Thấy hắn không nói gì, Liên Kiều càng thấy lạ, chợt nghĩ ra cái gì, cô
lo lắng hỏi: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em thật bị bệnh rồi sao? Anh
nhất định phải nói thật cho em biết!’
Sự ngây thơ như trẻ con của cô càng chạm mạnh vào nội tâm của Hoàng Phủ
Ngạn Tước, tim cũng theo đó mà rung động, một cô gái đơn thuần như trang giấy trắng thế này khiến hắn chợt cảm thấy ham muốn nguyên thủy lúc nãy của hắn là rất … vô sỉ.
Cô ngây thơ như thế, đẹp đẽ như thế hắn làm sao có thể có ý nghĩ thấp hèn như thế chứ …
Tay hắn nhẹ bấu lấy vai cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp, sau đó nụ cười trên mặt dần dần lan tỏa khắp đầu mày cuối mắt …
‘Nha đầu ngốc, em không phải bị bệnh, chỉ là trong lòng em có thêm một người thôi!’
Hắn quyến luyến nhìn cô, đứng giữa biển hoa râm bụt trắng, trông cô
chẳng khác nào một vị thiên sứ đi lạc xuống nhân gian … Ánh mắt mờ mịt
của cô càng khiến hắn khổ sở, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm
giác muốn được chở che.
Cô thật nhỏ, làm sao không cần mình bảo vệ cho được?
Chỉ là … trong lòng cô mình là thế nào đây, cô có coi mình như thần bảo vệ không hay chỉ là …
Liên Kiều nghe hắn nói càng không hiểu, cô nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn cũng nhìn cô, nói từng chữ một: ‘Là anh!’
‘Ạ?’ Liên Kiều bị lời nói của hắn dọa đến giật mình, hắn đang nói gì vậy?
‘Em không hiểu …’ Giọng nói yếu ớt, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn còn nguyên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, bao dung xoa xoa đầu cô: ‘Nha đầu ngốc của anh …’
Tiếng cười từ trong lồng ngực mạnh mẽ vang ra, lan tỏa khắp không gian.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi hắn, cô cũng ngây ngô cười
theo, bàn tay nhỏ bất tri bất giác đưa lên vuốt ve từng đường nét trên
mặt hắn, không khỏi tán thưởng...
“Thật đẹp...”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, chỉ cúi đầu xuống, không thể kiềm
chế mà đặt một nụ hôn lên môi cô, đem tay của cô vòng lên cổ mình...
Hoa râm bụt trắng, hương theo gió tỏa bay, chứng kiến một cảnh hết sức lãng mạn...
***
“Cái gì?”
Trên bàn ăn, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngào ngạt, xen trong đó lại là một
tràng tiếng kêu kinh ngạc của một đôi nam nữ, trong đó tiếng của cô gái
là nổi bật nhất.
“Ông nội, ông vừa nói gì?” Cô gái phát ra tiếng kêu kinh ngạc không ai khác hơn là Liên Kiều.
Trên tay cô vẫn còn cầm chiếc nĩa ghim một miếng bánh nổi tiếng của Mã Lai thật lớn nhưng trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi cạnh bên cũng chẳng tốt hơn là mấy, hắn rõ ràng cũng bị tin tức này làm giật mình.
Ông lão Hoa Đô nhẹ thở dài một tiếng, “Kuching, khả năng bói toán của
chị họ con Mặc Di Nhiễm Dung trước giờ không sai, nó vừa gọi điện thoại
cho ta nói rằng con nhất định phải đi đăng ký kết hôn ngay khi rời khỏi
Mã Lai, bằng không sợ rằng con sẽ gặp phải bất trắc!”
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, “Không phải chứ, ý của chị con là muốn con vừa về đến Mỹ thì lập tức kết hôn?”
“Đúng vậy, vữa nãy bố mẹ chồng tương lai của con cũng nghe thấy, con
phải lập tức kết hôn thì mới tránh được tai họa lần này!” Ông lão Hoa Đô vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“A...?”
Liên Kiều không vui hỏi lại: “Nhưng ngày kết hôn không phải đã quyết định rồi sao, cũng rất sớm mà, chỉ còn nửa tháng nữa thôi!”
