Liên Kiều suy nghĩ một chút sau đó như nghĩ được điều gì, cô liền hỏi: ‘Có phải là chuyện Ngạn Thương muốn làm bác sĩ pháp y không?’
Hoàng Phủ Anh gật đầu, ‘Cha trước giờ luôn hy vọng anh Ngạn Thương sẽ vào tập đoàn làm việc, một phần là vì nội tâm áy náy, một phần là vì thích tài năng của anh Ngạn Thương. Tóm lại là cha ký thác rất nhiều kỳ vọng trên người anh Ngạn Thương. Nào ngờ anh Ngạn Thương lại lựa chọn học y, chuyện này đối với cha mà nói rõ ràng là một nỗi sỉ nhục lớn.’
‘Sao lại là sỉ nhục chứ? Bây giờ Ngạn Thương không phải là một pháp y hàng đầu sao? Đây cũng không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được.’ Liên Kiều cảm thấy cách nói của Hoàng Phủ Anh cực kỳ không đúng.
‘Vô dụng thôi. Trong mắt cha đó vốn không phải là một loại nghề nghiệp. Nhưng mà, chuyện cha tức giận cũng có thể hiểu được thôi, dù sao cũng không có cha mẹ nào mong muốn con mình ngày ngày đối diện với mấy cái xác đáng sợ kia, nhất là với địa vị và danh vọng của Hoàng Phủ tài phiệt hiện nay.’
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Bởi vì vậy nên mỗi lần cha với anh Ngạn Thương gặp nhau đều có tranh cãi, mẹ tuy là có khuyên ngăn nhưng cũng đành bó tay. Sau cùng, trong một lúc tức giận anh Ngạn Thương nhất định đòi chuyển ra khỏi “Hoàng Phủ”, sau này cũng rất ít trở về.’
Liên Kiều cắn môi: ‘Ngạn Thương cũng thật nóng tính.’
Hoàng Phủ Anh nhún vai, ‘Thực ra điểm này anh Ngạn Thương cực giống cha, không hổ là hai cha con, chảy cùng một dòng máu.’
‘Còn em thì sao?’
Liên Kiều hỏi lại một câu: ‘Cũng không chừng năm đó em chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện thì sao?’
Hoàng Phủ Anh nhìn cô, trầm ngâm nói: ‘Không đâu, em nghe rất rõ ràng, cha mẹ cãi nhau vì anh Ngạn Thương sau đó chuyển sang em, là em chính tai nghe được mẹ nói là họ bức tử cha mẹ ruột của em!’
Thân thể Liên Kiều hơi run, nét mặt cũng trở nên không tự nhiên: ‘Vậy … nhà Hoàng Phủ hại cha mẹ em thế nào?’
Hoàng Phủ Anh lại rơi vào trầm tư, một lúc thật lâu sau cô mới chậm rãi lên tiếng, đem câu chuyện năm đó nghe được kể lại cho Liên Kiều nghe không sót tí nào.
Liên Kiều nghe cô kể, tim không ngừng rơi xuống đáy cốc …
Bởi vì câu chuyện Anh Anh kể so với câu chuyện Hoàng Phủ Ngạn Tước kể cho cô nghe không sai biệt chút nào.
Cũng chính là nói, cái mà Anh Anh biết được đúng là sự thật.
Đợi cô nói xong Liên Kiều mới dám mở miệng: ‘Lúc đó em chắc là đau lòng lắm, tuổi nhỏ như vậy đã phải chịu bao nhiêu gánh nặng trong lòng.’
Khóe mắt Hoàng Phủ Anh phiếm hồng, nhưng cô cũng chẳng buồn lau nước mắt, giọng khổ sở nói: ‘Sau khi em biết được sự thật vốn đã rời khỏi nhà Hoàng Phủ nhưng sau đó anh Ngạn Tước lại tìm được em về. Anh ấy nói em là em gái của anh ấy, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng là người mà anh ấy thương yêu nhất. Lúc đó vẻ mặt anh ấy thật lo lắng, em biết anh Ngạn Tước là thật lòng quan tâm em.’
‘Cho nên em quyết định ở lại nhà Hoàng Phủ? Xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?’ Liên Kiều không khỏi khâm phục cô gái nhỏ này.
Môi Hoàng Phủ Anh nhếch lên một nụ cười khổ: ‘Là ý trời, mà cũng là do em thật ngốc phải không? Thực ra lúc đó em cũng rất mâu thuẫn bởi vì cha mẹ đối xử với em rất tốt mà cũng qua lần nghe trộm cha mẹ cãi nhau đó em cũng không khó nhận ra sự áy náy của họ đối với em. Nhưng … động lực lớn nhất để em lưu lại chính là anh Ngạn Tước …’
Nói đến đây cô tránh ánh mắt của Liên Kiều, ngập ngừng nói tiếp: ‘Hôm đó em bị anh Ngạn Tước tìm thấy dẫn em trở về, lòng của em không cách nào bình tĩnh lại được. Tình cảm anh em cùng sự ỷ lại từ nhỏ đến lớn đối với anh Ngạn Tước dần dần thay đổi. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh em đều rất vui vẻ, ánh mắt không kìm được thường trộm nhìn anh ấy, khi lần đầu tiên bên cạnh anh ấy xuất hiện người phụ nữ khác, em rốt cuộc cũng biết mình yêu anh Ngạn Tước mất rồi.’
