Thông Nương đang đứng xem cũng ngu người luôn, ngay cả cơ hội nắm giữ thiên đạo… cũng có thể dùng để giao dịch à? Vậy thế giới này còn cái gì là không thể giao dịch đây!
- Bạch đạo hữu, ngươi đừng có giỡn nữa.
Công Đức Đạo Nhân dở khóc dở cười nói.
- Ai giỡn với ngươi chứ? Thời gian không nhiều lắm, rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?
Bạch tiền bối nghiêm túc nói:
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chỉ một câu thôi, ngươi có muốn làm thiên đạo hay không?
Đang khi nói chuyện, Bạch tiền bối đã có vẻ không ngăn lại được lực lượng thăng thiên, thân thể lại bị cưỡng ép hút lên trên.
- Đương nhiên là muốn rồi.
Công Đức Đạo Nhân trả lời. Mỗi vị trường sinh giả tới nơi này đều là vì nắm giữ thiên đạo, trở thành bất hủ.
- Thế nhưng sau khi ta trở thành bất hủ thì ngươi sẽ không hối hận chứ?
Công Đức Đạo Nhân bổ sung.
Loại chuyện như trở thành thiên đạo này không dùng để đùa giỡn được đâu.
Sau khi trở thành thiên đạo sẽ bất hủ bất diệt.
Tuy rằng thiên đạo từng thay đổi mấy lần, nhưng có thể khẳng định là, người đã từng đảm đương ‘thiên đạo’ thì không ai chết cả!
Tất cả tu sĩ suy đoán rằng, sau khi nắm giữ thiên đạo mới có thể lĩnh ngộ được một ít tin tức mà tu sĩ bình thường không cách nào hiểu được. Tỷ như, tin tức ở tầng thứ càng cao hơn so với thiên đạo.
Sau khi đạt được những tin tức này, vị từng đảm đương thiên đạo mới có thể lựa chọn bỏ qua quyền nắm giữ thiên đạo.
Nhưng Công Đức Đạo Nhân cho rằng nếu chính bản thân hắn trở thành thiên đạo thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nắm giữ thiên đạo. Hắn sẽ vĩnh viễn làm một thiên đạo yên tĩnh, bất hủ bất diệt.
- Vậy giao dịch đi!
Bạch tiền bối nói.
Một lát sau…
Bạch tiền bối hài lòng chiếm được Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới, mà Công Đức Đạo Nhân được Bạch tiền bối thay vào trong vị trí thăng thiên, ánh sáng đại đạo được thực thể hóa quấn quanh trên người, càng lên càng cao, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Công Đức Đạo Nhân đã trở thành thiên đạo mới nhậm chức.
Thiên đạo có chủ, phong vân đổi dời.
Trong trời đất, trong vũ trụ truyền đến từng cảnh tượng điềm lành… Toàn bộ vũ trụ nghênh đón một sóng thủy triều linh lực. Thủy triều linh lực nồng đậm khiến các tu sĩ tu luyện trong mấy ngàn năm kế tiếp đều làm ít công to.
Mà đồng thời, lại có một tầng linh quang bao phủ lên người Bạch tiền bối. Đây là chúc phúc tới từ thiên đạo mới Công Đức Đạo Nhân.
Trong hình, Bạch tiền bối đang vừa lòng thỏa ý mà cầm Phi Toa Xuyên Qua Chư Thiên Vạn Giới.
Thông Nương:
- …
Cảnh trong mơ này là sao đây, là chuyện cũ thật sao? Nếu như là chuyện cũ thật, vậy cô cũng không biết nên đậu xanh rau má thế nào mới tốt nữa.
Bạch phá của ơi là Bạch phá của!
Hơn nữa, đại chiến trường sinh giả đã nói đâu?
Vì sao đại chiến trường sinh giả mà ta muốn xem nhất lại không có chứ?
