- Có thể tập trung được vị trí của liễu thụ yêu không?
- Không thành vấn đề, ta vẫn luôn phụ trách tập trung vị trí của cô ta. Lúc trước, liễu thụ yêu di chuyển một đoạn, nhưng bây giờ thì dừng lại ở một chỗ trong Hoa Hạ. Có thể xác định được mục tiêu lần này chính là ở đó.
- Ta đề nghị thế này, để chắc chắn chúng ta có thể phái một tên tiên phong đến đó dọ thám thử, chúng ta thì ở đằng sau dàn trận.
- Được đấy, đồng ý.
- Đồng ý.
- Đồng ý.
- Được, cứ quyết định thế nhé! Cửu U che chở cho chúng ta, chúc chúng ta hành động thuận lợi!
- Cửu U che chở!
- Cửu U che chở!
Sáu vị động chủ của núi Lai Sinh vui vẻ quyết định kế hoạch hành động.
Sáu vị động chủ chân quân dẫn theo những thuộc hạ xuất sắc của mình, đây là một cỗ lực lượng không thể khinh thường!
Ở trường quay.
Cảnh nền của màn hai đã bố trí xong, chuẩn bị quay.
Cảnh này quay ở xung quanh sơn trang nghỉ dưỡng của Bạch Tôn Giả, ở đó có một con đường núi nhỏ, thích hợp làm nơi diễn viên chính "Lăng Dạ" chạy tới chỗ đại sư tỷ bái đường nhưng lại bị mãnh thú tập kích.
Bạch Tôn Giả, cả nhà Tuyết Lang Động Chủ đã tới nơi dựng bối cảnh trước để làm quen với địa hình, sau đó thảo luận cảnh đánh nhau nên diễn thế nào.
Bạch Tôn Giả càng ngày càng có tâm đắc với việc quay phim!
Mấy người Thôn Vân Tăng, Ngư Kiều Kiều và Cao Mỗ Mỗ cũng chạy đến phim trường.
Nhưng Tống Thư Hàng, Bắc Hà Tán Nhân, Túy X Cư Sĩ và mấy vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì lại không đến trường quay ngay. Bọn họ đứng bu đen bu đỏ bên ngoài chỗ quay cảnh ba màn hai Dược Sư và Giang Tử Yên kết hôn, chuẩn bị xem trò hay.
- Ra rồi, ra rồi.
Mắt của Lệ Chi Tiên Tử là tinh nhất, cô cười nói.
Sau đó, Dược Sư và Giang Tử Yên kéo Cuồng Đao Tam Lãng đang bị trói ra. Lúc này, trên đạo bào của Tam Lãng đã bị phủ lên rất nhiều trang sức màu đỏ khá bắt mắt.
Diệt Phượng Công Tử đẩy mắt kính rồi hỏi:
- Dược Sư, trò hay mà ngươi nói rốt cuộc là gì thế? Cuồng Đao Tam Lãng nhìn có vẻ chẳng thay đổi gì hết mà mà?
- Đừng nóng vội, thuốc mới vừa phát huy công hiệu thôi, thay đổi ngay bây giờ đấy mà.
Dược Sư mỉm cười, sau đó nhìn sang Túy X Cư Sĩ, nói:
- Cư sĩ, ngươi còn loại dây thừng đặc biệt kia nữa không?
Thực ra thì không nhớ được tên đầy đủ của cư sĩ thì gọi tắt là "cư sĩ" cũng được rồi. Tam Lãng đạo hữu chính là quá tự tin nên thích tìm đường chết mà.
- Còn nhiều lắm, Dược Sư huynh muốn dài bao nhiêu?
Túy X Cư Sĩ hỏi.
Giang Tử Yên đáp:
- Ừm, hơn hai ba mươi mét là được rồi.
Túy X Cư Sĩ lục trong ngực, lấy một sợi dây thừng dài hơn ba mươi mét ra, có trời mới biết hắn mang theo nhiều dây thừng ở bên người như thế để làm gì.
