Tống Thư Hàng:
-...
Cứ như vậy, Tống Thư Hàng và rồng đốm mắt to trừng mắt nhỏ, trợn mắt nhìn nhau thật lâu.
- Vậy rốt cuộc ta là chuyển thế của ai?
Tống Thư Hàng hỏi:
- Rất nhiều người nhận lầm ta là Tống đầu gỗ, nếu ngài nói ta không phải là chuyển thế của ai hết thì ta chắc chắc không tin đâu!
Hơn nữa, hai lần hắn gặp đế châu thì cả hai lần đế châu đều đột nhiên vỡ nát, trong chuyện này nhất định là có cổ quái.
- Ngươi thật sự không phải là chuyển thế của ai cả, ngươi chính là ngươi, một tu sĩ nhân loại có vận khí tốt tên Tống Thư Hàng.
Rồng đốm nghiêm túc đáp.
- Thật ư?
Tống Thư Hàng hỏi lại.
- Thật đấy!
Rồng đốm khẳng định.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy mất mác. Vui mừng là vì mình không phải là chuyển thế hay bản trọng sinh của người nào cả, mình chỉ đơn giản là Tống Thư Hàng mà thôi. Còn lý do cảm thấy mất mác... cũng giống như lý do cảm thấy may mắn vậy!
- Vậy Tống đầu gỗ là ai?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ta có nghe Trình Lâm nhắc qua, cô ấy có một người bạn thân gọi là Tống đầu gỗ... thật ra đây chỉ là biệt danh mà thôi, còn đạo hiệu thật sự của đối phương là gì thì ta không biết, ta cũng chưa từng gặp qua vị Tống đầu gỗ này, dù sao ta cũng không phải là nhà toàn năng cái gì cũng biết.
Rồng đốm đạo.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì có chút thất vọng. Sau khi suy nghĩ một chút, Thư Hàng nói:
- Tiền bối, ta có thể hỏi ngài hai vấn đề nữa được không?
- Cứ hỏi đi.
Rồng đốm khẽ gật đầu đáp.
- Vấn đề thứ nhất, thiên đạo đương nhiệm là một quả cầu à?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Không biết... Ta trốn thiên đạo đương nhiệm còn không kịp, sao có thể đi tiếp xúc, điều tra được chứ?
Rồng đốm trả lời.
Nếu thiên đạo đương nhiệm biết được sự tồn tại của hắn thì sẽ có vô số phiền toái nối đuôi nhau kéo tới.
- Cũng đúng... Vấn đề cuối cùng, tại sao thiên đạo đại nhân đời thứ ba lại đột nhiên không muốn giữ chức vị thiên đạo nữa?
Đây chính là vấn đề mà Tống Thư Hàng tò mò nhất.
Nói đến chức vị thiên đạo... tu sĩ trên toàn thế giới, thậm chí là tu luyện giả của những hệ thống tu luyện khác, ai cũng mong mỏi trở thành thiên đạo duy nhất vạn giới.
Tại sao thiên đạo rồng đốm lại muốn “từ chức” không làm nữa?
- Vấn đề này thì ta biết, nhưng đây là thiên cơ... Ngươi có chắc là ngươi muốn nghe không?
Rồng đốm nhếch miệng lên:
- Sau khi nghe được nội dung này rồi thì ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới của ta. Một khi nắm giữ thiên cơ, nếu ngươi dám rời khỏi thế giới của ta bước chân vào chủ thế giới một bước, ngươi sẽ bị thiên kiếp đánh thành tro, không ai cứu được ngươi hết. Cho nên... ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tống Thư Hàng:
-...
Nói thì nói vậy, nhưng từ lời nói của rồng đốm có thể đoán ra được, có lẽ thiên đạo... cũng không hề tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của các tu sĩ chăng?
- Đa tạ tiền bối, hiện tại tạm thời ta không nhớ ra được những vấn đề khác.