Giữa lúc Thông Nương đang suy tư, toàn bộ không gian trong mộng bắt đầu sụp đổ.
Cả thế giới hóa thành từng khối mảnh vỡ hình hình vuông rồi biến mất.
Lúc Thông Nương phục hồi tinh thần lại thì phát hiện mình đã trở về cái không gian tối tăm mờ mịt kia.
Mà trước mặt cô, cái kén lớn kia còn đang phát ra hào quang sáng ngời.
Thông Nương rơi vào trầm tư.
Bên trong kén lớn là ai?
Giấc mộng vừa rồi là do chiếc kén lớn này khơi ra à? Vì sao kén lớn lại khơi ra giấc mộng có liên quan đến Bạch Tôn Giả chứ?
Sau khi suy nghĩ một lát, Thông Nương vươn tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc kén lớn này một cái:
- Chào ngài, tiền bối. Ngài có thể trả lời một tiếng không?
Tiền bối có tu vi cao thâm như này thì trạng thái giấc ngủ kỳ thực rất nông, chỉ cần có người tới gần thì bọn họ sẽ lập tức tỉnh lại từ giấc ngủ. Cho nên Thông Nương cho rằng bản thân không cần lớn tiếng thì cũng có thể đánh thức tiền bối trong kén mới đúng.
- Zzzz ~~ zzzz ~~ zzzz ~~ zzzz ~~
Bên trong kén truyền ra tiếng ngáy đều đều của Bạch tiền bối two.
- Tiền bối, xin hỏi ngươi biết Tống Thư Hàng không?
Thông Nương lên tiếng hỏi lần nữa, đối phương có thể có được Long Ma dược tề của Tống Thư Hàng thì nói không chừng có thể đưa cô ra khỏi cái không gian tối tăm mờ mịt này chăng?
- Zzzz ~~ zzzz ~~
- Tiền bối, ta tên là Thông Nương… là một yêu tinh nhỏ được Tống Thư Hàng nhận nuôi, nếu ngươi biết Tống Thư Hàng thì chít một tiếng đi.
Thông Nương kiên nhẫn nói.
- Ta có phải là Hamster đâu, chít cái gì mà chít?
Bạch tiền bối two trả lời, lúc này, dường như hắn lại mở ra ‘hình thức có hỏi tất có đáp’ lần nữa.
Trong lòng Thông Nương vui vẻ, vị tiền bối này chịu trả lời là tốt rồi:
- Chào ngươi, tiền bối, ta tên là Thông Nương. Ngươi có quen biết Tống Thư Hàng không?
- Ừ, có quen.
Bên trong kén truyền ra một giọng nói mà Thông Nương rất quen thuộc.
Đây không phải là giọng của Bạch tiền bối sao!
Ông trời ơi.
Thảo nào… giấc mộng truyền ra từ bên trong kén lại có liên quan tới Bạch tiền bối.
Thì ra là Bạch tiền bối trốn ở chỗ này kết kén ngủ.
- Bạch tiền bối, thì ra là ngươi.
Thông Nương vui vẻ nói:
- Đúng rồi Bạch tiền bối. Chuyện trong giấc mộng ban nãy là sự thật sao? Ngươi từng thiếu chút nữa thì trở thành thiên đạo nhưng lại nhường cơ hội nắm giữ thiên đạo cho người khác ư?
- Đó là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi.
Bạch tiền bối two trả lời:
- Kỳ quái, hôm nay sao lại mơ thấy giấc mơ này nhỉ?
- Bạch tiền bối, vậy rất lâu rất lâu trước kia ngươi chính là kiếp tiên cửu phẩm rồi, vì sao hiện tại lại chỉ có cảnh giới tôn giả thất phẩm vậy?
Thông Nương hiếu kỳ hỏi.
- À, thì ra ngươi quen biết vị ‘Bạch’ hiện chỉ có cảnh giới tôn giả thất phẩm kia à?