- Cảm ơn cư sĩ.
Dược Sư cười mỉm, cầm lấy dây thừng.
- Đừng khách sáo.
Túy X Cư Sĩ dứt lời, đột nhiên hắn hỏi với vẻ mong đợi:
- Dược Sư huynh… ngươi có thể nhớ được tên của ta không?
Lúc trước, đối mặt với việc Cuồng Đao Tam Lãng đoán sai tên của mình nhiều lần, cư sĩ vẫn có vẻ hờ hững không để ý, nhưng hình như trong lòng hắn vẫn có chút tổn thương thì phải?
- Ha ha, yên tâm đi cư sĩ, Bắc Hà đạo hữu đã viết đạo hiệu của ngươi vào giấy rồi dán ở máy tính rồi đấy! Chúng ta hỏi Bắc Hà đạo hữu là được.
Dược Sư nhanh chóng đá vấn đề khó nhằn này cho Bắc Hà Tán Nhân.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười, nói một cách tự tin:
- Túy Nhạc Cư Sĩ, yên tâm đi, dù không có giấy nhớ ta cũng có thể nhớ được tên của ngươi.
Túy Nguyệt Cư Sĩ đơ luôn, sau đó hắn nắm lấy tay của Bắc Hà Tán Nhân với vẻ cảm động:
- Lão Bắc Hà, vẫn là ngươi đáng tin nhất.
- Đừng khách sáo, Túy Nhạc.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười, nhưng ở đáy mắt có chút xấu hổ.
Từ lần trước, Bắc Hà Tán Nhân dán giấy nhớ ở cạnh laptop mà vẫn nhớ sai tên của cư sĩ thì hắn đã linh động nghĩ ra một biện pháp hay.
Không nhớ được tên thật của Túy X Cư Sĩ thì nhanh chóng nhớ lấy một cái tên sai thôi!
Chỉ cần âm đọc giống nhau một chút, đọc ra không phải là như nhau sao?
Bắc Hà Tán Nhân like cho sự thông minh của mình.
Cuối cùng hắn chọn lấy cái tên "Túy Nhạc Cư Sĩ" đọc gần giống với đạo hiệu của Túy X Cư Sĩ, cái đạo hiệu sai rành rành này Bắc Hà Tán Nhân nhớ ngay lập tức.
Nhưng mà… tên thật của cư sĩ rốt cuộc gồm những chữ nào thì Bắc Hà Tán Nhân vẫn không nhớ được.
Là Túy Việt? Túy Ước? Tối Viết? Tối Dược? Hay là Chủy Duyệt đây?
Những chữ đồng âm với chữ "túy" và "nhạc" nhiều lắm.
Nhưng không sao, trước khi Túy X Cư Sĩ tấn thăng lên huyền thánh bát phẩm thì hắn chỉ cần nhớ cái đạo hiệu "Túy Nhạc Cư Sĩ" là được.
Dù sao thì đọc ra cũng na ná như nhau mà!
"Túy Nguyệt Cư Sĩ" không biết sự thật nên đang vô cùng cảm động.
Đúng vào lúc này, Diệt Phượng Công Tử đột nhiên nói nhỏ với đạo hữu bên cạnh:
- Thế mà Bắc Hà Tán Nhân lại có thể nhớ được tên của cư sĩ á? Mọi người nói xem, chắc không phải mấy hôm nay ngày nào Bắc Hà cũng đọc đạo hiệu của cư sĩ mấy trăm lần đấy chứ? Nên rốt cuộc mới nhớ được tên của cư sĩ chăng?
Cuồng Đao Tam Lãng:
- Hu hu hu!
"Đáng ghét, đây vốn là việc Lang mỗ muốn làm mà, bị cái tên Bắc Hà kia giành trước mất rồi!"
Lạc Trần Chân Quân xoa cằm:
- Sao ta cứ cảm thấy cảnh tượng mà Diệt Phượng Công Tử nói cứ sai sai thế nhỉ?
