Tử Đằng...
Y ngước nhìn hắn, khoảnh khắc hai mắt giao hòa, trái tim của y như ngừng đập, cảm giác kinh hỉ ở lì trong đáy mắt, y là kịp nghe ra hắn vừa bộc lộ cảm xúc, hắn nói hắn nhớ y.
Để thứ này mở miệng nói nhớ thật không còn bình thường nữa rồi, Tử Đằng.. khoảnh khắc không kiềm chế được cơn mê tình ái, y kiễng chân lên hôn môi hắn, hai mắt nhắm nghiền.
Ngày đó bà nội mất, y về sống với cô ruột ở gần trường học, kể từ đó y không còn đi qua con đường làng nữa, hắn không tìm thấy y cũng phải thôi, ở đời sao lại có chuyện trùng hợp đến lạ kì, người y thầm thương trộm nhớ lại chính là ân nhân của y, còn ở ngay bên cạnh y nữa, đây liệu có được xem là định mệnh hay không?
"Ưm...ưm!" muốn hôn môi của Tử Đằng...Y mê mẩn ngậm lấy bờ môi của hắn mà liếm mút, chìm dần trong cơn say hoang dại. Hắn nhất thời bất động, mi mục dịch động cảm nhận rõ rệt hai thân thể đang áp vào nhau cùng một chỗ.
Cảm giác đụng chạm này như có hàng ngàn cái móng vuốt đang cào qua lồng ngực hắn, khiến hắn đau đến mức khó chịu.Hắn vội dùng sức tách bờ môi của y ra khỏi khoang miệng của hắn, ánh mắt nhìn y đã nhuốm màu nhục dục, khắc này trong lòng hắn khó chịu vô cùng.Hắn ghét chính cái loại cảm giác đang hiện hữu trong thân hắn, cơ mà y không hề hay biết miệng vẫn như con cừu non be be bên tai hắn không ngừng.
"Tử Đằng, nói tôi nghe thử, có phải ông trời ban phúc lành cho tôi, run rủi cho tôi gặp cậu thêm một lần nữa không, cám ơn cậu, ngàn lần cám ơn cậu!" Y cúi đầu tạ ơn hắn lia lịa, lại lần nữa mà kiễng chân lên,cường hôn hắn. Hắn vội vàng dùng sức tách y ra, mang cái thứ mặt dày không biết xấu hổ này mà ôm vào lòng,ôm vốn chỉ vì để lảng tránh cái hôn ám muội không thông của y đối hắn.
Y ngược lại hiểu lầm, chôn mặt trong lồng ngực hắn, toàn thân run lên sướng lâng lâng. Y vừa mới hôn hắn, hắn không có né tránh, hắn không có phản kháng, để mặc cho y hôn, để mặc cho y đụng chạm, lại còn chủ động ôm ấp thân thể y nha. Thứ này tám chín phần mười đã yêu y thật rồi, hắc hắc...
Đêm đó đem theo tiếng cười y đi vào giấc ngủ,giấc ngủ thật ngon.Ngon nhất kể từ khi bà nội bỏ y mà đi.
Những ngày sau đó, y chăm chỉ với việc nhà, quét trước dọn sau, cơm nước cho hắn, giặt giũ quần áo cho hắn. Làm tất tần tật công việc nhà mà không còn phàn nàn cự nự như hôm qua nữa, hoàn toàn là tự nguyện. Bù lại hắn chở y đến trường, cả hai ngày càng gắn bó thân thiết.
Một buổi sáng đẹp trời, hắn đem về một loại hạt mầm quý hiếm, nói rằng xuất xứ từ Nhật Bản, ông bác của hắn định cư bên đó, nhân ngày sinh nhật hắn nên mang về tặng cho hắn làm quà. Vì là loài hoa mang tên Tử Đằng, y lại càng thêm cao hứng.
Giữa bầu không khí se lạnh của tiết trời lập đông, trong sân vườn rộng lớn mấy hecta. Hắn cùng y ngồi trên đất sình, cả hai cùng nhau gieo hạt tử đằng xuống đất, loay hoay thế nào hai mái đầu cụng vào nhau. Y bật kêu lên một tiếng xúyt xòa, vẻ mặt nhìn hắn đầy ủy khuất.
