Liên Kiều rất đẹp.
Giờ phút này đây cô mang một nét đẹp tĩnh lặng lại mong manh đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Có một nét đẹp, thuần khiết như thiên sứ lại mong manh dễ vỡ như một cánh hoa làm bằng pha lê.
Màn đêm đã buông, trăng rất sáng, ánh trăng lạnh như nước soi ánh sáng
bàng bạc xuống bóng người đang nằm yên lặng trên giường bệnh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn ngồi bên cạnh Liên Kiều, trên mặt đã có chút tiều tụy.
Ánh trăng bàng bạc soi vào màu áo trắng của bệnh nhân càng mang vẻ thê
lương, khiến hắn có chút mê mang, cô gái trước mặt hắn dường như thiên
sứ từ trên trời phái xuống, cô cứ an tĩnh như thế nằm trên giường bệnh,
hô hấp nhè nhẹ chìm trong giấc ngủ.
Chẳng lẽ ông Trời thật sự định mang cô đi sao?
Không!
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt giật mình, hắn bị ý tưởng này của mình dọa cho
khiếp sợ. Sau đó lại ngồi trở lại bên cạnh cô, trìu mến vuốt ve mái tóc
dài của cô.
Tóc cô thật mềm mại, trong tay hắn luôn mang đến một cảm giác dễ chịu
cũng như chính bản thân cô, luôn mang đến cho hắn sự quyến luyến không
muốn rời xa.
Chỉ cần nghĩ đến sau này cô cứ như thế này, tim hắn như bị ai hung hăng
đâm ho mộ nhát, nỗi đau đó lan tràn làm tê dại toàn thân …
‘Vậy … người ta sẽ nhớ anh mà …’ Bên tai vẫn còn nghe giọng nói nũng nịu pha chút xấu hổ của cô, trong đầu vẫn thấp thoáng vẻ mê man lẫn ngượng
ngùng lúc cô nói câu nói đó, trong lòng lại càng thêm đau lòng đến cực
độ.
Bên ngoài phòng bệnh, tất cả các y bác sĩ có liên quan đều nỗ lực hết
sức, cố gắng nghiên cứu từng biểu hiện bệnh tình của Liên Kiều, không
chút sơ sài, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra đáp án.
Bên trong phòng bệnh, Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt không hề chớp chăm chú
nhìn Liên Kiều, tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, âu
yếm hôn nhẹ lên đó …
Ngay lúc này đây hắn mới hiểu rõ … rốt cuộc bản thân đối với cô có bao nhiêu thương mến lẫn đau lòng!
Thấy gương mặt xanh xao của cô, tự dưng trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước
như hiện ra tình cảnh lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi Mã Lai, Hoa Đô lão nhân đặc biệt có đến tìm hắn nói chuyện riêng.
Trước khi mọi người rời khỏi một ngày, đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh trong, hương hoa cỏ ngọt ngào. Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu Hoa Đô lão
nhân đi dạo trong vườn hoa, tuy rằng trên mặt ông vẫn treo nụ cười từ
hòa nhưng vốn tâm tư cẩn mật, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra ông
có tâm sự.
‘Ông nội, ông có gì cứ nói với con!’ Hắn vọt miệng mở lời trước , trong
đôi mắt đen thâm thúy mang theo sự sắc bén lẫn thành khẩn .
Hoa Đô lão nhân nhìn hắn , gật nhẹ đầu , nụ cười trên mặt cũng dần biến mất chỉ còn lại vẻ trầm trọng lẫn kỳ vọng .
“ Tước Nhi , không biết con có biết ít nhiều gì về tuổi thơ của Kuching không?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi tối lại , “ Liên Kiều có nói qua một
chút với con chuyện về tuổi thơ của cô ấy , con cũng đã từng có ý muốn
giúp Liên Kiều tìm người nhưng …cô ấy hình như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý
để gặp lại cha mẹ mình …”
“ Người đã chết rồi , biết đi đâu để tìm chứ ?” Hoa Đô lão nhân thở dài một tiếng , trong mắt lấp lánh ánh lệ .
“ Chết rồi ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình , hắn không ngờ câu trả lời lại là thế .
“ Ai , chuyện gì cũng có nguyên nhân , chuyện gì cũng có kết quả … tạo
nghiệt a …” Hoa Đô lão nhân lắc đầu , vẻ mặt phút chốc tiều tụy đi mấy
phần .
“ Vì sao lại như thế ? Liên Kiều cô ấy … chắn vẫn chưa biết cha mẹ mình đã…” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày .
