‘Ồ’ Kiều Trị lúc này mới hiểu ra.
‘Này, học trưởng Kiều Trị, đừng nói đến anh ta nữa, đúng rồi, trước khi
chúng ta rời khỏi Mỹ, em muốn đi đến một nơi!’ Liên Kiều chợt nghĩ đến
một người, tự nhủ mình nên đích thân đến chào hắn mới được.
‘Đi đâu?’ Kiều Trị rất vui được làm tài xế cho cô.
‘Đến Cung thị tài phiệt!’ Liên Kiều chẳng suy nghĩ gì bật thốt.
‘Hả???’ Kiều Trị lại giật mình lần nữa.
Vừa kết thúc cuộc họp, Cung Quý Dương còn chưa kịp giao phó công việc
cho cấp dưới xong thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Liên Kiều.
‘Liên Kiều, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà nhớ đến anh vậy?’ Hắn vui vẻ nở
nụ cười, ra dấu cho thư ký rời đi trước, thuận tay đẩy một chồng văn
kiện cho cô.
‘Em không chỉ nhớ anh, mà em còn đến thăm anh nữa, em đang đứng ở trước
cổng Cung thị tài phiệt, nhưng bị lễ tân cản lại rồi!’ Liên Kiều cũng
rất vui khi nghe tiếng hắn.
‘Được rồi, anh biết rồi!’ Cung Quý Dương cúp điện thoại, nhấc điện thoại bàn lên dặn dò thư ký tự mình xuống dẫn Liên Kiều lên.
Rất nhanh Liên Kiều đã xuất hiện trước văn phòng hắn, nhưng Kiều Trị thì tạm thời được sắp xếp đến một gian phòng khách khác bởi vì ngoài Liên
Kiều, Cung Quý Dương không có ý định gặp người khác.
‘Người đàn ông vừa nãy đến cùng với em là … bạn của em sao?’ Cung Quý
Dương tự tay rót một tách cà phê thơm phức đẩy đến trước mặt Liên Kiều,
hỏi dò một câu.
Liên Kiều le lưỡi, sau đó dùng giọng cực kỳ bí mật nói với hắn, ‘Anh
ấy là học trưởng Kiều Trị, là bạn trai em!’
‘Bạn trại?’ Cung Quý Dương quả thật bị cô dọa đến giật mình.
‘Sao vậy? Vẻ mặt anh thật lạ nha!’ Cô che miệng cười.
‘ Vậy… vậy cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước có biết chuyện này không?’ Cung Quý Dương cảm thấy hết sức kỳ quái.
Liên Kiều gật đầu, ‘biết!’ Cô hớp một hớp cà phê, hít hà tán thưởng,
‘Oa, Cung Quý Dương, cà phê mới xay của anh uống thật ngon, hừm, Hoàng
Phủ Ngạn Tước có bao giờ pha cà phê cho em uống đâu!’
Cung Quý Dương đưa tay ngăn Liên Kiều uống tiếp cà phê, Liên Kiều, sau
khi Ngạn Tước biết em có bạn trai, hắn có phản ứng gì không?
Liên Kiều chau mày, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, ‘ Mọi người thật kỳ lạ
nhỉ, đấy là chuyện riêng của em, tại sao ai cũng nhắc đến anh ta vậy?’
‘ Đương nhiên là phải nhắc đến cậu ta rồi, chẳng lẽ… ờ, em quên cậu ta
đối xử với em tệ đến thế nào sao?’ Suýt nữa Cung Quý Dương làm lộ ý đồ
của mình.
Liên Kiều xua tay, ‘ Bỏ đi, em không thèm ở bên cạnh anh ta nữa, anh ta
vì không để em đi du lịch với Kiều Trị cho nên bảo mấy tên vệ sĩ trông
chừng em, anh không biết đó thôi, dáng vẻ anh ta lúc nổi giận quả là
đáng sợ, giống như… giống như…’
Cô cố gắng tìm một từ để hình dung, rốt cuộc nghĩ ra được một từ, ‘ Ừm, đúng rồi, giống như một con sói vậy!’
Cung Quý Dương rốt cuộc cũng từ miệng cô dò ra được chút manh mối, trong lòng đã bắt đầu hiểu rõ, thì ra là vậy, ha ha ha, Hoàng Phủ Ngạn Tước,
thì ra cậu cũng có ngày hôm nay!