Tống Thư Hàng nói:
- Đã vậy... tiền bối có chuyện gì cần ta giúp không?
Trên thế giới này hiêm khi nào có ân huệ miễn phí lắm.
Quy tắc của nhóm Cửu Châu số 1 là có trả giá mới có hồi báo, Tống Thư Hàng cũng rất thích quy tắc này.
Rồng đốm hầu như biết gì nói nấy, không hề giấu giếm, nói ra tình báo quý giá. Cho nên hẳn là rồng đốm có chuyện cần mình đi làm nhỉ?
- Ồ?
Rồng đốm nghe vậy thì nghiêng đầu suy nghĩ.
Sau đó hắn đột nhiên vỗ quạt xếp một cái rồi nói:
- Thì ra là vậy! Đối với ta, những vấn đề này chỉ là thuận miệng trả lời, nhưng đối với ngươi chúng lại rất có giá trị. Đã vậy thì ta sẽ không khách khí đâu nhé.
Tống Thư Hàng: 0_0
Có phải ta đã nói ra lời ngu xuẩn gì rồi không?
- Thật ra ta cảm ứng được trong cơ thể ngươi cất giấu hạch tâm hoa sen do tên kia trồng xuống, thậm chí nó đã diễn hóa ra một tiểu thế giới, cho nên muốn kéo ngươi tới nhìn một chút, chỉ vậy thôi à. Nhưng nếu ngươi muốn giúp ta thì...
Rồng đốm cầm quạt xếp gõ vào lòng bàn tay:
- Vầy đi, ngươi giúp ta hai chuyện.
Tống Thư Hàng nói:
- Xin tiền bối cứ phân phó, ta nhất định sẽ dốc hết sức đi làm.
Tự mình đào hố thì đành phải cắn răng nhảy xuống thôi.
- Việc đầu tiên, ngươi giúp ta đi tìm Trình Lâm đi. Nếu như ngươi tìm được cô ấy thì nói với cô ấy là ta tỉnh rồi, có rãnh rỗi thì hãy tới thăm ta, đừng rong chơi ở bên ngoài mãi, một cô nương tốt là phải biết về nhà đúng giờ.
Rồng đốm nói.
Tống Thư Hàng gật đầu một đáp:
- Nếu như ta gặp được Trình Lâm Tiên Tử, nhất định sẽ truyền lời lại.
- Việc thứ hai, nếu được thì hãy giúp ta tìm lại các mảnh vỡ của Trình Lâm nhé.
Rồng đốm nhẹ giọng nói.
Diệp Tư là linh quỷ đương nhiệm của Tống Thư Hàng, trên người cô có một mảnh vỡ của Trình Lâm, mà giữa các mảnh vỡ lại có mối cảm ứng với nhau, vậy nên bây giờ Tống Thư Hàng chính là người thích hợp đi tìm mảnh vỡ của Trình Lâm nhất.
Đồng thời, trong lòng rồng đốm có một dự cảm. Nếu thu thập đầy đủ mảnh vỡ của Trình Lâm, nói không chừng có thể triệu hồi rồng thần, triệu hồi cái tên rồng đốm ngu ngốc kia ra!
- Ta biết rồi, ta sẽ dốc hết sức thực hiện hai việc này.
Tống Thư Hàng đáp.
- Tốt lắm, nếu không còn vấn đề gì nữa thì đạo hữu từ mình rời đi vậy, ta không tiễn.
Rồng đốm vẫy tay nói.
Tống Thư Hàng:
- Ủa? Ngài không làm vèo một cái đưa ta đi sao?
- Tự ngươi vèo một cái trở về thế giới hạch tâm của mình không được à? Đó là nhà ngươi mà, ngươi tự về đi chứ, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nhét ngươi trở về sao?
Rồng đốm nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng thấy được trong mắt vị tiền bối này tràn ngập sự quan tâm.
...
Một lát sau, Tống Thư Hàng động ý niệm làm cái vèo, trở về trong thế giới của mình.
