Thế là hai ngày trôi qua, Hàn Tử Đằng xa lánh Võ An Nhiên.
Không còn chở y đến trường, không còn đi chung với y xuống căn tin. Về nhà lại không còn đụng chạm vào thân thể của y nữa.
Ngoài nói vài ba câu giao tiếp thông thường lúc ăn cơm thì khoảng thời gian còn lại hắn luôn giữ khoảng cách nhất định với y. Hành động lạnh nhạt của hắn khiến y vô cùng khó chịu, lại nói thứ này mấy bữa nay bị trúng tà chắc?
Tối hôm đó, không nhịn được nữa y gõ cửa phòng của Tử Đằng, hắn vẫn im lìm không đáp trả. Y tức giận mở cửa tự vào. Hắn từ trên giường ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn y.
"Này, có bệnh không vậy, xông vào phòng của tôi, mau ra ngoài, ra ngoài." Hắn tiếng trước tiếng sau đã quát lên, ngón tay hướng cửa phòng thẳng thừng đuổi y ra ngoài.
Nhiên Nhiên rất đau rất bất ngờ không biết lí do tại sao hắn lại lạnh nhạt với mình, lại cư xử thô lỗ trắng trợn với mình đến như vậy, mấy ngày trước hắn rõ ràng là còn rất quan tâm y. Thậm chí y còn cảm nhận được tình yêu từ trái tim hắn dành cho y.
Cơ mà hai ngày qua đã xảy ra biến cố gì biến hắn đông thành cục đá lạnh ngắt như ban đầu? Xem ra không thể chờ tiếng yêu từ miệng hắn nữa rồi, y phải mạnh dạn xông lên trước giành lấy hắn, biến hắn thành người thuộc về y. Duy nhất chỉ là của y.
"Tử Đằng, đừng đuổi, tôi ngủ một mình sợ ma lắm, cho tôi ở lại đây đêm nay." Nói rồi y nằm phịch xuống giường của hắn, kéo chăn đắp lên kín đầu.
"Má nó, ai cho đắp chăn của tôi, ai cho nằm giường của tôi. Mau biến ra ngoài." Hành động của y càng khiến Tử Đằng nộ khí, hắn vươn tay kéo chăn ra khỏi mặt y, quyết đuổi y đi cho bằng được.
Nào ngờ y vươn tay giữ chặt cái chăn lại, ngóc đầu nhìn hắn, nhe răng gầm gừ: "Đã nói ngủ lại đây đêm nay mà, có để yên cho người ta ngủ hay không. Đồ ồn ào, đồ ích kỉ!"
Rống lên một tràng, y kéo chăn phủ đầu tiếp tục giả điếc mà ngủ. Quạ con bay quác quác qua đỉnh đầu của Tử Đằng, hắn ôm mặt cười khổ: Thứ này da mặt quả nhiên thật dày.
Trong tấm chăn, An Nhiên lồng ngực đập thình thịch, lắng nghe từng cử động của hắn ở bên ngoài mà lồng ngực quặn đau, quặn đau dồn dập. Đây là lần đầu tiên y bước vào phòng của hắn, leo lên giường của hắn, không rung không động mới là lạ.
Chả biết có phải chùm chăn kín mít không khiến tim y như ngừng đập, nhưng bên ngoài tấm chăn kia càng im ắng đến lạ thường.
Trải qua nửa tiếng đồng hồ y mới hé mở tấm chăn ra, mồ hôi nhỏ tong tong khắp thân thể, hốc mắt y mở to. Y nhìn thấy Tử Đằng nằm gần trong gang tấc đối mặt với y.
Có điều hắn đã ngủ say rồi, hai mắt khép hờ, hàng mi rung rung theo từng cơn gió của cái máy quạt treo tường thi thoảng tạt qua. Ngủ thật rồi sao? Mình xin chạm vào hắn một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Tự hỏi một câu gian trá, y đem theo hai gò má phiếm hồng, bạo gan nhích thêm một chút, đem môi mình dâng đến bên miệng hắn.
Khoảnh khắc hai bờ môi ở cùng một chỗ, trái tim y rung lên, bờ môi dừng động tác hít vào khoang mũi hơi thở nồng ấm của Tử Đằng phả ra. Mắt y đều đỏ đến nhuốm dục vọng.