“Không được, chị con nói con lập tức kết hôn thì con phải lập tức kết hôn!” Ông lão Hoa Đô quyết định.
“Nhưng người ta còn chưa có học cưỡi ngực, đua xe gì hết!” Liên Kiều vẫn chưa chịu phục nói.
“Cưỡi ngựa với đua xe?” Không chỉ ông lão Hoa Đô ngạc nhiên mà hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong cũng giật mình.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng ngắt lời Liên Kiều: “Ông nội,
chúng con ngày mai chuẩn bị trở về, nếu như phải lập tức kết hôn thì hôn lễ quá gấp rút đi!”
Chuyện lấy điều kiện để trao đổi này tuyệt đối không thể để quá nhiều người biết, quá mất mặt đi!
“Không! Không! Các con không hiểu ý ta!” Ông lão Hoa Đô xua tay, “Ý của
Nhiễm Dung là đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ phải tách rời, mà thời
gian cử hành hôn lễ phải là sáu tháng sau khi đăng ký kết hôn thì mới
được!”
“Cái gì?” Liên Kiều lại lần nữa trợn mắt còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì vẻ mặt cũng mờ mịt không hiểu.
Lúc này Triển Sơ Dung mới cất lời: “Ngạn Tước, mẹ biết làm như vậy có
chút không phù hợp với quy tắc, mà ngày đăng ký kết hôn với ngày cử hành hôn lễ cách nhau khá xa như vậy quả thật hơi thiệt thòi cho Liên
Kiều,... nhưng mà vừa nãy chị của Liên Kiều nói rất nghiêm túc, cô ấy là một Giáng Đầu Sư rất quyền lực, hơn nữa chỉ là lo nghĩ cho sự an toàn
của Liên Kiều, cho nên chúng ta không thể không làm như vậy!”
“Đúng vậy, tuy rằng chúng ta cũng không muốn nhưng chị của Liên Kiều nói chỉ có làm như vậy thì mới có thể đem nguy cơ xuống đến mức thấp nhất!” Hoàng Phủ Ngự Phong cũng lên tiếng.
“Là ý gì? Chẳng lẽ nếu chúng con không lập tức kết hôn thì Liên Kiều sẽ
gặp nguy hiểm sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm được mấu chốt, cảnh giác hỏi lại.
Ông lão Hoa Đô lo lắng gật đầu, “Nhiễm Dung bói ra được sẽ có một tai
nạn sắp vận lên người Liên Kiều, mà kết hôn lại có thể làm cho nguy hiểm từ tai nạn này giảm xuống đến mức thấp nhất, còn sau đó con bé sẽ tự có cách hóa giải!”
“Rốt cuộc là nguy cơ gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước kiên trì hỏi.
“Tước nhi, ta hiểu lòng con, ta đương nhiên cũng biết con có khả năng
bảo vệ con bé khỏi nguy hiểm, nhưng... nếu như Nhiễm Dung đã lên tiếng,
điều này chứng minh rằng mối nguy hiểm này không phải là do con người
làm ra!” Hoa Đô lão nhân thở dài.
“Ý của người là, sẽ có liên quan đến... Giáng Đầu Thuật?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm trọng hỏi.
“Đúng vậy! Nói chính xác hơn đó là... Linh Giáng!” Ông lão Hoa Đô vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Cả nhà Hoàng Phủ ai nấy nhìn nhau, Liên Kiều thì lại không cho rằng thế, xua tay...
“Con không tin, mà cũng chỉ là Linh Giáng thôi mà, con tin với năng lực của chị, nhất định có thể hóa giải được!”
“Thật là không nghe lời!” Ông lão Hoa Đô nghiêm túc nhìn Liên Kiều, “Chị của con mới gần đây đã xuất hiện một vài vụ án khiến nó cảm thấy rất
đáng sợ, chẳng hạn như vụ án thi lạp, khiến nó ăn không ngon ngủ không
yên mà cũng chưa tra ra được là do ai làm, cho nên vì sự an toàn của
con, lần này ta tuyệt đối sẽ không cho phép con làm loạn, trở về lập tức kết hôn cho ông nội!”