Bạch tiền bối two trả lời:
- Ta không phải vị ‘Bạch tiền bối’ mà ngươi quen. Ngươi có thể gọi ta là Bạch tiền bối two, trong lòng Tống Thư Hàng luôn gọi ta như vậy. Ta và vị Bạch tiền bối ngươi quen biết kia không phải cùng một người.
Thông Nương: - …
Tại sao lại gọi cái tên ‘Bạch tiền bối thỏ(*)’ kỳ quái như vậy?
(*) thỏ trong tiếng Trung là兔, đọc là [tù], đồng âm với two /tu:/
Nhưng mà tên gọi không phải trọng điểm!
Trọng điểm là trên đời này có hai Bạch tiền bối lận sao?
- Vậy, Bạch tiền bối thỏ, ngài và vị Bạch tiền bối ta quen biết kia có quan hệ như thế nào?
Thông Nương tò mò hỏi.
- Ta không biết, ta còn chưa kịp tiếp xúc nhiều với hắn, vấn đề này ta không thể trả lời ngươi.
Bạch tiền bối two đáp.
- Vậy Bạch tiền bối thỏ, tu vi bây giờ của ngài là mấy phẩm vậy?
Thông Nương hiếu kỳ hỏi tiếp, trước kia vị Bạch tiền bối thỏ này chỉ thiếu chút nữa đã trở thành thiên đạo bất hủ, vậy hiện tại hắn là cảnh giới gì?
- Bây giờ thì mất rồi, chẳng còn cảnh giới gì cả.
Bạch tiền bối two thở dài xa xăm.
- Xin lỗi… tiền bối nén bi thương.
Thông Nương an ủi.
Không còn cảnh giới gì cả, tức là tu luyện của vị Bạch tiền bối two này xuất hiện vấn đề nên công lực hoàn toàn biến mất ư?
Bạch tiền bối two:
- …
- Đúng rồi, Bạch tiền bối thỏ, ta có thể ra khỏi vùng không gian tối tăm mờ mịt này không? Lúc trước ta tiến vào thế giới này theo một thông đạo, nhưng cái thông đạo kia đột nhiên biến mất rồi.
Thông Nương hỏi.
Cô cảm giác thế giới tối tăm mờ mịt này rất áp lực. Còn không bằng trở về đảo nhỏ trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng. Chí ít nơi đó rất thích hợp cho cô sinh trưởng.
Hơn nữa trong giấc mộng vừa rồi khi cô nhìn thấy Bạch tiền bối thỏ thăng thiên, trên thân quấn quanh ‘ánh sáng đại đạo’ thì trong tâm có cảm ngộ. Thông Nương định bao giờ về sẽ cắm rễ trên đảo nhỏ trong hạch tâm của Tống Thư Hàng tu luyện một đoạn thời gian. Tranh thủ sớm ngày đột phá đến cảnh giới tam phẩm!
- Cô biết kể truyện cười không?
Lúc này Bạch tiền bối two đột nhiên hỏi.
- Biết chứ, ta giỏi nhất là kể truyện cười đấy.
Thông Nương tự tin nói.
Trong ‘hai trăm bản lĩnh cần có của yêu tinh ngoan cường sinh tồn’ mà cô đã học có phương pháp ‘nữ yêu thành công biến thân thành con giáp thứ mười ba của nam chủ nhân như thế nào’, trong những thủ đoạn lấy lòng nam chủ nhân có thủ đoạn trêu chọc nam chủ nhân vui vẻ.
Kể truyện cười cũng là một hạng mục kỹ xảo trong đó.
Hơn nữa… trước đó không lâu Tống Thư Hàng vừa rảnh rỗi là đi xem truyện cười ngay, Thông Nương cũng nhớ được không ít.
- Vậy cô kể ta nghe vài truyện cười đi, nếu ta vui vẻ thì sẽ chỉ cho cô rời đi.