Sau khi hắn rời đi, rồng đốm biến trở lại nguyên hình, hóa thành rồng đốm khổng lồ một chân che trời lấp đất:
- Nhìn ngang nhìn dọc, thấy thế nào cũng chỉ là một tu sĩ nhân loại bình thường, không phải đại nhân vật chuyển thế, cũng không phải thủ đoạn trọng sinh của người nào cả, chẳng khác gì một tu sĩ nhân loại có thể thấy được ở bất cứ đâu. Mà tệ nhất là... trông cũng chẳng đẹp trai tí nào.
- Nhưng mà năng lực thiên phú kia của tên này là sao vậy kìa? Vậy mà lại có thể thông qua mộng cảnh, can dự vào trí nhớ thậm chí là cuộc đời của người khác. Thật là một năng lực làm ta hâm mộ.
Sau khi lẩm bẩm xong, thiên đạo rồng đốm nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ say một lần nữa.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lúc này, trên Thiên Giới Đảo.
Thiên Giới Đảo... chính là đảo thần bí mà đám người Tống Thư Hàng đã từng leo lên, chẳng qua là sau khi rời khỏi đảo, đám người Tống Thư Hàng đã mất đi một bộ phận trí nhớ.
Một nơi nào đó trên đảo nhỏ.
“Bắc Hà Tán Nhân” đang bị một cô gái tóc bạc kéo đi dạo chơi quanh Thiên Giới Đảo.
Bắc Hà Tán Nhân này đương nhiên là Đồng Quái Tiên Sư dịch dung thành.
Sở dĩ dịch dung thành bộ dạng của Bắc Hà là bởi vì Đồng Quái không tin vào những điều tà môn. Hắn cho rằng sở dĩ cô gái tóc bạc này cứ dây dưa với hắn không tha, nhất định là bởi vì trong cuộc chiến trên đỉnh Tử Cấm, hắn tự tìm đường chết dịch dung thành “bạn gái cũ” của Bắc Hà Tán Nhân, kết quả là cô gái tóc bạc này vừa nhìn thấy dung mạo của bạn gái cũ của Bắc Hà Tán Nhân đã yêu ngay. Cho nên hôm nay hắn cố ý đổi bộ dáng khác, đổi thành Bắc Hà Tán Nhân có mặt ở hiện trường lúc đó.
Kết quả là cô gái tóc bạc vẫn dùng ánh mắt háo sắc... à không, là ánh mắt thâm tình tha thiết nhìn hắn.
Lẽ nào đối phương yêu hắn là yêu ở nội hàm chứ không phải yêu bởi ngoại hình ư?
Nội hàm cái rắm ấy, hắn và cô gái tóc bạc này có quen biết gì nhau đâu, biết nội hàm quái gì mà yêu chứ? Cho nên rốt cuộc vị đại nhân vật này thích hắn ở điểm nào vậy?
Khí tức? Dung mạo? Thực lực?
Bất kể là điểm nào, Đồng Quái Tiên Sư hắn đều có thể thay đổi mà!
Trong lúc đang suy tư, cô gái tóc bạc kéo Đồng Quái Tiên Sư đi tới một khu mộ địa.
- Sau khi Thiên Đình viễn cổ bị diệt, bọn ta đã nhặt lại di thể của một số thành viên thiên đình, an táng ở nơi đây.
Cô gái tóc bạc giới thiệu cho Đồng Quái Tiên Sư biết.
- Mộ địa của các thành viên Thiên Đình viễn cổ?
Đồng Quái Tiên Sư đảo mắt nhìn quanh. Mặc dù nơi này tử khí âm trầm nhưng lại không hề có oán niệm, chắc hẳn đã được cao tăng đắc đạo hoặc là cao nhân đạo gia siêu độ qua rồi.
- Đợi đã, cô là người sống sót của Thiên Đình viễn cổ sao?
Đồng Quái Tiên Sư hỏi.
- Cứ coi là vậy đi.
