- Vị tông chủ Thanh Long Tông này quá lợi hại rồi!!!
Giờ khắc này, người vây xem ngoại trừ cảm giác kinh hoàng thì chỉ có giật mình mà thôi, đừng nói là người của nhị đẳng tông môn, mà ngay cả người của nhất đẳng tông môn cùng đến với Huyền Vũ Thành cũng không cách nào bình tĩnh được, bởi vì Lý Trường Thanh đã bày ra thực lực hoàn toàn trên tông môn của bọn hắn.
- Không ngờ Thanh Long Tông lại ẩn dấu một nhân vật số một như vậy, lấy tu vi của hắn, Thanh Long Tông hoàn toàn có thể xếp vào nhóm nhất đẳng tông môn.
- Đúng vậy, Lý Trường Thanh thật lợi hại, hóa ra là từ một năm trước hắn đã phát hiện ra Sở Phong là một mầm non tốt rồi.
- Hôm nay, Lý Trường Thanh vì Sở Phong mà triệt để cắt đứt với Cung gia, nhìn từ bên ngoài có vẻ hắn làm việc không lý trí nhưng trên thực tế đây không phải là thủ đoạn lợi hại bình thường. Hắn chính là đặc cược tất cả được ăn cả ngã về không, hắn đem tất cả hy vọng đặt hết trên người của Sở Phong, hắn trợ giúp Sở Phong như vậy thì Sở Phong hiển nhiên sẽ vô cùng cảm kích, chỉ cần Sở Phong có thể lớn lên thì Thanh Long Tông hiển nhiên cũng sẽ quật khởi lên.
- Các ngươi nói không sai, hóa ra bên trong Thanh Long Tông không chỉ xuất hiện một nhân tài như Sở Phong, mà còn cất giấu một lão quái vật như Lý Trường Thanh vậy. Xem ra Thanh Long Tông đã định trước là sẽ quật khởi, Thanh Châu sắp xuất hiện một nhất đẳng tông môn nữa rồi.
Thực lực và thủ đoạn của Lý Trường Thanh hiện rõ trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng Thanh Long Tông xuất hiện hai yêu nghiệt một già một trẻ như Lý Trường Thanh và Sở Phong thì mai sau nhất định sẽ quật khởi.
Các thế lực có mặt ở chỗ này đều không thể không nhận biết về Thanh Long Tông một lần nữa, trong lòng âm thầm tính toán có nên nhân lúc Thanh Long Tông chưa quật khởi, tiềm lực của Thanh Long Tông còn chưa được nhiều người phát hiện, mà qua lại thân thiết với Thanh Long Tông.
- Tu tu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài sân đấu đột nhiên vang lên một tiếng kèn vô cùng vang dội, âm thanh kia cực kỳ hùng hồn, vừa tựa như tiếng gào thét, vừa tựa như tiếng rồng ngâm tản ra khí thế hùng hồn uy nghiêm, ngay cả khoảng không cũng rung động.
- Âm thanh này là Kỳ Lân hiệu của Kỳ Lân Vương Phủ!!!
Đột nhiên một vị đệ tử của nhất đẳng tông môn kinh hô lên.
- Cái gì? Ngươi nói Kỳ Lân hiệu của Kỳ Lân Vương Phủ? Chẳng phải là chỉ khi Kỳ Lân Vương Phủ gặp chuyện khẩn cấp hoặc là phát động công kích mới có thể thổi kèn hiệu lên sao? Chẳng lẽ có người của Kỳ Lân Vương Phủ đến?
Lời này vừa được nói ra thì tức khắc khiến cho một đám người hỗn loạn, Kỳ Lân Vương Phủ là ai chứ? Chính là bá chủ của Thanh Châu, ngay cả Lăng Vân Tông cũng không dám đắc tội, bởi vì thế lực phía sau Kỳ Lân Vương Phủ chính là quái vật khổng lồ bá chủ Cửu Châu Đại Lục.