Thân thể Liên Kiều hơi run rẩy, Anh Anh nói nghe có vẻ hời hợt nhưng nghe vào tai cô lại khiến cô không khỏi đau lòng, nhất là khi nghe nói bên cạnh Ngạn Tước có người phụ nữ khác dù đó chỉ là chuyện quá khứ.
‘Cha mẹ có biết em đã biết sự thật không? Qua một lúc lâu cô mới hỏi lại.
Hoàng Phủ Anh lắc đầu, ‘Em không có nói, mà em nghĩ chắc cha mẹ chỉ nghĩ là em nghe được thân thế của mình từ miệng người làm chứ không phải là toàn bộ câu chuyện. Sau đó em có hỏi thử cha mẹ tình huống dẫn đến cái chết của cha mẹ em nhưng cha mẹ chỉ nói dối em thôi.’
‘Nói dối? Sao em lại nói vậy?’ Liên Kiều hỏi lại.
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Em không nhớ gì về chuyện của cha mẹ ruột em cả, tuy nói là em đối với họ cũng không có cảm giác gì nhiều nhưng dù sao em cũng là giọt máu của họ, cho nên em luôn âm thầm tìm hiểu chuyện năm đó, sau đó mới phát hiện ra, thì ra chuyện năm đó nhà Hoàng Phủ che dấu rất tốt, không để lại chút manh mối nào. Em biết lúc vừa bắt đầu họ đã không hề có ý muốn cho em biết sự thật.’
‘Cho nên em hận cha mẹ sao? Nhưng vì Ngạn Tước em mới đồng ý ở lại nhà Hoàng Phủ sao?’ Liên Kiều hỏi dò.
‘Không phải.’ Hoàng Phủ Anh lắc đầu một cách yếu ớt: ‘Là em không biết nên đối mặt với cha mẹ thế nào thôi. Nên nói là anh Ngạn Tước đã cho em dũng khi để đối mặt với cha mẹ.’
‘Anh Anh, em phải nói thực với chị, em có từng nghĩ sẽ trả thù không? Dù sao thì cũng là nhà Hoàng Phủ làm chuyện không phải với nhà em?’
Lúc Liên Kiều hỏi câu này, lòng cô không khỏi phập phồng lo sợ, nói thật lòng cô thật sự sợ Anh Anh sẽ ôm lòng oán hận với nhà Hoàng Phủ, đây đúng là chuyện mà cô không mong muốn nhất.
Hoàng Phủ Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà chỉ dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn cô, hỏi ngược lại một câu: ‘Liên Kiều, nếu chị là em thì chị sẽ làm thế nào?’
‘Chị hả?’ Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, chau mày nói: ‘Chị cũng không biết nên làm thế nào nữa, dù sao chị cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.’
‘Cũng đúng. Em thật hồ đồ. Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có hỏi cũng bằng không thôi.’ Giọng Hoàng Phủ Anh nghe thật yếu ớt lại rất khổ sở.
‘Anh Anh, em …’
‘Liên Kiều, thực ra em cảm thấy mình rất mâu thuẫn.’
Hoàng Phủ Anh hơi ngập ngừng một chút rồi nói: ‘Em chẳng phải nên hận cha mẹ sao? Dù sao họ cũng gián tiếp hại chết cha mẹ em, nhưng dù sao cha mẹ cũng có công nuôi dưỡng em từ nhỏ đến lớn hơn nữa cha mẹ đối xử với em tốt lắm, em không có cách nào hận họ được.’
‘Cho nên bao nhiêu năm nay em đều sống trong mâu thuẫn sao?’
Liên Kiều nghe tâm sự của cô xong cũng đau lòng cực độ, cô cũng không biết Anh Anh tuổi còn nhỏ mà gánh nặng trong lòng lại lớn như vậy.
Càng đau lòng hơn là cô lại có thể che dấu tâm tư của mình tốt như vậy trong bao nhiêu năm, không để cho ai phát hiện được, ngay cả người vốn tâm tư cẩn mật như Ngạn Tước cũng không phát hiện được.
Hoàng Phủ Anh gật đầu, ‘Em cũng không còn cách nào, cha mẹ thương em như vậy, nếu như họ chỉ là diễn kịch, em cũng không tin họ có thể diễn nhiều năm như vậy. Sở dĩ em không hề tiết lộ chút gì là vì không muốn nhìn thấy cha mẹ khó xử, dù sao họ cũng đã rất áy náy rồi …