"Ầm ầm ầm"
Tề Phong Dương thò cánh tay ra khỏi áo, quay về phía Lâm Nhiên ra sức giẫm mấy cái thật đau, cộng thêm với chửi mắng một trận.
Mọi người nhìn thấy một màn có thể gọi là kinh tâm động phách đó thì nhe răng nhếch mép cười, giương mắt nhìn đăm đăm, muốn ngừng mà không ngừng được. Trong lòng nghĩ thầm, hai người này đều là Huyền Vũ cửu trọng nhưng lại chênh lệch quá lớn đi?
Trên thực cũng đúng như thế, ngay cả Sở Phong cũng kinh ngạc há to miệng, bởi vì hắn có thể nhìn ra đây không phải là cảnh giới tu vi chênh lệch mà đơn thuần là chiến lực chênh lệch nhau, giống như hắn có thể lấy Nguyên Vũ thất trọng chiến thắng Cung Lộ Vân Huyền Vũ tứ trọng vậy.
Tuy rằng chiến lực của Tề Phong Dương trước mắt còn không có biến thái như Sở Phong, nhưng lại rõ ràng không cùng một cấp bậc với Lâm Nhiên, hơn xa Lâm Nhiên. Tề Phong Dương đánh Lâm Nhiên tựa như đánh nhi tử của mình, Lâm Nhiên căn bản không có đường sống, muốn đánh trả cũng không có cơ hội. Bởi vì chiến lực của Tề Phong Dương hoàn toàn ở trên hắn, đối với Lâm Nhiên đã tạo thành sức ép tuyệt đối.
- Cái này... Phải làm sao bây giờ? Tề Phong Dương hoàn toàn biến thái như trước đây, ngay cả khi Lâm Nhiên đại nhân sử dụng cấm dược cũng không phải đối thủ của hắn...
- Còn có thể làm sao nữa, mau rút lui, lão gia hỏa này biến mất đã lâu, mà trong khoảng thời gian này, Tề thị bị Lâm thị chèn ép rất thê thảm. Hôm nay, hắn lại đột ngột xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Nhìn Lâm Nhiên đại nhân bị người khác hành hung thê thảm, đám đại quân Kỳ Lân đến từ Lâm thị cũng chau mày, không ngừng rùng mình, lặng lẽ xoay người sang hướng khác, muốn lặng lẽ rời khỏi.
Nhưng đội quân bọn hắn khổng lồ như vậy, số lượng vô cùng nhiều, muốn rời khỏi đây, làm sao có thể không khiến cho người khác chú ý được, cho nên khi người thứ nhất trong bọn chúng xoay người về phía sau chuẩn bị chạy thì Tề Phong Dương liền quát to một tiếng:
- Con mẹ nó đứng lại hết cho lão tử, ai dám đi ra khỏi sân đấu này thì ta sẽ cắt đứt xương chân của hắn.
"Xì xào" Một câu này của Tề Phong Dương đã khiến cho tất cả đại quân Kỳ Lân sợ hãi đến mức không dám động đậy, từng người run rẩy đứng tại chỗ, hai chân cũng đều run cầm cập.
Bởi vì bọn họ thật sự rất sợ Tề Phong Dương, Tề thị và Lâm thị bất hòa, trước đây khi Tề Phong Dương ở Vương Phủ thì luôn chèn ép Lâm thị, khi đó Tề Phong Dương chính là một tồn tại mà tất cả người Lâm thị chỉ nghe thôi đã sợ đến mất mật, ngay cả tộc trưởng của Lâm thị đối với hắn cũng vô cùng đau đầu.
Về sau Tề Phong Dương đột nhiên biến mất, Tề thị như rắn mất đầu, Lâm thị liền bắt đầu phản kích lại. Trong khoảng thời gian này, Tề thị cũng bị Lâm thị chèn ép vô cùng thê thảm, thế nhưng hiện giờ người nham hiểm này đã trở về rồi, bọn họ hoàn toàn có thể nghĩ đến kết cục của Lâm thị là cái gì rồi.
