Lời của Lãnh Thiên Dục làm cho Liên Kiều ngay lập tức sững sờ, qua một lúc cô mới hoàn hồn lại, bước vội đến đưa tay chặn ngay trước mặt hắn: ‘Này, anh vừa nói gì chứ?’
Lãnh Thiên Dục ngừng bước chân đưa mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, tức cười nói: ‘Anh nói … em sẽ đợi được đến ngày anh đưa đạn thật cho em bắn!’
Liên Kiều trố mắt nhìn hắn …
‘Này, Lãnh Thiên Dục, cái gì mà em sẽ đợi được chứ? Chăng lẽ anh không định đưa cho em hôm nay sao?’
‘Hôm nay? Ồ, quên rồi, hôm nay nhà họ Lãnh không còn đạn!’ Lãnh Thiên Dục làm bộ suy nghĩ một chút rồi như cười như không đáp lại một câu.
Một câu này khiến Liên Kiều tức đến suýt nữa ngất đi, cô chống hai tay lên eo, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Dục …
‘Lãnh Thiên Dục, anh sao lại có thể nói lời lại nuốt lời chứ? Rõ ràng là đã nói xong cả rồi, chỉ cần em thắng cuộc thì hôm nay anh sẽ đưa đạn thật cho em bắn. Ai nuốt lời người đó là chó con!’
Lãnh Thiên Dục đưa tay vò đầu cô như âu yếm một đứa em gái: ‘Liên Kiều, anh nào có không giữ lời đâu, vừa nãy chúng ta chỉ nói chỉ cần em thắng thì anh sẽ đưa đạn thật cho em, nhưng đâu có nói nhất định phải là hôm nay đâu!’
Hả???
Liên Kiều sững người một lúc, đầu mày chau lại đầy nghi hoặc, vừa nãy mình và hắn nói như vậy thật sao?
Nhưng mà …
‘Lãnh Thiên Dục, anh chỉ là tìm khe hở để luồn lách thôi. Cuộc cá cược hôm nay đương nhiên là phải thực hiện trong hôm nay rồi. Nào có nhiều lý do như vậy.’
Lãnh Thiên Dục không đồng ý với cách nói của cô, hắn lắc đầu: ‘Anh nào có ý định nuốt lời đâu. Nha đầu, qua lần này em phải nhớ kỹ bài học này, phàm làm chuyện gì cũng phải làm đến không một kẽ hở thì mới được. Ngay cả làm giao dịch cũng vậy, em không có nói rõ thời gian vậy thì anh chỉ còn cách tự định ra thời gian thôi.’
‘Anh …’
Liên Kiều sắp bị hắn chọc cho tức điên lên rồi, cô nhìn về phía Thượng Quan Tuyền, ‘Thấy Lãnh Thiên Dục bức hiếp người như thế mà em bỏ mặc không lo sao?’
Thượng Quan Tuyền cười cười, cô bước đến kéo áo Lãnh Thiên Dục, nói: ‘Anh cũng thật là, sao lại tính toán với cô ấy thế làm gì?’
‘Tuyền …’
Lãnh Thiên Dục kéo Thượng Quan Tuyền sang một bên, thấp giọng nói: ‘Bất kể thế nào anh tuyệt đối sẽ không để Liên Kiều dùng đạn thật đâu. Liên Kiều là người phụ nữ của Ngạn Tước, nếu cô ấy làm bị thương người khác anh còn có cách xử lý nhưng lỡ như tự làm mình bị thương vậy anh không biết phải giải thích với Ngạn Tước thế nào nữa.’
‘Nhưng mà Dục, anh làm như vậy có phải hơi quá đáng không? Liên Kiều sẽ không vui đâu. Dù sao người ta cũng tới nhà mình làm khách mà.’ Thượng Quan Tuyền có chút lo lắng nói.
‘Cô bé ngốc!’
Lãnh Thiên Dục sủng nịch vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, nói: ‘Đừng quên rằng cô ấy và Anh Anh là bỏ nhà đi, một khi người đã đến đây rồi, nếu như anh không coi chừng chặt một chút, lỡ như hai người đó lại lén trốn đi lần nữa thì biết làm thế nào? Cho nên đối với hai người này anh chỉ còn cách nghiêm túc coi chừng cho đến khi Ngạn Tước đến đây mới thôi.’
‘Nhưng cũng đừng có quá mức như canh chừng tội phạm chứ. Chẳng lẽ Liên Kiều muốn ra ngoài chơi cũng không được sao?’ Thượng Quan Tuyền có chút không đành liền lên tiếng năn nỉ thay cho hai người.
‘Ra ngoài chơi đương nhiên có thể nhưng không thể thiếu những vệ sĩ đi kèm được. Tất cả là vì sự an toàn của họ thôi!’ Lãnh Thiên Dục nói một cách dứt khoát.
