‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước có nhầm không đó? Cậu sẽ không bỏ mình lại một mình ở đây chứ?’ Lăng Thiếu Đường đứng dậy, cố tình ai oán gọi với một
câu, tay còn rất khoa trương vẫy vẫy về phía hắn.
‘Cậu tự lo liệu đi!’ Tiếng Hoàng Phủ Ngạn Tước vẳng lại, thân hình cao lớn đã biến mất nơi cửa ra vào.
Lăng Thiếu Đường ngồi xuống, chầm chậm rót rượu, trên gương mặt cương nghị vẫn tràn đầy ý cười, đưa tay ra dấu …
‘Lăng tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?’ Phục vụ viên dùng giọng chuyên nghiệp bước lên hỏi.
‘Ờ, chi phí của ta hôm nay ở đây cứ tính vào phần của Hoàng Phủ tiên
sinh!’ Lăng Thiếu Đường một bộ dáng “không biết ngượng”, vừa cười vừa ra lệnh.
‘Dạ, Lăng tiên sinh!’
Ánh mặt trời mùa hạ chiếu thẳng xuống càng làm bầu không khí nóng bức.
Liên Kiều tay bê một đĩa kem lớn vừa đi vừa nói vừa cười với Kiều Trị, đang lúc hai người định băng qua đường …
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt tay cô, tiếp theo sau đó đĩa kem rơi xuống
đất, còn chưa phản ứng kịp thì cơ thể đã bị một bóng người cao lớn kéo
đi về hướng ngược lại.
‘Này, kem của tôi … Anh …’
‘Im miệng cho tôi!’ Tiếng quát của Hoàng Phủ Ngạn Tước cắt đứt tiếng kêu kinh hãi của cô.
Liên Kiều lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, cô bị hù đến hồn vía suýt bay lên mây.
‘Buông tôi ra … buông tôi ra …’
Lúc này cô mới phản ứng lại, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng bước lùi về
phía sau, nhưng không cách nào trốn khỏi sự mạnh mẽ đang áp xuống kia.
Sau lưng cô là vẻ mặt kinh hãi của Kiều Trị.
‘Tiên sinh, vị tiên sinh này, xin dừng bước …’ Thân hình cao lớn của
Kiều Trị đột ngột xông lên chặn trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai tay
dang ra như muốn ngăn cản đường đi của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, đứng yên tại chỗ đánh giá người đàn ông
trước mặt, ánh mắt như chim ưng phóng ra một tia nhìn sắc bén như một
thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ …
Kiều Trị không kìm được một cơn lạnh run, chỉ liếc sơ qua hắn cũng không khó nhận ra sức mạnh, quyền uy và sự bức bách toát ra từ người đối
diện, tuy rằng hắn không nói gì, không làm gì nhưng chỉ cần đứng đó cũng đã như hạc giữa bầy gà.
Người đàn ông này là ai? Sao lại quen mặt thế chứ?
Như đồng thời, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngầm quan sát vẻ ngoài của người đàn ông đối diện … Là tên này dám dụ dỗ Liên Kiều sao?
Còn có … Lăng Thiếu Đường nói hắn không hiểu tình yêu bằng cái tên đang đứng trước mặt này.
Vừa nhìn đã biết là một tên trẻ trâu vừa mới ra đường đời lại dám so với hắn? Quả là nực cười.
‘Tránh ra!’ Một câu chợt thốt, ưu nhã nhưng lại mang theo tia lạnh lẽo.
Kiều Trị cảm thấy như vừa bị ngâm trong nước lạnh, mấp máy miệng một lúc mới nói được: ‘Vị tiên sinh này, xin anh thả Liên Kiều ra!’
Vừa nghĩ đến mình đường đường là một người đàn ông lại bị khí thế của
người đàn ông kia hù dọa đến luống cuống, hắn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Liên Kiều thấy có người chống lưng, gan cũng lớn hơn, cô hất tay hắn ra khỏi người mình, giãy dụa nói, ‘Này, anh buông tôi ra, bằng không tôi
sẽ để Kiều Trị dạy dỗ anh một trận!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản không thèm nghe vào tai, ngay cả nhìn Kiều
Trị cũng không thèm nhìn một cái, thẳng thừng ra lệnh cho Liên Kiều: ‘Em ở bên ngoài điên đủ rồi, theo tôi về nhà!’
