Tu La Vũ Thần

Chương 271: Viếng thăm Ngọc Nữ Tông




- Nhan Như Ngọc?
Hai mắt Sở Phong sáng ngời, trên mặt không kềm được mà hiện lên một tia hoảng hốt. Hắn cũng từng nghe nói qua về Ngọc Nữ Tông, hắn đương nhiên biết rõ cái tên Nhan Như Ngọc này.
Nhan Như Ngọc chính là một vị mỹ nữ tuyệt thế, nghe nói dáng dấp nàng ta xinh đẹp tựa như tiên trên trời vậy. Là một nữ tử khiến bao nhiêu nam tử say mê, ngay cả nữ tử cũng xúc động vì vẻ đẹp của nàng. Đến tận bây giờ vẫn luôn được mệnh danh là thiếu nữ bước ra từ trong tranh.
Hơn nữa Nhan Như Ngọc là một thiên tài tu võ mới xuất hiện, tuy rằng bây giờ nàng không còn là một thiếu nữ nữa, nhưng tuổi tác của nàng chỉ mới mười chín thôi, đã có tu vi Huyền Vũ ngũ trọng, chính là một trong những nhân vật kiệt xuất trong lớp tiểu bối ở Thanh Châu.
Chỉ có điều Sở Phong thực sự tò mò, đệ tử của Ngọc Nữ Tông, ai cũng tâm cao khí ngạo, mà Nhan Như Ngọc đó lại là đệ nhất đệ tử. Ở Ngọc Nữ Tông, bất luận là tu vi hay là dung mạo đều là tồn tại đứng đầu, không ai có thể so sánh được, đã sớm được thổi phòng đến tận trời, được người khác tôn là tồn tại nữ thần.
Một nữ tử như vậy làm sao có thể hứa hôn với hắn được chứ? Tuy rằng hiện tại Thanh Long Tông cũng đã là nhất đẳng tông môn, nhưng Sở Phong biết rõ, Thanh Long Tông và Ngọc Nữ Tông căn bản không cách nào so sánh với nhau được. Đồng dạng, trọng lượng danh tiếng đệ nhất đệ tử Thanh Long Tông của hắn vẫn còn rất nhẹ, sợ rằng căn bản không cách nào lọt vào trong mắt Nhan Như Ngọc mới đúng.
- Ha, tiểu tử ngươi không phải là đang hoài nghi ta đấy chứ?
Lý Trường Thanh nhìn thấy gương mặt ngờ vực của Sở Phong thì mỉm cười nói.
- Nói thật, đệ tử quả thực rất tò mò, tông chủ làm sao có thể làm được?
Sở Phong cười hì hì hỏi.
- Thực không dám giấu giếm, lúc ta còn trẻ cũng là một mỹ nam phong độ phi phàm, tác phong nhanh nhẹn. Thực ta ta cùng với tông chủ Ngọc Nữ Tông có một đoạn nhân duyên. Chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không đến được với nhau, nhưng mà nàng vẫn trước sau vẫn nhớ mãi không quên, cả đời chưa gả cho ai.
Lý Trường Thanh thấy Sở Phong cứ hỏi tới thì hắn không chút khách khí, thổi phòng chuyện trăng hoa năm đó.
Mà Sở Phong nhìn sang Lý Trường Thanh, thấy bộ dáng thảm thương của hắn như vậy, Sở Phong thật sự không thể nghĩ đến lúc còn trẻ tông chủ lại là một mỹ nam, nhưng vẫn tò mò hỏi:
- Tông chủ, sau đó thì sao?
- Về sau, tin tức ta tiếp nhận Thanh Long Tông truyền ra, nàng liền gửi thư cho ta, hy vọng có thể kết thành đồng minh với Thanh Long Tông ta, ngươi có thể hứa hôn với Nhan Như Ngọc. Tuy rằng hai người chúng ta không thể đến với nhau, nhưng nàng vẫn hy vọng đệ tử mà ta và nàng xem trọng nhất có thể kết thành phu thê.
Lý Trường Thanh nói.
Sở Phong nghe nói thế thì không kềm được mà hít một ngụm lãnh khí, lần nữa xem xét Lý Trường Thanh kỹ càng một lần nữa. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể tìm được lý do vì sao Lý Trường Thanh có thể khiến tông chủ Ngọc Nữ Tông nhớ mãi không quên, mãi si tình đến như vậy. Sở Phong vô cùng kinh ngạc nói:
- Không ngờ tông chủ lại có sức hấp dẫn như vậy.
- Tên tiểu tử thúi này, lời của ngươi có ý gì? Nghe ngờ sức hấp dẫn của bản tông chủ sao?
Lý Trường Thanh nhìn thấy biểu cảm của Sở Phong thì hắn vô cùng tức giận, nói:
- Sửa soạn một chút, hôm nay chúng ta lập tức khởi hành.
- Đi đâu?
Sở Phong khó hiểu.
- Dẫn ngươi đi thăm người con gái năm đó bị lão phu mê hoặc, hiện tại nàng vẫn một lòng si mê với ta. Nhân tiện để cho ngươi gặp mặt vị hôn thê của ngươi, Nhan Như Ngọc.
Lý Trường Thanh trả lời.
- Không cần phải sửa soạn gì hết, bây giờ lập tức lên đường đi.
Sở Phong nói xong liền ngẩng đầu lên trời huýt sáo, rất nhanh Cực Phẩm Tiểu Bạch Điêu liền xuất hiện trên bầu trời, đáp xuống, mà Sở Phong cũng nhảy lên.
- Tiểu tử này, ngươi quá nôn nóng rồi.
Lý Trường Thanh thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhún một cái, thân hình nhảy lên không trung, đáp trên đầu của Tiểu Bạch Điêu. Một già một trẻ của Thanh Long Tông lập tức chạy đến Ngọc Nữ Tông.
