắn vẫn nhớ khống chế phi kiếm của mình chậm rãi đáp xuống. Phi kiếm mang theo Tống Thư Hàng nhẹ nhàng hạ thấp xuống từ từ.
Một bên khác…. tốc độ của vị Diệt Phượng công tử bên kia siêu nhanh.
Chỉ chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện trước mặt Đậu Đâu, cách gương mặt của nó chưa tới một tấc.
- Gâu?
Đậu Đậu cảm thấy trước mắt của mình hoa lên một cái, sau đó có một gương mặt da dẻ trắng nõn mang theo một cái mắt kính thô to xuất hiện trước mặt nó.
Gâu! Thì ra là tên Diệt Phượng chết giẫm này!
Đậu Đậu nhảy dựng lên theo bản năng, bật ngược ra đằng sau - vì sao cái gã chết giẫm này cũng chạy đến đây thế này? Chẳng phải hắn đang bế quan à?
Tốc độ của Đậu Đậu rất nhanh, nhưng tốc độ của Diệt Phượng công tử còn nhanh hơn nó nhiều!
Hắn sải bước về phía trước, hai tay lướt ra tạo thành từng lớp tàn ảnh, giống như Quan Âm nghìn tay, đập về phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu nhìn đến mức hoa mắt.
Mà lúc này, tay trái của Diệt Phượng công tử giằng được khúc xương lớn từ trong móng vuốt của Đậu Đậu. Tay phải của hắn thì vỗ một cái bốp lên đầu Đậu Đậu.
- Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng~
Đậu Đậu kêu lên thảm thiết, nó bị đập bay ra ngoài, thân hình bay xa hơn mười mét mới dừng lại được.
Còn Diệt Phượng công tử lại lúc lắc khúc xương lớn của Đậu Đậu với vẻ hết sức khoái trá.
- Diệt, Phượng! gâu!
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, lông trên người dựng thẳng lên, gầm lên lăm le đe dọa Diệt Phượng.
- Ô kìa kìa, chúng ta lại gặp mặt nhau nữa rồi, Đậu Đâu.
Diệt Phượng công tử đẹp trai vung vẩy khúc xương lớn kia, vận dụng một tầng linh lực quấn quanh khúc xương.
Xoẹt một tiếng, phần xương đã bị Đậu Đậu liếm qua nãy giờ bị cắt bỏ.
Lượng linh lực còn sót lại cũng tiện thể tẩy sạch khúc xương từ trên xuống dưới.
Sau đó, Diệt Phượng công tử cầm khúc xương này lên.
- Rốp rốp.
Hắn há miệng cắn một cái, giống như đang ăn mía vậy, sau khi ăn mấy miếng thì phun phì phì hết đám bã xương xuống đất.
Đậu Đậu phẫn bị chọc tức đến mức mũi sắp phun lửa luôn rồi, nó đã bị chọc giận rồi.


Tống Thư Hàng:
-...
Hắn bị hoa mắt rồi đúng không? Chắc chắn là hoa mắt rồi, vị Diệt Phượng tiền bối mang kính mắt đen dày có gương mặt như một nhân sĩ tinh anh đầy lý trí này, khi nãy hắn nhảy xổ xuống từ trên trời cao chỉ để tiêu diệt khúc xương của Đậu Đậu thôi á?
Không lẽ bản thể của hắn cũng là một con "gâu gâu" à?
Có phải cái danh xưng "khắc tinh của Đậu Đậu" nghe có vẻ đáng sợ lắm lắm của hắn bắt nguồn từ việc giành xương của Đậu Đậu biết bao nhiêu lần mà có không ta?
Tống Thư Hàng nhìn thoáng qua vẻ mặt dương dương đắc ý của Diệt Phượng công tử... hắn cảm thấy có khả năng này lắm.
Dù sao thì hắn cũng là tiền bối xuất thân từ Nhóm Cửu Châu số 1, nếu như quá bình thường thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy không hề bình thường chút nào.


- Đáng chết, ngươi là tên khốn kiếp chết bầm chết dập đáng đâm ngàn đao, mau trả khúc xương của ta lại cho đây!
Đậu Đậu gào thét, nó bật nhảy lên khỏi mặt đất, nhào về phía Diệt Phượng công tử - đây chính món ngon mà mấy chục năm chỉ có chừng tám khúc thôi đó!
Diệt Phượng công tử thì lại thuần thục xoay người, linh hoạt né tránh đòn tấn công của Đậu Đậu một cách nhẹ nhàng.
Động tác của cả hai bên giống như đã được tập luyện từ trước, mỗi hành động tấn công của Đậu Đậu, hay né tránh của Diệt Phượng công tử đều lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn mỹ như tranh vẽ.
- Không được rồi, đúng là không có chút tiến bộ nào cả! Đậu Đậu, biết bao nhiêu năm qua rồi mà thủ đoạn tấn công của ngươi vẫn như cũ, làm ta thất vọng quá mà. Ngươi không biết sử dụng thủ đoạn gian trá gì khác ngoại trừ tức giận tấn công ả? Ồ... ta quên mất, ngươi còn chưa ngưng tụ yêu đan nữa, vẫn còn giữ bộ dạng của một con kinh ba. Trừ việc tấn công bằng cách cắn người thì đúng là không tiện sử dụng kiếm pháp gì gì đó của tu sĩ cả.
Diệt Phượng công tử bình phẩm.
Sau đó, hắn cắn vào khúc xương một cái, phát ra tiếng rôm rốp, nhai rồi lại nhai. Vừa giòn vừa thơm, mà mùi vị cũng ngon nữa chứ.
Phì phì phì, hắn lại nhổ ra một chút bã xương ra.
- Ta liều mạng với ngươi, ngươi thật sự cho rằng trong suốt mất năm nay bản gâu gâu không tiến bộ được chút nào sao, bản gâu gâu cắn mù mắt ngươi!
Đậu Đậu nổi giận, nó gầm lên một tiếng, bên dưới chân nó xuất hiện bốn bánh xe Phong Hỏa Luân.
Xem ra, Đậu Đậu thật sự muốn đánh nhau rồi.
- Đến đi, ta mà sợ ngươi à!
Diệt Phượng công tử cũng kêu to, kỹ năng khiêu khích của hắn đã max cấp.
- Gâu gâu gâu!
Thân hình Đậu Đậu hóa thành Phong Hỏa Luân, mở miệng ra thật rộng, nó hận không thể gặm Diệt Phượng công tử như gặm một khúc xương cho hả giận.
Nhưng, Đậu Đậu tăng tốc, thì tốc độ của Diệt Phượng công tử cũng trở nên nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.