Hắn vươn bàn tay cào cào đầu y, tỏ ra muốn xoa dịu, thực chất lại để chét sình, chi chét một hồi, kết quả đầu tóc mặt mày y toàn là sình. Y phát giác ra vươn tay trả đũa lại hắn, hắn nhanh chân bỏ chạy, cả hai rượt đuổi nhau khắp khu vườn.
"Tử Đằng, đừng có chạy!"
"Nhiên Nhiên, em mau đến đây, bắt tôi đi!"
"Tử Đằng, chạy nhanh như vậy ai mà bắt được chớ, đồ xấu xa!"
"Giờ em mới biết tôi xấu hay sao, muộn mất rồi, ha ha!"
Quản gia nhìn theo cười híp cả mắt. Thật là từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua cậu chủ vui như thế bao giờ, cậu nhóc này sức ảnh hưởng lớn với cậu chủ đây.
***
Trường học bốn đứa bạn của Tử Đằng ngồi trong căn tin uống nước, bàn luận về chuyện của hắn cùng cậu nhóc kia.
"Tao thấy thằng Đằng dạo gần đây lạ lắm, thường xuyên tách khỏi nhóm, tan học là chạy qua lớp thằng Nhiên rước nó về, suốt ngày quấn nó như sam."
"Tao còn nghe phong phanh là thằng Nhiên bị dượng nó đuổi ra khỏi nhà, rồi thằng Đằng mở lòng từ bi đem nó về nhà riêng cưu mang, cho nó ăn ở miễn phí."
"Tụi mày nói cái gì, ăn ở miễn phí, đối với thằng Đằng á, nào giờ nó có cho không ai đồng ten cắt bạc dư thừa, đối với hạng người dưng nước lã như thằng Nhiên tốt đến vậy sao?"
"Ể tụi mày, hay là nó bị thằng Nhiên bỏ bùa lú, tao nghe nói thằng Nhiên đó trước lúc dọn ra trấn thì sống với bà nội trong ấp, sống chung với cái bọn cà răng căng tai, bọn nó bùa ngải có thừa.Có khi nào nó dùng thứ đó cà nước cho thằng Đằng uống rồi không?" Cả đám bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt nghiêm trọng, mồ hôi lạnh đổ ra.
"Luân, rồi mày chơi thân với thằng Đằng nhất trong bọn, mày có ý kiến gì không, nhìn ánh mắt của mày đừng nói là mấy bữa nay cũng bị nó bỏ bê nha."
Thằng Luân siết nắm tay lại không nói không rằng, quả thật mấy bữa nay nó có mở miệng rủ rê Tử Đằng ăn kem, thục bida, đá banh, chơi game, toàn bộ đều bị hắn từ chối.Lí do chỉ có một câu 'tao phải về nhà'. Rõ ràng hắn có bạn mới liền phớt lơ nó ra một bên, e rằng trong lòng còn sinh tâm tư khác.
"Ê, Tử Đằng đến kìa!" Cả đám học sinh líu nhíu nhìn ra. Tử Đằng đến căn tin còn dẫn theo An Nhiên bên cạnh, cả hai vừa đi vừa nói chuyện xem ra vô cùng thân thiết.Cận cảnh một chút, còn tinh tế nhìn thấy bờ môi đỏ mọng của hắn đang cười cười, nào giờ hắn rất ít khi cười, xem ra bên cạnh y vô cùng cao hứng.
"Tử Đằng!" Thụy đang ngồi trong bàn với một đám bạn học nữ. Nãy giờ cô ta đã mấy lượt đứng dậy tính đi ra chặn đường hắn, đều là bị đám nữ sinh kéo tay dằn lại, chỉ là nhìn thấy nụ cười ôn nhu của hắn giành cho tên nam sinh nghèo xấu xí, cô ta nhịn không nổi nữa gạt phăng cánh tay ra khỏi đám nữ sinh. Tức tối mà đến trước chặn đường đi của hai người bọn họ.