‘Làm như vậy chẳng phải là chán chết sao? Ngay cả em cũng cảm thấy không được tự do thoải mái, Liên Kiều vốn là người không thích ràng buộc, vậy càng khó mà thích ứng được.’ Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng.
‘Cho nên tốt nhất cứ ở lại trong nhà họ Lãnh biệt uyển, chỗ nào cũng đừng đi, như vậy là thỏa đáng nhất. Ít ra đến lúc đó anh có thể trả lại cho Ngạn Tước một Liên Kiều khỏe mạnh bình an, không mất sợi tóc nào.’ Lãnh Thiên Dục nhẹ ôm lấy vai cô, dịu dàng nói.
‘Nhưng mà …’
‘Không có nhưng mà, Tuyền, anh biết tuổi của em với họ tương đương nhau nhưng tuyệt đối đừng giống như họ không có chừng mực, nhất là Liên Kiều, không cho phép em thân cận với cô ấy quá mức, biết không?’ Lãnh Thiên Dục sủng nịch đưa tay vuốt sóng mũi cô.
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết tối hôm qua hai nha đầu này thức đêm để bàn chuyện gì. Sức ảnh hưởng của Liên Kiều nhất định là rất lớn, hắn tuyệt đối không thể lơ là.
Mặt Thượng Quan Tuyền hơi phiếm hồng giống như bị người ta đọc được tâm sự vậy.
Đứng cách đó không xa không nhìn thấy hai người mải mê nói chuyện sau đó lại thấy mặt Thượng Quan Tuyền có vẻ không được tự nhiên liền tiến đến, kéo Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh mình.
‘Tiểu Tuyền, rốt cuộc là em đứng về phía nào?’
Thượng Quan Tuyền thấp giọng nói: ‘Đương nhiên là đứng về phía chị rồi, lại còn phải hỏi sao?’
Liên Kiều bĩu môi: Ngừng … Vừa nhìn đã biết em bị anh ta thuyết phục rồi. Thật là yếu ớt mà. Haizzz, thôi bỏ đi, chị hôm nay cũng xem như trắng tay chẳng thu hoạch được gì rồi, đạn thật đạn giả gì cũng không có rồi.’
‘Liên Kiều …’
Thượng Quan Tuyền không biết giải thích với cô thế nào cho xuôi, tuy cô biết Dục làm như vậy đều là vì tốt cho Liên Kiều nhưng cô biết, nói thế nào Liên Kiều cũng sẽ không hiểu được.
Thực ra giữa đàn ông và phụ nữ vốn rất dễ xảy ra hiểu lầm, đàn ông đã quen dùng cách riêng của mình để bảo vệ phụ nữ, trong suy nghĩ của bọn họ đó là một loại “yêu” nhưng phụ nữ từ trước đến nay không quen với cách đó từ đó sẽ nảy sinh cảm giác trách móc và giận dỗi. Đây vốn là chuyện rất bình thường, ngoại trừ dành thời gian để hiểu biết lẫn nhau thì chẳng còn cách giải quyết nào khác.
Lãnh Thiên Dục nghe cô nói vậy, môi câu lên một nụ cười: ‘Từ ngày mai em phải luyện tập bắn mô hình, nhưng vẫn phải dùng đạn chì. Nhưng em yên tâm đi, loại đạn chì này sức công phá cũng rất mạnh, không thua kém đạn thật là bao.’
‘Hừm …’
Liên Kiều bĩu môi, trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, ‘Anh Anh, Tiểu Tuyền, chúng ta đi thôi!’
Nói xong một tay kéo tay Hoàng Phủ Anh, một tay kéo tay Thượng Quan Tuyền cùng rời khỏi khu vườn.
Nhìn theo bóng ba cô gái đang rời khỏi, Lãnh Thiên Dục chợt bật cười.
***
‘Ngạn Tước, bao giờ thì anh đến đây?;
Liên Kiều một tay ôm chú gấu bông còn lớn hơn cả người cô, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện, cô nhìn gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện lên trên màn hình, nũng nịu nói.
‘Nha đầu, nhớ anh rồi sao?’
Ở đầu bên kia Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô vợ nhỏ của mình trong màn hình bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng hỏi.
Liên Kiều không chút dấu diếm gật mạnh đầu: ‘Nhớ chứ, trước giờ chưa từng nhớ ai nhiều như vậy.’
‘Thật là nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch nói: ‘Đừng cho rằng nói như vậy thì anh sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện em trốn đi du lịch đó.’
‘Nào có đâu, em chỉ là lo lắng cho Anh Anh thôi mà. Nói trắng ra, còn không phải là vì bảo vệ cho nhà Hoàng Phủ chúng ta hay sao chứ?’ Liên Kiều cười, hờn dỗi nói.