‘Nói vậy là em lén trốn ra có phải không?’ Hắn tựa người vào lưng ghế, trong mắt lại khôi phục vẻ tự tin trước giờ.
‘Hắc hắc, em leo từ cửa sổ xuống. Thế nào? Em lợi hại lắm phải không?
Thực ra, mấy tên vệ sĩ của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng xoàng thôi!’ Liên
Kiều kiêu ngạo nhìn hắn.
Cung Quý Dương nghe xong, không biết nói gì, đành cười trừ. Lời này nếu
như để Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe được, hắn không tức chết mới là chuyện
lạ. Vệ sĩ của hắn là hạng xoàng?
Những người đó đều xuất thân từ lính đặc công mà.
Cũng chỉ có nha đầu này, đơn thuần đến vô tâm vô phế mới dám nói như vậy.
‘ Nói như vậy em nha đầu là muốn cùng cái đó… ách, bạn trai đi du lịch hả?’ Cung Quý Dương vẫn chưa chịu thôi hỏi lại một lần.
Liên Kiều gật đầu, ‘Đương nhiên rồi, lần này em đến là để chào tạm biệt anh! Em phải ra ngoài đi chơi!’
‘Chẳng lẽ bác trai bác gái Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhắc đến chuyện đi
Mã Lai sao?’ Cung Quý Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không
đúng.
‘Đương nhiên là có nhắc rồi, nhưng mà…’
Liên Kiều chau mày, Cung Quý Dương, em vẫn còn giận cái tên Hoàng Phủ
Ngạn Tước đó, anh ta chẳng lo lắng gì tới chuyện bác trai bác gái đi Mã
Lai, lỡ như ông nội thật sự đem em gả đi mất thì sao?’
‘Gả vào nhà Hoàng Phủ không phải càng tốt hơn sao? Như vậy em có thể
chỉnh Hoàng Phủ Ngạn Tước cả đời rồi, còn không vui sao?’ Cung Quý Dương dụ dỗ tiếp.
‘Em không thèm!’ Liên Kiều xua tay, ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước nói rồi, kết hôn rồi em một chút tự do cũng không có!’
Cung Quý Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói, ‘Thực ra là Ngạn Tước đang gạt em thôi, cậu ta cố ý nói như vậy đó!’
‘A! Là ý gì?’ Liên Kiều bị hắn nói đến mờ mịt, trừng mắt tò mò nhìn hắn.
Cung Quý Dương vẫn không gấp gáp, hắn thong dong thưởng thức một ngụm cà phê, ‘ Bởi vì, Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn dùng cách này để em chủ động
thoái hôn mà!’
Liên Kiều há hốc miệng, cô còn chưa hiểu ý của hắn lắm.
‘Tiết lộ bí mật cho em nha, Liên Kiều, em chắc là biết anh và Ngạn Tước
là bạn thân từ nhỏ đến lớn phải không?’ Cung Quý Dương cúi thấp xuống
nói bên tai cô.
“Ừ!” Cô gật đầu.
‘Cho nên chuyện của cậu ta anh hiểu rõ nhất, sở dĩ cậu ta nói với em như thế là bởi vì cậu ta đang qua lại với một cô gái, chỉ có để em chủ động thoái hôn, đầu hàng thì cậu ta mới có thể cưới cô gái kia thôi!’ Cung
Quý Dương nói rất chân thật, trên gương mặt tuấn dật không hề tìm thấy
chút giả dối nào.
‘Vậy cứ để cho bọn họ kết hôn đi!’
Liên Kiều ngoài miệng tuy là nói như thế nhưng… trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng, lại thêm một chút đau xót.
‘Vậy chẳng phải em chịu thiệt thòi sao? Em nghĩ thử xem, Ngạn Tước dùng
thủ đoạn xấu xa như thế muốn ép em đi, mục đích chính là muốn cưới một
người phụ nữ khác, haizzz, Liên Kiều , anh mà là em, nhất định không
nuốt nổi cơn tức này, nhất định không để cho cậu ta được toại nguyện!’
Cung Quý Dương cười rất tà mị.
Liên Kiều suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nằm bò trên bàn, vẻ mặt rất không tình nguyện…
‘Nhưng mà… tuy em cũng muốn làm như vậy nhưng em còn muốn đi du lịch,
với lại nếu như bây giờ em trở về, nhất định sẽ chết rất thảm! Anh không biết thôi, em gần như phá hỏng căn phòng của anh ta rồi!’