- Con mẹ nó, các ngươi thực sự rất có tiền đồ, trong khoảng thời gian lão tử vắng mặt, các ngươi rất hung hăng càn quấy, chẳng những ở bên trong phủ ức hiếp người Tề thị ta, mà ở bên ngoài phủ các ngươi còn ức hiếp tông môn của bằng hữu ta, ai cho các ngươi lá gan đó.
- Tất cả đều quỳ xuống cho ta!!!
"Xôn xao"
Tề Phong Dương quát một tiếng, đại quân Lâm thị thậm chí ngay cả chút do dự cũng không hề có, đồng loạt quỳ xuống, thói kiêu ngạo cùng với lòng tự tôn không thể lay chuyển trước kia ở trước mặt Tề Phong Dương quả thực không đáng một cái rắm, bọn họ dứt khoác lựa chọn từ bỏ.
Đối với một màn này, Tề Phong Dương đã luyện thành thói quen, thế nhưng ở trước mặt người ngoài lại như vui mừng khôn xiết, khiếp sợ không thôi, bởi vì khi đám đại quân của Kỳ Lân Vương Phủ quỳ xuống trước mặt Tề Phong Dương thì ngay cả bọn họ cũng chiếm được tiện nghi.
Bản thân mình có thể khiến cho người của Kỳ Lân Vương Phủ quỳ xuống, điều này nói ra là một chuyện vinh quang biết chừng nào chứ, cho dù mai sao bản thân mình không thể trở thành một nhân vật lớn, nhưng ít ra mình cũng đã từng kiếm chút tiền vốn của đám hậu bối ngưu bức, không phải sao?
- Nghĩ gì thế? Tự tát một trăm cái cho ta!!!
Chân Tề Phong Dương đạp lên đầu Lâm Nhiên, ngón tay chỉ vào đám tộc nhân Lâm thị, quát lên.
- Tề... Tề... Tề tộc trưởng, chúng tôi chẳng qua chỉ nghe mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, chúng tôi thật sự là bất đắc dĩ mà!!!
Lúc này, có người do dự, vẻ mặt hắn vô cùng oan ức, quay sang khóc lóc kể lể với Tề Phong Dương.
Cùng lúc đó, mấy vạn người của Kỳ Lân Vương Phủ cũng đều mang vẻ mặt tràn đầy oan ức gật đầu, hy vọng Tề Phong Dương có thể tha cho bọn họ một lần.
- Bất đắc dĩ cái rắm!
Nhưng Tề Phong Dương căn bản không chịu qua cho bọn hắn, đầu tiên là mắng to một tiếng, sau đó cởi giày dưới chân ra, vung cánh tay lên, chiếc giày liền đập vào mặt người vừa mới xin tha thứ. Truyện được dịch và đăng tải tại truyen.org
Giày của người khác, nói thế nào cũng là giày, nhưng giày của Tề Phong Dương tuyệt đối là một vũ khí có thể giết người. Chiếc giày vừa bay tới, đã đập trúng người cầu xin tha thứ, hắn đau đớn kêu gào thảm thiết, sóng mũi cũng bị đập đến lệch sang một bên, cả gương mặt cũng bị đập đến vặn vẹo, hắn bị đập không đến mức trực tiếp hôn mê, nhưng gương mặt của hắn cũng bị đập đến tê liệt.
Nhìn người bị chiếc giày đánh trúng ngã nhào dưới đất thì mấy vạn đại quân là tộc nhân của Lâm thị đồng thời sửng sốt một phần nghìn giây, sau đó liền cùng nhau giơ tay lên, di chuyển bàn tay về phía gò má của mình, một trận tiếng "Bốp bốp bốp" vang lên liên hồi . Trước tiên không nói đến việc bọn chúng dùng bao nhiêu sức lực, thế nhưng một trăm cái này, tuyệt đối không có người nào dám ngừng lại cả.
