– Ăn miếng trả miếng, nói như vậy là ngươi cố ý làm chuyện ấy?
Nghe Sở Phong nói thế thì người của Lăng Vân Tông vô cùng tức giận, người nào cũng lộ ra sát khí, hận không thể đem Sở Phong xé thành phấn vụn.
– Hừ, trước đó Độc Cô Ngạo Vân đối xử với tông chủ của ta thế nào? Với tư cách người chủ trì Bách Tông đại hội, khi đó sao các ngươi không đứng ra bảo trì công lý đi?
– Người của Lăng Vân Tông các ngươi là người, còn những người khác thì không phải là người à? Ta đả thương người Lăng Vân Tông các ngươi thì ta phải trả một cái giá thật lớn, vậy lúc người Lăng Vân Tông các ngươi đả thương tông chủ của ta, các ngươi đã chạy đi đâu?
– Thân là đệ nhất tông môn ở Thanh Châu, các ngươi có biết nói đạo lý không?
Sở Phong đối mặt với nguy hiểm không hề sợ sệt, ngược lại còn đưa ra những câu hỏi vô cùng sắc bén.
– Ngươi…
Đối mặt với những câu chất vấn của Sở Phong, sắc mặt của đám người của Lăng Vân Tông đều tái mét, bọn họ thực sự không biết phải phản bát thế nào.
Theo lý mà nói, chỉ cần Sở Phong không giết chết Phong Hạo thì bọn họ thực sự không nên bao vây Sở Phong như vậy, vì dù sao thì hai cánh tay của Lý Trường Thanh cũng bị đứt đoạn bởi Độc Cô Ngạo Vân
“Bốp bốp bốp……”
Đột nhiên, một trận tiếng vỗ tay vang dội truyền đến.
– Ha ha ha… Hay, hay, hay lắm.
Theo sau, một trận tiếng cười quái dị cũng vang lên theo, hóa ra là tông chủ Lăng Vân Tông – Yến Dương Thiên.
Giờ khắc này, hắn đang đứng trên đài cao, mang theo khí thế bá chủ thiên hạ, từ trên cao nhìn xuống mọi người, vừa vỗ tay vừa nhìn Sở Phong, trong mắt tràn đầy vẻ quái dị.
– Xem ra Thanh Long Tông đã xuất hiện một đệ tử có tố chất không tệ, Sở Phong, xem ra danh xưng đệ tử mạnh nhất của lần Bách Tông đại hội này đã thuộc về ngươi rồi.
Sau khi cười to, Yến Dương Thiên cao giọng tuyên bố.
Yến Dương Thiên vừa nói ra lời này thì mặc dù người của Lăng Vân Tông không muốn, nhưng cũng vội vàng thối lui, khoogn dám động thủ với Sở Phong nữa, về phần người của những tông môn khác lại càng ngạc nhiên hơn.
Yến Dương Thiên không hề động thủ, khiến cho bọn nghĩ có lẽ Yến Dương Thiên yêu thích thiên phú của Sở Phong. Vì dù sao thì lực chiến đấu của Sở Phong nghịch thiên như vậy, dù đứng từ góc độ nào thì Sở Phong chắc chắn là nhân tài trước nay chưa từng có ở Thanh Châu này, với chiến lực như vậy, nếu như có thể tiếp tục trưởng thành thì sợ rằng ngày sau sẽ vượt qua Độc Cô Ngạo Vân, trở thành một nhân vật nổi tiếng.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại một chút, Yến Dương Thiên cũng không phải là loại người lương thiện khoan dung như vậy. Lăng Vân Tông của hắn có thể khuếch trương đến tình cảnh hiện tại cũng là bởi vì thủ đoạn của Lăng Vân Tông trước giờ vẫn luôn vô cùng nham hiểm. Hễ người nào đắc tội Lăng Vân Tông thì phần lớn đều không có kết quả tốt.
Mà Sở Phong lại phế đi hai cánh tay của Phong Hạo trước nhiều người như vậy, đã đánh vào mặt mũi của Lăng Vân Tông, đánh vào mặt của Yến Dương Thiên. Yến Dương Thiên làm sao có thể bỏ qua cho Sở Phong được chứ?
Cho nên lý do Yến Dương Thiên hành động như vậy chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là vì Tề Phong Dương. Bởi vì ở Thanh Châu này, chỉ có một người duy nhất có thể khiến Yến Dương Thiên kiêng kỵ, đó chính là Kỳ Lân Vương Phủ.
Đổi thành trước đây thì mọi người còn có thể sẽ hoài nghi vì sao Tề Phong Dương phải kết nghĩa huynh đệ với một tên mao đầu tiểu tử như Sở Phong, thế nhưng hiện tại, sau khi mọi người thấy được chiến lực của Sở Phong thì gần như tất cả đều hiểu được mưu đồ của Tề Phong Dương.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc sau lưng Sở Phong không chỉ có Tề Phong Dương, mà còn có Kỳ Lân Vương Phủ. Dưới tình huống này, Yến Dương Thiên muốn đối phó với Sở Phong hiển nhiên phải cân nhắc kỹ càng.
– Lợi hại, Sở Phong này có thiên phú như vậy, sau lưng còn có Kỳ Lân Vương Phủ che chở, thành tựu ngày sau của hắn sẽ còn cao đến bực nào chứ!