Y tự hỏi sao hắn lại câu dẫn đến mức này. Không thể nào nhịn được nữa y tiến thêm một chút, dùng môi mình tách môi của hắn ra, ngậm lấy bờ môi trên của hắn, khẽ mút. Sau đó di chuyển xuống môi dưới chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm cùng hơi thở nồng đậm khí tức của Tử Đằng.
Y trộm hôn hắn, hôn đến mấy lần, hôn đến đôi môi của hắn ướt mềm rồi mới yên ổn mà áp sát vào khuôn ngực của hắn, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù đêm đó hắn miễn cưỡng cho y ngủ trong phòng hắn nhưng khoảng cách hằng ngày vẫn không khá hơn chút nào. Y có cảm giác hắn luôn lẩn trốn y, nhưng y không dám đòi hỏi hắn đối tốt với y thêm, chỉ cần hắn không đuổi y ra khỏi phòng hắn. Chỉ cần hắn cho y cơ hội,chỉ cần y kiên trì theo đuổi hắn. Y tin đến một lúc nào đó hắn nhất định sẽ mềm lòng với y.
Thế là mỗi đêm y lặng lẽ ngủ bên cạnh hắn, hắn dần hình thành thói quen cũng không có thô bạo mà đuổi y ra ngoài nữa.
Cho đến một đêm, y mộng tinh. Y không kiềm chế được nữa, dục vọng thiêu đốt toàn thân nóng ran, hơi thở khó nhọc. Y ôm lấy hắn, hôn môi hắn, phía dưới lại làm ra hành động đầy dâm mĩ.
"Ưm...haa...haa..."
Haa...haa...Tử Đằng!
Giây phút xuất tinh toàn thân y run lên một trận kịch liệt, bật miệng gọi tên hắn trong mê loạn.
Lúc này hắn đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt nhìn, liền nhìn thấy gương mặt ngây dại phiếm hồng của y gần trong gang tấc, cùng cái bàn tay nhớp nháp tinh dịch của y đang còn nắm côn th*t nơi hạ thể. Đồng tử mắt của hắn cơ hồ vỡ nát. Hắn thẳng chân đạp một cước vào bụng y, trực tiếp đạp y rớt xuống giường.
"Biến thái, ghê tởm. Cút, cút ra ngoài."
Y bị hắn đá một cú đau điếng vẫn vội vã bò dậy leo lên giường đến trước mặt hắn, thiết nghĩ: Hắn đã thấy tất cả rồi không giấu giếm được nữa, chi bằng trực tiếp nói cho hắn biết y yêu hắn nhiều đến mức nào!
"Tử Đằng, đừng xua đuổi tôi, cho tôi cơ hội theo đuổi cậu. Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nhiều lắm đó Tử Đằng!" Y gấp gáp mượn cơ hội dậu đổ bìm leo này mà tỏ tình với hắn, vươn ngón tay run rẩy chạm vào gò má của hắn.
Chỉ là chưa có kịp chạm vào hắn đã gạt phăng ngón tay của y ra. Một cước nữa đạp vào hạ thể của y, trực tiếp đá y văng xuống giường. Truyện Thám Hiểm
"Còn không mau biến đi, biến đi." Hắn gào lên vô cùng kinh sợ cái kẻ trước mặt, hắn hoàn toàn mất hết cảm giác, chỉ hành động theo bản năng tự vệ.
Y ngược lại thấy khó không lùi, lần nữa leo lên giường đến trước mặt hắn, vươn ngón tay ra lần nữa chạm vào gò má của hắn. Khẽ run giọng:
"Tử Đằng, tôi yêu cậu. Tôi muốn làm người của cậu, một đời này chỉ thuộc về cậu, chấp nhận tôi đi Tử Đằng."
"Đồ mọi rợ, ai muốn mày chứ, mày có biết vừa nhìn thấy mày tao đã buồn nôn hay không?" Tử Đằng lần nữa gạt tay y ra, cứ thế mà rời khỏi phòng.
Y tá hỏa vội chạy theo từ phía sau mà ôm hắn lại, khắc này hốc mắt của y đã đỏ hoe. Y áp mặt sát vào tấm lưng của hắn, những giọt nước mắt không biết từ đâu chảy xuống như mưa. Y còn không hiểu chính mình, y tưởng mình không bao giờ còn biết khóc.