Một màn này thực sự khiến cho người xem kinh ngạc đến mức trợn mắt há hồm, mắt miệng méo mó, khiếp sợ không thôi. Trước đó đại quân Kỳ Lân vẫn còn mang theo khí thế hung hăng, đằng đằng sát khí, nhưng lúc này lại bị người khác trừng phạt thành bộ dáng như vậy, thật sự khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Ngay cả Đản Đản ở trong thế giới tinh thần của Sở Phong cũng vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn điềm tĩnh của nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, giật mình, cái miệng nhỏ nhắn cũng không khỏi nhấc lên, nhịn không được mà kinh hô:
- Lão nhân gia này thật đúng là một nhân vật thú vị, từ lúc ban đầu ở bên trong Bách Khúc Câu, nhìn trên người hắn tỏa ra chính khí, cứ tưởng là hắn không nỡ đối phó với kẻ địch, không ngờ hắn lại không từ thủ đoạn nào, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ như vậy.
- Ai, cũng may hắn không phải là kẻ địch, bởi vì hắn còn đáng sợ hơn cả Lâm Nhiên.
Về phần Sở Phong, trên khóe miệng hắn lại treo một nụ cười thản nhiên, hắn rất vui vẻ, vui vẻ vì mình gặp được một quý nhân như Tề Phong Dương, quý nhân này không chỉ cứu hắn mà còn cứu người thân của hắn.
Đồng thời hắn lại càng cảm thấy mình may mắn hơn, may mắn vì Tề Phong Dương không phải là kẻ địch của mình. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như lão nhân này là kẻ địch của hắn, như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ bị lão nhân này đùa đến chết.
Sau khi tát xong một trăm cái bạt tay, mấy vạn tộc nhân Lâm thị của Kỳ Lân Vương Phủ đều bị đánh đến hai gò má đỏ lên, để lại dấu tay rất đậm, có thể thấy bọn họ đối với mình thật độc ác.
Dĩ nhiên bọn họ cũng không dám không độc ác, ở trước mặt của Tề Phong Dương, bọn họ làm sao dám chơi trò bịp bợm, nếu như bị phát hiện thì Tề Phong Dương nhất định sẽ đem bọn họ đùa đến chết.
- Sở Phong huynh đệ, đám nhãi ranh chó chết này đến nơi này gây sự, phá hư trận chiến sinh tử của đệ, nói đi, đệ muốn xử phạt bọn họ thế nào? Đại ca sẽ làm chủ cho đệ.
Tề Phong Dương đi tới trước mặt Sở Phong, khí phách vỗ lên bờ vai của Sở Phong. Bộ dáng kia căn bản không giống như đối với một hậu bối, mà giống như là đối với một người huynh đệ.
Đối với Tề Phong Dương, trong lòng Sở Phong trước sau vẫn luôn mang theo sự biết ơn, lúc trước ở Bách Khúc Câu, hắn cứu Sở Phong một mạng, Sở Phong đã thiếu hắn một cái ân tình, Sở Phong còn chưa kịp báo đáp đã được người ta cứu thêm một lần nữa.
Hơn nữa hôm nay người ta không chỉ cứu Sở Phong một mạng, mà còn cứu gần trăm vạn tính mạng của những người có mặt ở đây, lúc này Sở Phong lại càng cảm kích hơn, vì thế nên hắn liền chấp tay nói:
- Tề tiền bối, đại ân đại đức của tiền bối đối với vãn bối, cả đời vạn bối khó có thể quên được, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
- Chậc, đệ nói cái gì đó?
Thế không ngờ Sở Phong vừa nói ra lời này thì Tề Phong Dương lại ngăn lại, hắn trừng mắt với Sở Phong, nói:
- Gọi tiền bối gì chứ, gọi đại ca đi!