Nói xong liền kéo tay Liên Kiều bước qua Kiều Trị đi thẳng.
‘Học trưởng … cứu em … học trưởng …’ Tiếng kêu của cô gây sự chú ý cho người đi đường.
Đi theo Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều đến bãi đỗ xe dành cho khách
quý, Kiều Trị lúc này không nhịn được nữa, hắn vượt lên cản lại Hoàng
Phủ Ngạn Tước lần nữa …
‘Tiên sinh, anh không thấy Liên Kiều căn bản là không muốn đi với anh sao?’
‘Tiểu tử, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận … tránh ra!’ Hoàng Phủ Ngạn
Tước trước giờ chưa bao giờ tức tối như vậy, cả giọng nói cũng vụt cao.
‘Em biết anh nhất định là anh trai của Liên Kiều!’ Kiều Trị ưỡn ngực, tỏ vẻ không sợ hãi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng bước chân, không nói gì chỉ ghim ánh mắt sắc
như dao về phía Kiều Trị, giống như muốn chém hắn ra thành từng mảnh
vụn.
Kiều Trị bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát run, chắc là không sai chứ?
Vừa nãy Liên Kiều không phải nói là cô chạy đến đây bởi vì anh trai mình sao, chắc là người đàn ông trước mặt này rồi.
‘Cái đó … em chắc không có nói sai chứ, anh chính là anh trai của Liên Kiều phải không? Hắn muốn xác nhận lại lần nữa.
‘Cậu nói cái gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy lại bất ngờ nở nụ cười nhưng ánh mắt sâu
thăm thẳm khiến không người ta không thể đoán được tâm tư của hắn, hắn
nghiêng người nhìn về hướng Kiều Trị, thần thái lãnh ngạo lại mang đầy
vẻ uy hiếp.
Liên Kiều ở sau lưng thấy vậy, trong lòng không khỏi lo sợ, hành động
khi giận dữ của người đàn ông này cô đã thấy qua, bây giờ dấu hiệu đó
càng lúc càng rõ rệt …
‘Ừm, nếu như anh là anh trai của Liên Kiều, vậy em có chuyện muốn nói
với anh …’ Kiều Trị không hề cảm giác được nguy cơ, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, xem ra quả thật lá gan cũng không nhỏ.
‘Ồ? Có chuyện gì, nói!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt dịu xuống, nhưng đôi mắt đen láy càng thêm thâm trầm.
Kiều Trị cười sáng rỡ, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Liên Kiều sau đó quay mặt lại nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Thực ra em thầm mến em gái anh từ rất lâu rồi, mà vừa lúc nãy cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của em, anh là trưởng bối của cô ấy đương nhiên
anh cũng là trưởng bối của em, nếu như anh không phản đối, em muốn cùng
Liên Kiều phát triển, hơn nữa, xin phép anh cho em và cô ấy cùng đi du
lịch trong kỳ nghỉ này!’
‘Thì ra là vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thong dong nới lỏng cà vạt, nhưng vẻ cuồng nộ đã xuất hiện trên đôi mày như lưỡi kiếm.
‘Đúng vậy, xin anh tin em, em đối với em gái anh là thật lòng, em tuyệt
đối không phải là muốn vui chơi qua đường, xin anh yên tâm giao em gái
cho em!’ Kiều Trị hết sức thành khẩn thể hiện thành ý mình với “anh
trai” của Liên Kiều.
‘Tôi hiểu rồi! Nhưng mà, đối với chuyện tình cảm “cô em gái” này trước
giờ tôi luôn tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô ấy, nhưng mà, nếu muốn đi du lịch thì đương nhiên là phải chuẩn bị chu toàn mới được, em nên theo anh về trước đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dù giận dữ vẫn hết sức tao nhã
nói.
‘Thật sao? Anh đồng ý rồi? Thật tốt quá, Liên Kiều …’
Mắt Kiều Trị sáng ngời, ‘Anh trai em đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau
mà cũng tán đồng chúng ta cùng đi du lịch rồi, cho nên em phải chuẩn bị
cho tốt nha, anh đợi điện thoại của em!’