Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 182: Gạt cưới (1)




‘Đường đường là một người đàn ông sao lại thề thốt làm gì!’ Liên Kiều giống như nghe được chuyện lạ kinh thiên động địa.
‘Nha đầu, chuyện này cũng bình thường thôi mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống thảm cỏ ngửa mặt hứng lấy ánh sáng mặt trời, trong ánh sáng vàng nhạt, gương mặt hắn càng thêm tuấn tú.
Liên Kiều nghe vậy, không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, chống tay lên cằm nhìn hắn.
‘Liên Kiều, anh nghĩ em cũng đã biết rõ bối cảnh của tứ đại tài phiệt…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn cô gái bên cạnh định nói tiếp, lại nhìn thấy ánh mặt trời chiếu trên làn da như trứng gà bóc của cô, tinh khiết như ngọc kết hợp với đôi mắt màu tím kia … Đẹp đến không chân thật!
Nhất thời hắn có chút hoảng hốt.
Vẻ đẹp của cô không giống với những người phụ nữ của ba người còn lại trong tứ đại tài phiệt.
Kỳ Hinh rất đẹp, là vẻ đẹp đằm thắm!
Sầm Tử Tranh cũng rất đẹp, là vẻ đẹp kiêu ngạo mà thời thượng!
Thượng Quan Tuyền càng không cần nói, vẻ đẹp của cô lộng lẫy, diễm lệ mà lạnh lùng!
Nhưng người con gái trước mặt anh thì khác, cô như một cô tiên nhỏ từ trên trời rơi xuống, xinh đẹp mà hoạt bát lại không nhiễm chút bụi trần, cô không cần làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một cô gái như vậy, hắn thường tự hỏi mình …
Động lòng rồi sao?
Hay chỉ là xem cô như một cô em gái?
Một em gái khiến hắn không thể không quan tâm?
Giờ phút này ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không lý giải được cảm giác của chính mình, cái loại cảm giác lúc có lúc không khiến hắn không thể nắm bắt lại cứ quấy nhiễu đầu óc hắn.
Nhưng khi hắn biết bên cạnh cô có một người đàn ông khác, chuẩn bị đi du lịch và rời khỏi thế giới của hắn, cảm giác lúc có lúc không này lập tức trở thành sự không vui và nhức nhối kinh khủng, hắn không muốn, cũng không cho phép cô rời khỏi hắn, càng không cho phép cô thích một người đàn ông khác.
Hắn chỉ muốn thật ích kỷ mà giữ cô lại bên cạnh mình, của riêng mình hắn!
Liên Kiều ở cạnh bên làm sao biết được những suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy hắn nhìn cô chăm chú, nhìn
hết.
Thật là oách! Cô càng nghĩ càng thích.
Không khó hình dung ra cách nghĩ ngây thơ của cô, tuy trong lòng có chút thất lạc nhưng hắn vẫn tiếp tục dụ dỗ…
‘Nói lần nữa đi…’
Nói xong môi đã đặt trên chóp mũi cô.
Liên Kiều cười càng rực rỡ, như cảm nhận được hắn thích nghe mấy câu này, cũng không suy nghĩ nhiều, vòng tay ôm hắn, nói nhỏ: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em yêu anh…’
Thì ra là hắn thích nghe câu này, sớm biết như vậy cô ngày nào cũng nói với hắn, nói không chừng hắn còn có thể cho cô những món đồ thú vị khác.
Còn đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hiếm có từ cô, hắn thấp giọng hỏi: ‘Yêu nhiều không?’
Liên Kiều suy nghĩ một chút giống như bị câu hỏi của hắn là khó, nghĩ một hồi mới ngọt ngào nói: ‘Yêu nhiều, yêu nhiều lắm…’
Liên tục nói mấy chữ “yêu nhiều” giống như có làm vậy mới biểu đạt hết ý mình.
‘Vật nhỏ đáng yêu…’ Hắn cụng đầu vào trán cô, cười khe khẽ.
Nha đầu đơn thuần này, luôn có bản lãnh khiến hắn không thể không để ý.
Giọng thì thầm cùng với hơi thở nam tính quét qua mặt cô khiến cô thấy nhồn nhột, trên mặt tự dưng lại hồng lên một mảnh…
‘Chúng ta ra vườn hoa, được không…?’ Cô kéo góc áo hắn, giọng nài nỉ.
‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cười.
Một cây phi đao sáng loáng được đẩy vào trong tayLiên Kiều, bàn tay nhỏ nhắn không khỏi run run.
‘Thế nào?’Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rồi còn cố hỏi.
‘Em không biết mà!’Liên Kiều xụ mặt.