"Tử Đằng, đừng rời khỏi đây, làm ơn đừng rời khỏi đây. Em yêu anh - Tử Đằng, hức hức..." Y chôn mặt vào tấm lưng của hắn, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Má nó, yêu đương gì với mày chứ hả, bám dai như đỉa." Tử Đằng toàn thân ớn lạnh mở miệng văng tục, dùng sức mà tách từng ngón tay của y ra khỏi bụng hắn, giờ khắc này hắn thật hối hận vì đã đem y về nhà, rước phiền phức vào thân.
Khoảnh khắc hắn bậm môi, xô y ngã xuống nền rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, khóa trái cửa lại nhốt y ở bên trong. Động tác vô cùng thô bạo, dứt khoát.
"Tử Đằng, mở cửa ra cho em. Tử Đằng, hức hức..." Y đập cửa hoảng loạn, miệng không ngừng gọi tên hắn trong tuyệt vọng.
Hắn vẫn vờ như không nghe tiếng gào khóc của y. Khắc này hắn chỉ muốn chạy thật xa khỏi y. Hắn khóa cửa phòng chỉ đơn thuần nghĩ là để y không thể chạy theo hắn. Cư nhiên tiếng gào khóc của y, hình ảnh dâm mĩ mê loạn của y quá mức lộ liễu cứ luẩn quẩn trong mắt hắn.
Nghĩ đến đầu óc hắn lại thấy đau,thấy ghê tởm. Hắn dứt khoát ném y sang một bên, leo lên xe phóng về bên nhà ba mẹ hắn. Qua đến ngày hôm sau, hắn mới sai quản gia qua mở cửa cho y.
Hắn đâu biết rằng y đã trải qua suốt mười tiếng đồng hồ trong căn phòng đó tồi tệ như thế nào. Y bị nhốt trong tuyệt vọng, y bị hắn cự tuyệt một cách rõ ràng trắng trợn. Hắn khẳng định hắn không hề yêu thích y, còn dùng hành động và lời lẽ rất nặng nề phản kháng y.
Quá mức đau khổ. Thiếu niên tuổi mới lớn lần đầu tiên biết yêu lại bị nếm trái đắng thất tình, lãnh đạm của người yêu ban tặng, còn đau đớn nào hơn lúc này? Cả một đêm y ngồi thừ người bên cánh cửa phòng như kẻ điên lạc mất hồn phách.
Lại nói. Hai ngày trôi qua Hàn Tử Đằng không còn quay về căn nhà này nữa. Cơn đau của y càng lúc càng trở nên rõ rệt. Mới đầu đau ngực, sau đó đau bụng, dần dần đến chân tay cũng đau. Thời gian đau đớn lại càng kéo dài hơn, cảm giác như có ai dùng hàng ngàn con dao bén ngót cắt vào trong tủy cốt của y, khiến y quằn quại vật vã.
Chỉ là cảm giác không lâu rồi tan biến dần. Y không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ đơn thuần cho là có lẽ y đã quá đau lòng mà sinh ra cái loại cảm giác đau đớn này.
Lúc trước khi còn sống với cô dượng tình trạng này cũng thi thoảng xảy ra, đó là những lúc ông dượng đánh đập y. Cho là không quan trọng, y nhanh chóng gạt sang một bên cắp sách đến trường.
Hôm nay thi học kì tất cả tình cảm đều phải gạt sang một bên. Tương lai còn dài y không tin Tử Đằng là có thể khước từ y mãi. Y sẽ bám theo hắn cả đời cả kiếp, bám đến lúc hắn chấp nhận y mới thôi.
Hắc hắc...mỉm cười nham nhở, y bước chân vào phòng học.
Thi toán và hóa qua đi, y nhanh chân rời khỏi phòng sang lớp bên cạnh tìm hắn. Y đã cố gắng làm bài xong thật sớm để có thời gian chờ hắn trước cửa lớp. Hắn thế quái nào còn rời phòng thi trước cả y?
Vỗ vào cái đầu đất của mình y ngờ nghệch quên béng đi hắn là nam sinh giỏi của trường nhiều năm, rời phòng thi sớm hơn y là lẽ bình thường. Lại nói không biết nhà ba mẹ hắn ở đâu. Hết cách để gặp hắn, y đành đợi kì thi qua đi...