Tu La Vũ Thần

Chương 217: Thủ phạm là ai




Bá đạo Lôi Đình đệ tam thức, hóa thành vô số đạo lôi xà thật nhỏ, đang từng tấc từng tấc xé rách da thịt hắn, từng chút từng chút luyện hóa cơ thể hắn, phá hủy cốt cách hắn, phá hư nội tạng hắn, điên cuồng tàn sát bừa bãi các nơi trên thân thể hắn, cái loại cảm giác đau đớn này, quả thực không cách nào hình dung, chỉ có tự mình trãi qua mới kinh sợ.

"A ~~~~ "

Kêu thảm thiết dường như giết lợn vậy vang vọng khắp nơi, khiến chim bay tán loạn, dã thú chạy chết, đây là Sở Phong cố ý làm cho hắn bảo trì được thanh tỉnh mà cảm thụ được thân thể bị dằn vặt, Sở Phong chính là muốn cho hắn chịu đau đớn, rồi mới kết thúc tính mạng của hắn.

Tại dưới Lôi Đình tàn phá, vị cường giả Huyền Vũ nhất trọng này, cuối cùng bị luyện hóa thành than đen, toàn thân không có một tấc hoàn hảo, đoạn thời gian này, nhất định là hắn không muốn trãi qua nhất, bởi vì ... là hắn sống cả đời này, thời gian hắn trãi qua khó khăn ngao ngán nhất là đây, bất quá cũng may cho hắn lúc này, đã từ lâu không còn hơi thở nữa,

Sau khi đem người này giết chết, Sở Phong trong lòng lửa giận không giảm ngược lại còn tăng, bởi vì hắn biết những người này tuy rằng là đầu sỏ gây nên tàn sát Sở gia hắn, nhưng cũng không phải là thủ phạm, vì thế hắn liền đem Lôi Đình thủ chưởng, đưa về phía một người khác.

"Là Cung Lộ Vân, là Huyền Vũ Thành Cung Lộ Vân, là hắn thuê chúng ta đi đồ sát Tử Kim Thành " lúc này đây, còn không đợi Sở Phong xuất thủ, vị kia liền nói ra.

"Thiếu hiệp này, ngươi buông tha chúng ta a, đây là thù lao Cung Lộ Vân cho chúng ta, tất cả chúng ta đều cho ngươi." Đứng đầu Ngũ Hổ, đem Càn Khôn Đại của mình lấy xuống, đồng thời hướng ba người khác còn sót lại sử một ánh mắt.

"Thiếu hiệp, cầu ngài tha cho chúng ta một cái tính mệnh, đây là toàn bộ tích súc của chúng ta, xin ngài vui lòng nhận cho." Thấy thế, ba người cũng là miễn cưỡng ngồi dậy, lấy tư thái hèn mọn, đem Càn Khôn Đại của mình đưa cho Sở Phong.

"Các ngươi giết người nhà của ta, còn vọng tưởng ta tha các ngươi một mạng? Nợ máu phải trả bằng máu, bốn chữ này, là các ngươi viết mà? Lẽ nào các ngươi không hiểu đạo lý trong đó?" Sở Phong lạnh lùng cười, cười cũng đáng sợ như vậy.

"Ngươi, ngươi là Sở Phong?" Nghe thấy Sở Phong vừa nói, tứ hổ còn sót lại, đều là thần tình đại biến, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, vô lực ngã xuống, bởi vì bọn họ biết, thật đúng là tai vạ đến nơi rồi.

Mà Sở Phong cũng không có trả lời bọn họ, nắm tay thật chặt, một thanh kim sắc trường kiếm ngưng tụ ra, chỉ thấy một đạo kim mang quét ngang qua, tám cánh tay, liền rơi xuống trên mặt đất.

"A ~~~~" mắt mở trừng trừng nhìn cánh tay mình bị người chặt xuống, tứ hổ đều hét thảm một tiếng, nhưng mà đây căn bản không tính đã hết, trái lại chỉ là vừa bắt đầu.

"Bá bá bá"

Sở Phong tay cầm kim sắc trường kiếm, hướng tứ hổ một trận đâm loạn, đem da thịt bọn họ chém nát tứ tung, gân mạch bị đánh gãy, Sở Phong không ngừng kích thích thần kinh bọn họ mẫn cảm nhất, rồi lại để cho bọn họ bảo trì thanh tỉnh, khiến cho khó có thể chống đở được đau đớn, từng đợt từng đợt cuộn đến tất cả thân thể bọn họ, chịu đủ dằn vặt tàn khốc nhất thế gian.

"A ~~~, ngươi cái súc sinh này, có gan thì ngươi giết chúng ta đi! ! !"