Cả hai dừng bước, Tử Đằng đều không nói không rằng, chỉ là bày ra nửa con mắt chán ghét nhìn cô ta, cô ta còn không biết thức thời, nôn nóng chỉ thẳng ngón tay vào mặt y,gắt giọng:
"Tử Đằng, cậu sao lại đi chung với nó, cậu quên nó lần trước lấy cắp điện thoại của cậu sao.Hạng người như nó còn không biết xấu hổ mặt dày bám theo cậu.Rõ ràng nó muốn lợi dụng cậu, ôm đùi cậu, cậu đừng để nó gạt."
"Tử Đằng, đừng nghe cô ta nói bậy, tôi không có, tôi không có!" Y đáy mắt xám ngoét, lật đật hướng hắn phân trần. Rất sợ hắn lần nữa hiểu lầm y. Chỉ là y lo sợ dư thừa rồi,hắn ta căn bản không để nữ sinh kia vào mắt.
"Thụy, chuyện nhà tôi cậu tốt nhất đừng có xen vào. Còn nữa, Nhiên Nhiên là bạn của tôi, từ nay ai động đến một sợi tóc của em ấy cũng coi như là động đến Hàn Tử Đằng này." Hắn cao giọng nhìn vào cô nữ sinh tên Thụy, thực chất còn ám chỉ cả đám học sinh đang ngồi trong căn tin kia nữa. Lần trước sinh nhật hắn, chúng đã ra tay đánh y. Hắn sau đợt đó biết được vô cùng hối hận, vì một cái điện thoại mà bỏ mặc y, thật không đáng chút nào.
"Nhiên Nhiên, chúng ta đi." vốn muốn đến căn tin uống nước với đám bạn, lại bị chặn đường, thật là mất hứng.
Hắn cùng y rời đi, Thụy chôn chân tại chỗ trong đầu vẫn còn mơ hồ, lúc nãy hình như có nghe Tử Đằng nói cái câu gì mà chuyện nhà tôi.Hắn là con một, vậy chuyện nhà tôi là hắn với ai cơ á?
Đám học sinh ngồi trong căn tin rét lạnh cả người, quả nhiên không thể xem thường tên mọi rợ Võ An Nhiên, nó làm cách nào ôm được cái đùi lớn, thay đổi suy nghĩ trong lòng của Tử Đằng. Một Hàn Tử Đằng lạnh lùng cứng nhắc không để mắt người dưng lại đứng ra ôm đờm che chở cho nó trước mặt bao người.Đây rốt cuộc là cái thời đại gì, gà cũng có thể vỗ cánh thành phụng hoàng, loạn hết rồi a aa...
Lại nói Vũ Minh Luân ngồi trong cái nhóm bốn đứa bạn thân của hắn, nãy giờ im lìm bất động thực chất sân si đều đã chất đầy tâm phế. Thầm thương cái thứ kia bao lâu nay, ở cái thời đại này, lại với tính cách này của cái thứ kia, nó căn bản không có cơ hội nói ra. Nó biết một khi nói liền sẽ mất cái thứ kia vĩnh viễn, thế là nó kín đáo vùi chôn trong lòng, âm thầm bên cạnh cái thứ kia như bạn bè trang lứa. Hiện tại nó nhìn ra trong đáy mắt cái thứ kia lại hàm chứa bóng hình nam nhân khác, nó căn bản cả người đều muốn bốc cháy luôn rồi.
"Luân, mày ổn chứ Luân, mặt mày kém sắc quá đó!" Đám bạn nhìn nó, lại rờ rờ tay nó, nó chỉ qua loa ậm ờ một tiếng rất nhanh biến đổi sắc diện.
"Tao không sao, chỉ lo cho thằng Đằng bị thằng nhóc kia hãm hại."
"Mày đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Tụi nó vỗ vỗ bả vai nó rồi hất cằm nhìn nhau "Đi, chúng ta đến nhà thằng Đằng xem sao? Để muộn không khéo mất bạn như chơi."...