Hoa Đô lão nhân gật đầu , “ Đúng vậy , nha đầu đó vẫn chưa biết , Kuching là một đứa bé hiểu chuyện , từ nhỏ đã như thế …”
Nói đến đây giọng ông có chút ấm ách . Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không
thúc giục ông nói tiếp mà tiếp tục dìu ông đến một chiếc ghế băng , nhẫn nại chờ ông nói tiếp .
Hắn biết , muốn một người già nhớ lại những hồi ức không vui là một
chuyện rất tàn nhẫn , nhất là chuyện có liên quan đến người ruột thịt
của mình .
Ánh mắt ông lão Hoa Đô xa xăm như nhớ lại một quãng thời gian rất lâu trước đây …
“ Gia tộc ta vì có năng lực hon người thường nên mới trở thành đối tượng bị mọi người dòm ngó , từ nhiều đời nay , các Giáng Đầu Sư , Thông Linh Sư và chiêm bốc sư đều từ gia tộc của ta mà ra , trong con mắt của
người ngoài , chúng ta là gia tộc vô thượng thần bí và đầy kiêu ngạo
nhưng tất cả mọi người đều không biết , một người trong gia tộc chúng ta liền phải chịu một lời nguyền!”
“ Lời nguyền ? Là ý gì ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng không hiểu , nói thực lòng , hắn cũng không tin lắm cái gì là lời nguyền cùng siêu
năng .
Ông lão hoa Đô thởi dài một tiếng . “ Cái khiến gia tộc chúng ta khác
với người thường không phải xuất hiện trên mỗi một người trong gia tộc , đó là một loại khả năng đặc biệt có tính di truyền , đa số là xuất hiện ở nữ giới , nhưng một khi trong gia tộc xuất hiện người có năng lực như vậy lời nguyền sẽ tùy lúc đến , mà lời nguyền đó sẽ trực tiếp ứng
nghiệm trên cha mẹ người đó , cũng chính là… một khi con trai con gái
của người nào đó có loại năng lực đó , cha mẹ của người đó lúc họ mười
tuổi sẽ gặp bất trắc !”
Mày Hoàng Phủ càng cau chặt hơn , “ Chẳng lẽ cha mẹ của Liên Kiều chính là như vậy mà mất đi ?”
Loại chuyện thế này quá là ngoài sức tưởng tượng khiến hắn khó mà tin được .
Ông lão Hoa Đô nghe vậy , nhẹ lắc đầu , giọng điều kiên định nói : “
Không , cái chết của chúng là tai nạn , đây là báo ứng của chúng cùng
cháu ngoan của ta – Kuching không có liên quan gì !”
Nói đến đây , tâm tình của ông chợt trở nên kích động , cả tay cũng run rẩy.
“ Vì sao người nói như vậy ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bên trong nhất định còn có chuyện nghiêm trọng hơn .
Ông lão Hoa Đô cố nén tâm tình kích động xuống , chầm chậm kể lại mọi
chuyện cho Hoàng Phủ Ngạn Tước , câu chuyện kể về một sự thật khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lạnh …
“ Á Hy , cũng chính là cha của Liên Kiều , là đứa con mà ta yêu thương
nhất trong những đứa con của ta , cũng chính là niềm hy vọng lớn nhất
của ta đối với vị trí người thừa ké vương thất , nhưng vợ của nó Khải Lý Hy cũng là một cô gái có xuất thân môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta . Trước khi có con , hai đứa là một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau ,
cũng rất có hiếu với ta , đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong vương thất
đều xử lý rất thỏa đáng , điều này làm ta cảm thấy rất an ủi , ta cho
rằng … Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp , ta cũng cho rằng, từ đây về sau sẽ
không còn bất kỳ sóng gió nào ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa
…”
Ông lão Hoa Đô thở dài , trong giọng nói đã có chút mệt mỏi .
Hoàng Phủ Ngạn Tước biết , phần tiếp theo của câu chuyện nhất định sẽ không đơn giản .
Qua một lúc lâu sau ông lão Hoa Đô mới nói tiếp …
“Mọi chuyện xảy ra sau khi Khả Lý Hy sinh đứa con gái , tất cả đều thay đổi .”
“ Ý của Người là … sau khi Liên Kiều sinh ra , có phải không ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn xác nhận lại .
Nào ngờ Hoa Đô lão nhân lại lắc đầu …
“ Không , đứa con đầu tiên mà hai đứa có không phải là Kuching !”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình , “ Nói vậy Liên Kiều còn có một người chị gái ?”
Ông lão Hoa Đô gật đầu , “ Đúng vậy , đáng tiếc là đứa bé đó sớm đã không còn trên đời này !”
“ Sao lại như thế ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi tiếp .