"Ầm ầm ầm ầm ầm"
Sau khi tiếng kèn hiệu vang lên không bao lâu thì cả ngọn núi to lớn cũng bắt đầu kịch liệt rung động, những tảng đá vụn rất lớn ở xung quanh ngọn núi bắt đầu lăn từ trên đỉnh núi xuống dưới chân núi, mà dưới chân núi cũng nổi bụi mù mịt, một đội nhân mã đang đến gần.
- Lão gia hỏa này quả nhiên vẫn tới.
Giờ khắc này, ngay cả Sở Phong cũng nhíu chặt mày lại, hắn cũng không vội vã xuống tay với Cung Lộ Vân, bởi vì hắn biết lão gia hỏa lợi hại nhất đứng sau lưng hậu thuẫn cho Cung Lộ Vân nhất định sẽ tới. Truyện được dịch và đăng tải tại truyen.org
Về phần Cung Lộ Vân, mặc dù giờ khắc này hắn đã ỉu xìu vết thương chồng chất, ngay cả nói cũng không nên lời, thế nhưng khi hắn nghe thấy tiếng kèn hiệu thì khóe miệng hắn cũng cong lên, nở một nụ cười yên lòng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tại trong biển khói bụi mù mịt, hàng hàng kim quang bắt đầu vấn vít, mà sau khi kim quang chói được ngăn chặn thì mọi người phát hiện quả thật có một đội nhân mã.
Đám nhân mã kia có chừng mấy vạn người, mỗi người bọn họ đều mặt áo giáp kim sắc, trên ngực áo giáp có khắc hình kỳ lân khí phách, mà những con tuấn mã ở dưới thân bọn họ cũng khoác áo giáp kim sắc.
Hơn nữa bọn họ hành quân rất có trình tự, đi theo một người ở phía trước đại quân, tản ra khí thế khiến người ta run rẩy, mà đội nhân mã này chính là thế lực bá chủ của Thanh Châu - Kỳ Lân Vương Phủ.
- Là người của Kỳ Lân Vương Phủ, người cầm đầu kia không phải là Lâm thị tổng quản của Kỳ Lân Vương Phủ - Lâm Nhiên đại nhân sao?
- Quả nhiên là hắn, không ngờ trận ước chiến này lại hoành tráng như vậy, những nhân vật lớn như vậy đều tới.
- Đương nhiên là phải tới, các ngươi không biết là Lâm Nhiên đối với Cung Lộ Vân có bao nhiêu cưng chiều hay sao? Trò hay sắp diễn ra rồi, không biết sau khi Lâm Nhiên nhìn thấy đứa kiền tôn tử (Cháu nuôi) mà mình yêu thương bị người khác nhục nhã thành bộ dáng như vậy thì vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?
Trên người Lâm Nhiên mang kim giáp, cưỡi tuấn mã cùng khoác kim giáp, không hề khác biệt với người của Kỳ Lân Vương Phủ nhưng hắn đứng ở nơi đó, khí thế trên người hắn hoàn toàn khác biệt, cái này không chỉ vì tu vi mà là bản thân người này có sẵn khí thế như vậy.
Người như vậy, cho dù không tu võ thì ở trong dân chúng cũng có thể làm một vị đứng đầu, trời sinh đã có sẵn tố chất trở thành một người lãnh đạo, có sẵn khí thế bất phàm.
Thời khắc này, Lâm Nhiên đã sớm nhìn thấy Cung Lộ Vân ở trên sân đấu, đôi mày kiếm trắng như tuyết của hắn đã dựng thẳng lên, nội tâm cũng sớm bị lửa giận bao phủ, bởi vì đó cũng không phải là cháu nuôi của hắn mà là con ruột của hắn.