Cô gái tóc bạc vuốt ve mái tóc dài của mình, hờ hững nói.
Đồng Quái nhìn lướt qua tất cả mộ bia, đột nhiên hắn thấy được hai ngôi mộ lớn trên cao nhất.
Trên mộ bên trái viết “Cựu Thiên Đế chi mộ”.
Trên mộ bên phải viết “Tân Thiên Đế chi mộ”.
Mộ của cựu Thiên Đế sạch sẽ sáng bóng, rõ ràng là thường xuyên có người đến quét dọn sửa sang.
Còn trên mộ của tân Thiên Đế lại cắm đủ loại vũ khí, có vẻ như thường xuyên có người tới phát tiết vậy.
- Tại sao lại có hai ngôi mộ Thiên Đế thế?
Đồng Quái Tiên Sư hiếu kỳ hỏi:
- Chẳng lẽ có đến hai vị Thiên Đế ư? Hơn nữa nghe nói Thiên Đế đã biến mất, lẽ nào hắn đã chết rồi sao?
- Chỉ là mộ giả chôn quần áo di vật mà thôi, về phần Thiên Đế còn sống hay không thì ai mà biết được.
Cô gái tóc bạc nhẹ giọng đáp.
Thiên Đế là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thấy được thi thể thì không ai có thể nhận định được hắn đã chết hay chưa. Nhưng nếu như Thiên Đế còn sống, vậy tại sao qua nhiều năm như vậy... hắn vẫn không chịu hiện thân?
- Về phần tại sao có hai phần mộ Thiên Đế thì ta cũng không biết, lúc ta đến Thiên Giới Đảo thì nơi này cũng đã có hai phần mộ rồi.
Cô gái tóc bạc nhún vai một cái rồi trả lời.
- Cô là người sống sót của Thiên Đình viễn cổ cơ mà?
Đồng Quái Tiên Sư nghi hoặc nói.
- Lúc ta ở Thiên Đình viễn cổ, thực lực không hề mạnh nên chẳng biết được bao nhiêu chuyện. Ta đã thấy Thiên Đế mấy lần, hắn là một nam tử rất dịu dàng, rất điển trai, nhưng tiếc là ta không trúng tiếng sét ái tình với hắn.
Cô gái tóc bạc nghiêm túc nói:
- Vẫn là cưng đẹp trai nhất, khi nào chúng ta sinh con đây?
Đồng Quái Tiên Sư sờ gương mặt mình bây giờ.
Đang dịch dung thành Bắc Hà Tán Nhân mà “bị” khen là đẹp trai thế này, trong lòng hắn không hề vui chút nào hết.
Cái tên Bắc Hà này mà đẹp trai gì chứ?
Trong mắt hắn, Bắc Hà chỉ là một tên có gương mặt rất bình thường, ném vào trong một đám người thì chẳng thể tìm ra được!
- Ta cho rằng dáng vẻ bây giờ của ta không hề đẹp trai.
Đồng Quái Tiên Sư nói.
- Không đâu, dáng vẻ bây giờ của cưng rất điển trai, ta nhìn mà tim cứ đập nhanh liên hồi.
Cô gái tóc bạc đáp.
- Đừng nói nữa, cô khen gương mặt bây giờ của ta rất đẹp trai khiến ta cảm thấy rất khó chịu.
Đồng Quái Tiên Sư nói:
- Mau nói gương mặt này của ta thật xấu xí, xấu xí đến mức khiến người ta phải chán ghét, vừa thấy đã hận không thể nện cho một cú đi.
Cô gái tóc bạc suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Không được, ta không thể mở miệng nói ra mấy lời nói trái lương tâm như vậy được.
Đồng Quái Tiên Sư:
-...
Mợ nó, chẳng lẽ gương mặt của lão Bắc Hà thật sự rất đẹp trai sao? Do mình vẫn luôn chán ghét hắn nên cưỡng ép bỏ qua vẻ đẹp trai của hắn?