Ngọc Nữ Tông ở trên một ngọn núi rất nhỏ, nhưng phong cảnh lại đặc biệt xinh đẹp, núi cao nước chảy, cầu vòng rực rỡ, mây mù lượn quanh đỉnh núi, vô cùng lộng lẫy, tựa như chốn bồng lai.
Ngọc Nữ Tông này được xây dựng trên đỉnh núi, đường lên núi cực kỳ gập ghềnh, người thường căn bản không cách nào trèo lên, cho nên bất cứ ai muốn bái kiến Ngọc Nữ Tông, nhất định phải có cao thủ dẫn đường, mà những người dẫn đường đến Ngọc Nữ Tông này đều xuất thân danh môn, thiên sinh lệ chất.
Hôm nay còn cách ngày tổ chức Bách Tông Đại Hội không bao lâu, Ngọc Nữ Tông thân lại là một trong năm đệ nhất tông môn đứng đầu. Ngọc Nữ Tông đương nhiên muốn ở trong Bách Tông đại hội lần này tiến thêm một bước, cho nên bất kể là đệ tử hay trưởng lão đều đang chuẩn bị đi đến Bách Tông Đại Hội.
Tuy nói rằng người có thể bộc lộ tài năng ở Bách Tông Đại Hội chỉ có mấy người, nhưng có thể chọn những đệ tử ưu tú giúp đỡ một chút, dù sao tổng thể có giữ được chút mặt mũi.
Mà trong ngày này, phía chân trời xuất hiện một con bạch điêu bay trên không trung, trực tiếp bay đến khu vực hạch tâm của Ngọc Nữ Tông. Điều này khiến cho lớp cao tầng của Ngọc Nữ Tông vô cùng cảnh giác, bất kể là đệ tử hay là trưởng lão đều lấy khí thế hung hăng xông tới.
- Các ngươi là ai? Ngọc Nữ Tông cấm nam tử đi vào, các ngươi tự tiện xông vào, cuối cùng có mục đích gì?
Ngọc Nữ Tông không hổ là thánh địa mà tất cả nam tử đều muốn hướng tới, đừng nói đến những đệ tử trẻ tuổi từng người đều trang điểm xinh đẹp, mà ngay cả các trưởng lão cũng không hề có dáng vẻ của một bã lão. Mặc dù năm tháng đã để lại dấu vết trên mặt của các nàng, nhưng có thể nhìn ra, lúc trẻ các nàng chắc chắn là một mỹ nhân.
- Thực sự là thất vọng mà, còn tưởng rằng Ngọc Nữ Tông được khen là nơi tập hợp của những mỹ nữ ở Thanh Châu. Hóa ra chỉ là những hàng thông thường thôi, không hề có người nào có thể so sánh với Tiểu Nhu và Tiểu Mỹ nhà ta, đương nhiên so với Đản Đản nhà ta lại càng kém xa.
- Thối lắm ai là của nhà ngươi, dám đánh chủ ý lên bản nữ vương à, coi chừng bản nữ vương thiến ngươi.
Nhưng một đám mỹ nữ như vậy căn bản khó có thể lọt vào ánh mắt của Sở Phong, nhưng mặc dù như thế thì ánh mắt của Sở Phong vẫn đảo khắp bốn phía, nhìn chuyên chú vào bộ phận nhô lên trên người những nữ tử kia cùng với cặp đùi trắng như tuyết.
- Nhìn cái gì vậy? Tiểu sắc lang, ngươi còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Sở Phong nhìn chăm chăm không hề có chút che giấu, chỉ thấy đám mỹ nữ của Ngọc Nữ Tông, khuôn mặt người nào cũng đỏ bừng, chỉ vào Sở Phong quát lên.
- Ôi, còn không cho nhìn nữa, nếu như không cho người khác nhìn thì các người nên ăn mặc kín đáo chút chứ, lộ ra quá nhiều như vậy chẳng phải muốn người khác nhìn sao?
Sở Phong bĩu môi nói, sau đó hắn càng nhìn ác hơn.
- Ngươi...
- Lão phu là tông chủ của Thanh Long Tông, Lý Trường Thanh, là tông chủ của các ngươi mời ta đến đây.
Lý Trường Thanh thấy vậy thì vội vàng đứng dậy, lúc này hắn đổ đầy mồ hôi, bởi vì hắn nhận thấy Sở Phong quả thực là một người chuyên gây họa, nếu như hắn còn không chịu tự giới thiệu thì chỉ sợ rằng sẽ dẫn đến một trận đại chiến.
- Tông chủ Thanh Long Tông? Chẳng lẽ cái tên tiểu sắc lang này chính là vị hôn phu của Nhan sư tỷ...
Nghe Lý Trường Thanh nói thế thì trên dưới Ngọc Nữ Tông đều kinh hãi, người nào cũng há hốc miệng, lấy ánh mắt không thể tin được đánh giá Sở Phong.
Bởi vì liên quan đến chuyện kết thân của Thanh Long Tông và Ngọc Nữ Tông, nên các nàng đều đã biết, nhưng các nàng trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra, vì sao người hứa hôn với Nhan sư tỷ lại là một tên tiểu tử háo sắc như vậy.
Mặc dù vẫn cảm thấy khó tin, thế nhưng sau bọn họ biết được thân phận của Lý Trường Thanh và Sở Phong thì trưởng lão của Ngọc Nữ Tông cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng mời hai người vào chủ điện của Ngọc Nữ Tông, mà bọn họ còn chưa bước vào chủ điện thì một người nữ tử trung niên dáng vẻ thướt tha dẫn một đám mỹ nữ từ chủ điện bước ra, bước nhanh đến tiếp đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.