Chứng kiến nhi tử của mình bị người khác đánh thành bộ dạng thê thảm như vậy, Lâm Nhiên làm sao có thể không tức giận được chứ? Nhưng mà hắn đã cố gắng nhịn xuống, cũng không có tức khắc lên tiếng, bởi vì hắn đã thấy chỗ thượng khách có một đám Giới Linh Sư không rõ thân phận đang ngồi yên vị ở đó. xem tại TrumTruyen.vn
Người của Giới Linh Công Hội, Lâm Nhiên hắn hiển nhiên biết bọn họ, ở trước mặt đám người đó, hắn cũng không dám tùy ý làm bậy, bởi vì nếu như đắc tội Giới Linh Công Hội thì toàn bộ Kỳ Lân Vương Phủ đều sẽ bị liên lụy.
- Vị tiểu hữu trên đài thi đấu kia chính là Sở Phong sao?
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lâm Nhiên mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Phong đáp.
- Thân thủ của vị tiểu hữu này rất tốt, có thể ép tôn nhi của ta đến tình cảnh như vậy
Lâm Nhiên cười một tiếng, sau đó nhìn về Lý Trường Thanh nói:
- Vị huynh đài này chính là tông chủ của Thanh Long Tông, Lý Trường Thanh?
- Chính là lão phu.
Sau khi đội quân của Kỳ Lân Vương Phủ xuất hiện, Lý Trường Thanh đã sớm tạm dừng đánh nhau với người của Huyền Vũ Thành.
- Lý tông chủ thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ lại là một vị cao thủ Huyền Vũ thất trọng. Lấy tu vi của ngươi, hoàn toàn có thể đem Thanh Long Tông xin làm nhất đẳng tông môn. Ngày mai ngươi có thể phái người đi Kỳ Lân Vương Phủ xin phép, lão phu sẽ phê duyệt, đem Thanh Long Tông của ngươi xếp vào nhóm nhất đẳng tông môn.
Lâm Nhiên cười cười, nhưng trong giọng nói lại có vài phần ý tứ uy hiếp, hắn đang ám chỉ Lý Trường Thanh, cho dù Lý Trường Thanh có lợi hại hơn nữa cũng không bằng Kỳ Lân Vương Phủ. Ngay cả việc Thanh Long Tông có thể trở thành nhất đẳng tông môn hay không còn phải chờ hắn xem hắn có hứng thú hay không.
- Nội tình Thanh Long Tông còn chưa đủ, lão phu không có ý định quải theo danh tiếng nhất đẳng tông môn, cho nên việc này cũng không cần đại nhân phí tâm.
Lý Trường Thanh cũng không phải người sợ phiền phức, hắn cười nhạt một tiếng, nhưng trên thực tế muốn nói cho Lâm Nhiên biết, hắn không có hứng thú với danh tiếng nhất đẳng tông môn, đừng có nghĩ lấy việc này ra uy hiếp hắn.
- Ha ha, Lý tông chủ quả nhiên là người có chí khí, xem ra ngược lại Lâm Hiên ta nhiều chuyện rồi.
Lâm Nhiên cười ha hả một tiếng, sau đó lần nữa nhìn về phía Sở Phong nói:
- Sở Phong tiểu hữu, phải biết rằng thù hận để càng lâu sẽ càng thêm sâu sắc.
- Ngươi cùng với Lộ Vân cũng không có thâm cừu đại hận gì, sự việc năm ấy chẳng qua là bởi vì chút chuyện nhỏ mới định ra ước chiến ngày hôm nay, không cần thiết phải đấu đến sống chết.
- Hắn đã bị ngươi dạy bảo không nhẹ, như thế này đã đủ rồi, không bằng ngươi hãy bán cho lão phu một chút thể diện, thả hắn ra.
- Ha ha...
Đối với những lời Lâm Nhiên nói, Sở Phong trước tiên là cười châm chọc một tiếng, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Chẳng lẽ mối thù diệt tộc cũng là chuyện nhỏ sao?
- Cái gì? Mối thù diệt tộc?
Mà Sở Phong vừa nói ra lời này, liền giống như ném một tảng đá lớn vào trong hồ, nhấc lên một trận sóng to gió lớn.