‘Không phải lúc nãy em làm giống lắm sao?’Hoàng Phủ Ngạn Tước cười xấu xa.
‘Nhưng mà… nhưng mà…’ Liên Kiều đảo mắt, sau đó nghịch ngợm nói, ‘Anh ném lần nữa cho em xem đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kỳ kèo, ‘Được thôi, em nhìn kỹ đây… Chỉ cho em xem một lần thôi đó!’
Liên Kiều mắt không dám chớp.
Gió thổi, một chiếc lá chầm chậm rơi xuống.
Lúc này, một luồng ánh sáng bạc xẹt qua, mạnh mẽ lướt bên tai Liên Kiều, ‘Chíu’ một tiếng, chỉ thấy phi đao đã xuyên qua chiếc lá khô, găm nó vào thân cây…
Liên Kiều há hốc miệng, sau đó bừng tỉnh lại, cô nhảy lên hoan hô, rồi vội vàng chạy đến bên thân cây…
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật giỏi, thật oách nha, ở cự ly xa như vậy mà cũng có thể ném trúng chiếc lá kia!’
Nhìn kỹ lại, không chỉ phi trúng mà còn là trúng ngay giữa chiếc lá, trời ạ…
Bàn tay nhỏ nhắn đưa sang định nhổ cây phi đao lên nhưng cô kinh ngạc phát hiện ra cây phi đao đã găm vào thân cây với lực quá mạnh, với sức của cô căn bản là không làm gì được.
Thì ra, sức lực của hắn… lại lớn như thế!
‘Này, phi đao ghim vào thân cây rồi, em còn học thế nào được?” Liên Kiều thấy không rút ra được, chỉ đành đứng đó ăn vạ.
‘Nha đầu ngốc, khi nào em học được kỹ thuật, phương hướng và điều chỉnh được lực tay thì có rất nhiều thứ em có thể dùng làm vũ khí!’Hoàng Phủ Ngạn Tước tự tin giảng giải.
‘Oa, thật không?Vậy, anh nói anh có thể dùng được những thứ khác để thay thế cho phi đao phải không?’Liên Kiều phấn khích hỏi.
‘Đương nhiên, không tin sao?’Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi lại.
Liên Kiều lắc đầu, ‘Không tin!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún nhún vai, nhìn cô đang đứng cạnh gốc cây nói: ‘Vậy được, thử cho em xem…’
Vừa nói vừa nhặt một cành cây khô dưới chân, bẻ nó thành một đoạn thích hợp sau đó vung tay, cành cây khô liền như một cây phi đao bay thẳng về hướng thân cây.
‘Aaa…’
Liên Kiều quả thật bị chấn động, còn chưa kịp nói gì, cành cây khô đã găm vào thân cây lúc nãy, cách tai cô không xa.
Trời ơi…
Liên Kiều thấy toàn thân cứng ngắc, cô cẩn trọng xoay đầu, nhìn cành cây khô đang ghim trên thân cây, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ, mới phát hiện nó đã ghim thật chặt vào thân cây rồi.
Cô thấy miệng mình khô đắng, cũng may mình không phải là kẻ địch của hắn, bằng không chết lúc nào cũng không biết nữa…
Với tốc độ như vậy, chắc là chưa kịp phản ứng gì đã bị phi chết rồi!
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước…’
Nghĩ đến đây, cô hét lên một tiếng, chạy về hướng hắn, vẻ mặt vui mừng như điên…
‘Anh dạy em, được không? Em cũng muốn học cái này, quá cool rồi’
‘Em muốn học?’Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày hỏi.
Liên Kiều gật đầu như băm tỏi: ‘Vâng, em muốn học, em cũng muốn ném phi đao, phóng cành cây, anh dạy em, dạy em nha…’
‘Cái này…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố tình câu giờ, thả bước chầm chậm trong vườn hoa.
‘Thế nào hả?’ Liên Kiều sắp gấp chết rồi, lẽo đẽo theosát hắn.
‘Có chút khó khăn!’Hoàng Phủ Ngạn Tước nói với cô.
‘Có gì khó khăn chứ?Chẳng lẽ em học không được sao?’Liên Kiều vẻ mặt chờ mong lẫn khẩn trương hỏi.
‘Có anh dạy em thì em nhất định sẽ học được, không chỉ là học được mà còn rất giỏi nữa!’Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu giăng lưới.
‘Vậy thì dạy em đi, năn nỉ anh mà!’ Liên Kiều níu lấy cánh tay hắn, lắc lắc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy thời cơ đã đến, nhìn cô chăm chăm trong mắt tràn đầy ý cười nói: ‘Dạy em cũng không phải là không được, nhưng mà anh đã từng thề là chỉ dạy cho vợ mình thôi!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.