Sau khi Lệ Chi Tiên Tử nghe thấy thì hai mắt sáng lên, tưởng tượng một phen rồi nói:
- Í í! Bắc Hà vẫn luôn thâm tình đọc tên cư sĩ à? Cảnh tượng này đúng là cảm động khỏi chê.
Đông Phương Lục:
- Hơn nữa mỗi ngày Bắc Hà còn đọc mấy trăm lần nữa. Í í!
Giang Tử Yên:
- Còn nữa, có thể Bắc Hà đạo hữu đã dùng các loại ngữ điệu khác nhau để đọc tên cư sĩ, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc dịu dàng hoặc uyển chuyển á?
Tô thị A Thập Lục:
- Đây là yêu sao?
Tống Thư Hàng: …
Đậu xanh, dù là những nhân vật cấp tiên tử nhưng sau khi tụ tập lại với nhau thì chủ đề nói chuyện cũng trở nên đáng sợ quá trời luôn.
Túy Nguyệt Cư Sĩ: …
Bắc Hà Tán Nhân: …
Đừng tưởng nói nhỏ thì bản tọa không nghe được nhé, mọi người đều là tu sĩ, thính lực mạnh thế nào thì ai cũng đều biết mà, có ngon thì dùng truyền âm nhập mật đi nhé!
Còn Giang Tử Yên cô nương nữa, có tin là bản tọa lật bàn luôn không hả? Lúc nãy bản tọa vừa giúp Dược Sư nhà cô hóa giải "nguy hiểm tên của Túy Nhạc Cư Sĩ" đấy nhé!
Dược Sư cảm thấy rất ngại, vấn đề khó nhằn này là do hắn đá cho Bắc Hà Tán Nhân.
Vì vậy hắn vội vàng giải vây cho Bắc Hà Tán Nhân:
- Khụ, Tử Yên đừng có buôn chuyện nữa, mau qua đây giúp ta dùng dây thừng trói Tam Lãng lại, thuốc sắp phát tác rồi!
Con ngươi của Giang Tử Yên trầm xuống, ngoan ngoãn chạy đến bên Dược Sư, hai người thắt dây thừng đến tận chân Cuồng Đao Tam Lãng, cảm giác như đang buộc khí cầu.
Trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng còn đang nghi hoặc, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy cả người mình nóng lên.
- Bắt đầu rồi.
Giang Tử Yên nói, sau đó, cô ấy buộc một mảnh vải màu đỏ vào chân của Cuồng Đao Tam Lãng.
Một tay Dược Sư cầm lấy một đầu dây thừng, một tay khác ấn hờ trước người Tam Lãng:
- Ta làm ảo thuật cho mọi người xem nhé!
Chúng đạo hữu đều nhìn vào Dược Sư và Cuồng Đao Tam Lãng.
- To lên đi! Cuồng Đao Tam Lãng!
Dược Sư hét lên bằng giọng trầm thấp.
Rất có phong phạm của ảo thuật gia hàng đầu!
Một khắc sau, cơ thể Cuồng Đao Tam Lãng như được bơm hơi, nhanh chóng phình to ra.
Chỉ trong thời gian hai cái chớp mắt, cơ thể của Cuồng Đao Tam Lãng đã phồng thành quả bóng to uỳnh, hơn nữa… cơ thể của hắn còn bắt đầu bay lên!
Cũng may trên người hắn mặc đạo bào do “Cổ Hồ Quan Chân Quân” cung cấp. Tuy rằng đạo bào này không có sức phòng ngự gì nhưng đều có năng lực căn bản như “phóng to thu nhỏ, giặt sạch”, thế nên sẽ không bị toét rách.
- Hu hu hu!
Cuồng Đao Tam Lãng sợ hết hồn, cơ thể hắn làm sao thế này? Rốt cuộc thì Dược Sư đã cho hắn uống thuốc gì đây? Sao cơ thể của hắn lại căng phồng như thế?
- Đây là một loại cổ trùng ta đã từng thử chế luyện hồi còn trẻ, nhưng mãi đến cách đây không lâu thì mới tranh thủ thời gian luyện chế xong nó.