– Thanh Long Tông được quật khởi rồi, Thanh Long Tông có được một đệ tử như vậy thì vấn đề quật khởi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
– Đúng vậy, chỉ bằng chừng ấy tuổi mà đã giành được danh hiệu đệ tử mạnh nhất của Bách Tông đại hội. Từ trước cho đến nay, Sở Phong chính là người đầu tiên, hắn chính là thiên tài trước nay chưa từng có.
Giờ khắc này, ngoại trừ người của Lăng Vân Tông ra thì gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều ca ngợi thực lực của Sở Phong, hơn nữa còn dự đoán tương lai của Sở Phong, dường như có thể thấy một vị đại nhân vật thống trị Thanh Châu sắp được sinh ra.
Tông chủ các tông môn khắp nơi cũng vì Thanh Long Tông có thể sinh ra một vị đệ tử tài năng như vậy mà cảm thấy hâm mộ. Nhưng mặt khác thân là một người của Thanh Châu, bọn họ cũng vì Thanh Châu có thể xuất hiện một vị thiên tài như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.
Hầu như tất cả mọi người đều bỏ đi những thành kiến trước kia đối với Sở Phong, trong mắt bọn họ tràn đầy sự chấn động. Bởi vì Sở Phong đã dùng thực lực của mình chứng minh hắn không phải là một phế vật, mà là một thiên tài.
– Không, danh hiệu đệ tử mạnh nhất này chỉ là hư danh, Sở Phong ta cũng không muốn nhận danh hiệu đó.
Nhưng đúng vào lúc này, Sở Phong lại bày ra vẻ mặt không hài lòng, lên tiếng.
– Cái gì? Sở Phong lại không muốn nhận danh hiệu đệ tử mạnh nhất?
Mà câu này của Sở Phong lại càng tựa như một đạo sấm sét vang dội bên tai mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều giật nảy mình. Cái danh hiệu đệ tử mạnh nhất này chính là thứ mà vô số người mong ước có được, nhưng Sở Phong lại không muốn, rốt cuộc trong bình của hắn bán rượu gì đây?
– Sở Phong, ngươi có ý gì?
Yến Dương Thiên nhíu mày, mở miệng hỏi.
– Nếu như đã được đặt tên là đệ tử mạnh nhất thì đương nhiên phải là đệ tử mạnh nhất trong số tất cả tông môn ở Thanh Châu này.
– Thế nhưng Độc Cô Ngạo Vân thân là đệ nhất đệ tử của Lăng Vân Tông, nhưng hắn căn bản lại không hề giao thủ với ta. Ta đây nhận danh xưng đệ tử mạnh nhất đó chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, không nhận cũng được.
Sở Phong nhìn về phía Độc Cô Ngạo Vân đang đứng bên cạnh Yến Dương Thiên.
– Ha ha, Sở Phong, ngươi đây là muốn thách đấu với ta sao?
Độc Cô Ngạo Vân cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy sự coi thường và giễu cợt.
– Ý của Sở Phong – ta chính là muốn khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân ngươi, ngươi có dám đấu với ta một trận không?
Hai mắt Sở Phong sáng như ánh sao, chì vào Độc Cô Ngạo Vân đang đứng trên đài cao, lớn tiếng quát.
– Trời ạ, Sở Phong này bị điên rồi phải không? Hắn lại dám đi khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân?
Mà Sở Phong vừa mới nói câu này ra thì gần như sắc mặt tất cả mọi người có mặt ở đó đều đại biến, bọn họ vô cùng kinh ngạc, thực lực của Độc Cô Ngạo Vân mạnh thế nào chứ? Hắn chính là người đã đánh bại các tông chủ của tông môn khắp Thanh Châu, giành được danh hiệu tông chủ mạnh nhất.
Cho dù Sở Phong có thiên phú mạnh hơn nữa thì dù sao vào thời điểm hiện tại, tu vi của hắn chỉ dùng lại ở Nguyên Vũ Cảnh. Nhưng hắn lại đi khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân có phần quá mức điên cuồng, bởi vì không thể đem Độc Cô Ngạo Vân đi so sánh với Phong Hạo, đây chính là đệ nhất thiên tài mà tất cả Thanh Châu công nhận.
Ngay cả tông chủ của tông môn khắp nơi đều không phải là đối thủ của hắn, gần như là trong cảnh giới Huyền Vũ Cảnh không ai là địch thủ. Thậm chí có người còn nghi ngờ, ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ tông chủ Lăng Vân Tông, phủ chủ Kỳ Lân Vương Phủ ra thì Độc Cô Ngạo Vân chính là người mạnh nhất ở Thanh Châu.
Người như vậy, ngay cả tông chủ các tông môn khắp nơi đều phải kiêng kỵ, mà Sở Phong lại muốn khiêu chiến với hắn, đương nhiên sẽ khiến người khác giật mình, khó có thể tiếp nhận được tin tức này.
– Ha ha, thực sự là nói khoác không biết ngượng mà, chẳng lẽ Độc Cô Ngạo Vân ta mà lại sợ ngươi sao?
Độc Cô Ngạo Vân lạnh lùng cười một tiếng, sau đó thân hình hắn thoắt một cái lại hóa thành một đạo hư ảnh, vọt tới đài thi đấu nơi Sở Phong đang đứng, đứng ngay trước mặt Sở Phong.
Sở Phong không chỉ lấy tu vi Nguyên Vũ cửu trọng khiêu chiến Độc Cô Ngạo Vân có tu vi Huyền Vũ bát trọng, hơn nữa còn đưa ra điều kiện người thua phải tự phế bỏ tu vi, điều này chẳng khác nào tự đào hầm chôn mình hay còn nói là tự tìm đường chết sao?