Bạch tiền bối two đáp, hiện tại hắn dường như đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ? Hoặc là… dù đang nói mớ trong mộng thì hắn vẫn thích nghe truyện cười.
- Được, không thành vấn đề.
Thông Nương vỗ ngực nhỏ của mình nói:
- Trước tiên ta sẽ kể cho ngươi nghe một truyện cười cực kỳ hay luôn, lúc đó ta còn thầm cười ra nước mắt đấy.
- Kể đi.
Bạch tiền bối two nói với vẻ chờ mong.
Thông Nương nghiêm túc nói:
- Ta đã từng bị bệnh tâm thần phân liệt, nhưng giờ bọn ta đều đã bình phục rồi.
Sau khi kể xong, bản thân Thông Nương phá lên cười trước tiên.
Bạch tiền bối two:
- …
Truyện cười quái quỷ gì thế này? Sao hắn không thấy có chỗ nào buồn cười cả vậy?
Thông Nương thì đã cười chảy cả nước mắt rồi.
Sau khi cười chán chê, Thông Nương mới thấy btb vẫn chưa cười. Cô bèn tò mò hỏi:
- Không buồn cười sao?
- Ta cười không nổi.
Bạch tiền bối two thành thật đáp.
- Không sao, có lẽ ngươi không quen với loại truyện cười này. Ta đổi cái khác vậy, cũng đặc biệt thú vị đấy! Lúc ấy ta núp trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng mà cười suốt nửa ngày. Cái truyện cười này nhất định sẽ làm ngươi cười ra tiếng luôn.
Thông Nương nói:
- Trước đây… có một tên mập. Một ngày nọ, hắn nhảy từ lầu cao xuống. Kết quả, hắn biến thành… một tên mập chết toi! Ha ha ha ha ha.
Thông Nương lại tự cười phá lên.
Bạch tiền bối two:
- ….
Không hiểu sao Bạch tiền bối two thấy cái truyện cười này chẳng những không buồn cười, mà còn hơi bi ai nữa.
Thông Nương ngưng cười, thấy Bạch tiền bối two lại không cười thì nói:
- Ơ? Cũng không được sao? Tiền bối khó cười thật đấy. Đã như vậy ta sẽ kể câu truyện buồn cười nhất mà ta đã xem trước đó không lâu nhé!
…
…
Thời gian qua nhanh.
Cứ như vậy, Thông Nương một mạch kể hơn hai mươi truyện cười.
Bạch tiền bối trong kén lớn không những không hề thấy buồn cười mà còn thấy hơi lành lạnh. Tất cả truyện cười Thông Nương kể đều là truyện cười lạnh, càng kể càng lạnh hơn.
- Còn chưa được sao? Không sao cả, hàng tồn trong bụng ta còn nhiều lắm, nhất định sẽ có một truyện có thể làm ngươi bật cười.
Thông Nương tự tin nói.
- Không, cảm ơn, ta cảm thấy cũng đã được rồi.
Bạch tiền bối two nói.
Nếu để con hành yêu này kể tiếp, hắn sẽ đóng băng mất.
- Như vầy đi, chúng ta đổi phương thức khác. Cô biết rung kén không?
Bạch tiền bối two nói.
- Rung kén ư?
Thông Nương nghi hoặc.
- Chính là ôm lấy cái kén này, rung mạnh vào, càng mạnh càng tốt. Rung tốt ta sẽ đưa cô về.
Bạch tiền bối two nói.
- Chỉ vậy thôi? Không thành vấn đề.
Thông Nương gật đầu, cô kéo tay áo lên, tiến tới ôm lấy kén lớn.
Kén tuy lớn nhưng cũng không nặng.
Nói thế nào thì giờ Thông Nương cũng đã là cảnh giới nhị phẩm, sức lực vẫn phải có.
Vì vậy, Thông Nương ôm lấy kén lớn, ra sức rung.