Chỉ là chớp mắt công phu, tứ hổ nổi danh lừng lẫy liền bị Sở Phong làm cho huyết nhục mơ hồ, để cho bọn họ nghĩ sống so với chết con thống khổ hơn, cư nhiên còn yêu cầu Sở Phong giết bọn họ.

"Muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy, ta là cho các ngươi cầu sinh không được, muốn chết cũng không thể!" Nhưng mà Sở Phong trong cơn giận dữ, làm sao dễ như vậy mà buông tha bọn họ, không chỉ không có dừng tay, trái lại còn làm trầm trọng thêm.

"Sở Phong được rồi, tính toán thời gian, thì đại quân Chu Tước Thành ta cũng nhanh đến rồi, chúng ta phải mau ly khai nơi này." Nhìn tứ hổ đã triệt để hóa thành huyết nhân, Tô Nhu cũng là có chút không đành lòng.

"Chết, cũng phải để cho bọn họ chết không toàn thây" Sở Phong hừ lạnh một tiếng, kim kiếm trong tay một trận loạn vũ, mà trong lúc kim mang bắn ra bốn phía, thi thể tứ hổ liền bắt đầu bay tán loạn chung quanh, ngay cả bổn nguyên cũng để cho Đản Đản trong cơ thể Sở Phong hấp thu, quả nhiên là chết không toàn thây.

"Cung Lộ Vân, nghĩ không ra ngươi lại âm ngoan như thế, cư nhiên âm thầm đối với người nhà của ta xuất thủ, vốn đang muốn cho ngươi sống lâu một chút, hiện tại xem ra, không chỉ ngươi muốn chết, mà Cung gia ngươi cũng toàn bộ phải chết."

Đem tứ hổ triệt để giải quyết xong, Sở Phong nhìn quanh bốn phía, khi xác định không lưu lại một người sống nào, liền thu lại kết giới đại trận, cưỡi Tiểu Bạch, nghênh ngang bỏ đi.

Khi biết được thủ phạm đối người nhà hắn xuất thủ, Sở Phong cũng không thể đợi một khắc nào, muốn mau chóng giết chết Cung Lộ Vân, để tế người của Sở gia, cùng với Tử Kim Thành mấy vạn bách tính trên trời có linh thiêng. Vì thế Sở Phong hiện tại muốn làm là tìm hiểu nơi hạ lạc của Cung Lộ Vân.

Mà ngay ngày thứ hai Sở Phong cùng Tô Nhu ly khai, đại quân Chu Tước Thành, rốt cục cũng đi tới ngoài Ngũ Hổ Trại.

Bởi biết bọn này đều là đồ liều mạng, vì thế bọn họ trước đó liền làm tốt nghiêm mật bố trí, hình thành một cái vòng vây vô pháp đột phá, từng chút từng chút hướng Ngũ Hổ Trại ập vào.

Thế nhưng khoảng cách Ngũ Hổ Trại càng ngày càng gần, nhưng khiến cho đại quân Chu Tước Thành càng bất an, vốn tiếng động rất lớn nháo thành một góc Ngũ Hổ Trại, thế nào mà lại an tĩnh như vậy, quả thực an tĩnh đến không bình thường.

Lúc đầu, bọn họ còn hoài nghi đây rất có thể là một cái bẫy, thế nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện đây không phải bẩy rập, bởi vì bọn họ nghe được một cái mùi, mùi máu.

"Thành chủ đại nhân, làm sao bây giờ?" Mùi máu, thường thường rất kiêng kỵ, bởi vì nó đại biểu cho tín hiệu nguy hiểm, vì thế lúc này cường giả Chu Tước Thành, cũng có điều kiêng kỵ, tất cả mọi người đem ánh mắt hướng về phía thành chủ, Tô Ngân.

Tô Ngân lúc này cũng là suy tư bất định, mùi máu tươi nùng đặc như thế, nói rõ đã chết rất nhiều người, chí ít trong Ngũ Hổ Trại xảy ra chiến đấu đại quy mô, hắn cũng không biết bên trong có nguy hiểm thế nào.

Thế nhưng sau một phen cân nhắc, hắn cũng hạ lệnh nói: "Sát "

"Sát ~~~~~~~~~ "

Mà tiếng Tô Ngân nói vừa dứt, tất cả mọi người cả tiếng la lên, một tiếng sát quanh quẩn trong sơn lâm đây, ngay cả đại địa đều bị chấn đến ù ù rung động.

Đại quân Chu Tước Thành, dưới đái lĩnh của Tô Ngân cùng với chư vị cường giả, nhất cổ tác khí (hăng hái) nhảy vào Ngũ Hổ Trại, thế nhưng khi bọn hắn nhảy vào Ngũ Hổ Trại, thì đều là mục trừng khẩu ngốc, triệt để bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.