Dược Sư cười ha ha giải thích:
- Loại cổ này hoàn toàn vô hại đối với cơ thể của tu sĩ, ngày trước lúc luyện chế nó thì ta chỉ có cảnh giới nhị phẩm, còn cách cảnh giới tứ phẩm một khoảng xa tít mù khơi. Lúc đó ta vô cùng ngưỡng mộ các tu sĩ tứ phẩm có thể bay lượn tự do trong không trung.
Tống Thư Hàng đồng ý:
- Điểm này ta hiểu được tâm trạng của Dược Sư tiền bối, trời xanh là điều lãng mạn nhất của mỗi người đàn ông mà. Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng trời xanh!
- Đúng, chính là thế.
Dược Sư nói:
- Vì ta học chế thuốc luyện đan nên lúc đó ta muốn dùng đan dược hoàn thành giấc mộng này trước thời hạn. Ta muốn chế ra một số loại thuốc như thuốc lơ lửng, thuốc bay lượn gì gì đó… Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng những đan dược này đều thất bại. Còn bán thành phẩm cuối cùng chính là “khí cầu cổ” mà Tam Lãng đạo hữu uống đấy.
Chúng đạo hữu đều hiểu ra, tóm lại đây cũng là một trong những bán thành phẩm thất bại của Dược Sư. Có thể dùng nó trên người Tam Lãng đạo hữu chính là tận dụng nó.
- Dược Sư tiền bối, “khí cầu cổ” này có tác dụng trong thời gian bao lâu?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Thời gian này do ta khống chế, không cần lo lắng, sẽ không tổn hại gì đến Tam Lãng đạo hữu đâu, đến lúc giải trừ “khí cầu cổ” này, cảnh tượng sẽ hơi hoành tráng một chút.
Dược Sư mỉm cười:
- Lát nữa diễn đến cảnh ba màn hai thì có thể dùng Tam Lãng đạo hữu để tăng thêm hiệu quả rộn ràng mừng vui.
Tống Thư Hàng; …
Nếu nói đến tăng thêm không khí vui mừng, vậy chỉ có thể nổ tung nhỉ? À không… là pháo!
Nói cách khác, lúc giải trừ “khí cầu cổ” này thì Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối sẽ phát nổ sao?
Không đúng không đúng, Dược Sư tiền bối chắc sẽ không tàn nhẫn vậy đâu… Nhưng ít nhất cũng sẽ sinh ra cảnh tượng “hơi hoành tráng”. Hiệu quả âm thanh giống tiếng pháo chắc chắn không thể thiếu được nhỉ? . Tìⅿ đọc thêⅿ tại ﹛ TRUMTRUYỆ𝗡.𝓥n ﹜
Trong lúc nói chuyện, khí cầu Cuồng Đao Tam Lãng đã bay cao đến khoảng hai mươi lăm mét, bay bay theo gió.
- Ư ư ư.
Cuồng Đao Tam Lãng kêu lên đầy lo lắng.
Xấu hổ quá.
Nếu sớm biết thế này thì còn không bằng chọc giận Bạch Tôn Giả, cược xem có cơ hội bị “phi kiếm dùng một lần” tống đi không cho rồi!
…
Xem hết màn kịch Cuồng Đao Tam Lãng bay lơ lửng thì các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 chạy đến chỗ dựng cảnh màn hai để xem phân đoạn của Tuyết Lang Động Chủ PK Bạch Tôn Giả.
Lúc này Tống Thư Hàng nhận được cuộc gọi của Hiến Công tiền bối.
- Thư Hàng tiểu hữu có đó không? Ta đã di chuyển tất cả những cạm bẫy ngày trước bố trí ở gần biệt thự của “Ngư Kiều Kiều” đạo hữu tới đây rồi. Bây giờ ngươi đến để lại khí tức đi, lần này chúng ta nhất định phải bắt được con “Long Ma” kia.
Hiến Công tiền bối nói với vẻ kiên định.