Tu La Vũ Thần

Chương 321: Gặp rắc rối




Hồ nước mênh mông, một nửa là hàn băng, một nửa là liệt diễm, cảnh tượng kỳ dị như vậy lại hiện ra trước mặt Sở Phong lúc này.
"Nơi này, tại sao lại có hồ nước như vậy?"
Sở Phong kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm, bởi vì cảnh tượng như vậy là không hợp lẽ thường. 
"Nơi này chính là do hai hạt châu kia biến thành. Năm ấy, hai hạt châu đó cũng giết không ít người của bọn ta, ngay cả ta cũng bị chúng làm trọng thương, cuối cùng biến thành bộ dạng như hôm nay." Thanh Long đạo nhân giải thích.
"Chúng nó vậy mà lợi hại đến thế?" Sở Phong hít vào một hơi khí lạnh. Ngay cả Thanh Long đạo nhân cũng bị hai hạt châu kia giết chết, như vậy chúng nó phải hung bạo đến mức nào chứ?
"Tất nhiên là lợi hại. Ban đầu chúng ta xông qua tầng tầng chướng ngại, sau khi chém giết hàng loạt ác linh còn tưởng rằng chiếm được chí bảo, ai ngờ lại là một hồi đại họa sát thân." 
"Nhưng mà cũng may, băng châu và hỏa châu đó dường như không thể rời khỏi hạt châu trong tay ta, cho nên mặc dù uy lực của chúng rất mạnh nhưng không lâu sau cũng mất đi thứ sức mạnh đáng sợ đó, cuối cùng rơi vào trong hồ, biến ảo thành diện mạo như ngày hôm nay."
"Nói cho chính xác, hai hạt châu kia đã chết, nhưng mà di hài của chúng vẫn còn tại, hơn nữa còn có uy hiếp nhất định cùng với sức mạnh đặc thù vốn có."
"Mà nơi ta muốn ngươi tu luyện chính là chỗ này. Tuy rằng chúng nó đã chết, thế nhưng vẫn để lại sức mạnh độc nhất của mình. Sự cùng tồn tại của khí lạnh và khí nóng sẽ làm nhiễu tinh thần lực của ngươi nhưng lại có lợi cho ngươi tăng cường năng lực khống chế đối với tinh thần lực. Chỉ cần ngươi có thể vừa ngồi trên hồ Băng Hỏa này vừa có thể tùy ý khống chế tinh thần lực của mình, vậy thì khi ngươi lại thi triển Long Du Cửu Thiên hẳn là không còn vấn đề gì nữa. Được rồi, bắt đầu huấn luyện đi." 
Thanh Long đạo nhân còn chưa nói xong thì đã xoay người rời đi, dường như không dự định tự mình chỉ điểm Sở Phong, nhưng vừa đi được không bao xa, ông ta lại nói với Sở Phong:
"Sở Phong, nơi này là giới hạn sau cùng, không được đi sâu vào trong nữa, trong chỗ ấy có vài thứ ngay cả ta bây giờ cũng không cách nào đối phó nổi."
Nói xong những điều này, Thanh Long đạo nhân liền bay đi, còn Sở Phong với lòng hiếu kì cực mạnh thì ngay sau khi Thanh Long đạo nhân rời khỏi đã cố ý vòng qua hồ Băng Hỏa, xem thử rốt cuộc là phía sau hồ Băng Hỏa có cái gì, như vậy mới biết vì sao Thanh Long đạo nhân lại không cho Sở Phong đi vào tiếp nữa. 
Bởi vì phía sau hồ Băng Hỏa đã bắt đầu xuất hiện hàng ma chú, đồng thời hàng ma chú này có diện tích cực lớn, mênh mông vô bờ, điều này hơn nửa là đã nói rõ ở sâu trong nơi này có rất mạnh hoặc là rất nhiều ác linh.
"Đế táng ư, thật là xa không thể chạm, bây giờ vẫn cứ chuyên tâm tu luyện Long Du Cửu Thiên của ta vậy." Ở trước mặt nơi đế táng này, Sở Phong luôn vẫn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Đó là sau khi nghe được một hồi chuyện về Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật, gặp gỡ Thanh Long đạo nhân cùng với chính mắt thấy được hồ nước kì lạ do hai hạt châu trong nơi đế táng biến ảo thành này, hắn càng hiểu rõ mình nhỏ yếu biết bao nhiêu, sức mạnh của mình là thấp kém nhường nào. 
Nhưng Sở Phong cũng không nản lòng, dẫu sao hiện tại hắn còn rất trẻ, chỉ cần bằng lòng nỗ lực, bằng lòng sáng tạo cơ hội, trở nên mạnh mẽ chẳng qua là vấn đề thời gian. Vì vậy, Sở Phong bắt đầu bước về phía cái hồ Băng Hỏa quái lạ này.
"Thứ này, quả thật là kì dị."
Còn chưa đến gần, Sở Phong đã cảm thấy hai luồng khí kì lạ ập vào mặt, một là khí lạnh thấu xương, một là hơi nóng rừng rực. Hai loại khí này vốn không nên cùng tồn tại với nhau lại thật lạ lùng mà dung hợp thành một thể. Nhưng cũng may Sở Phong vẫn có thể chống lại loại khí kì dị này. Cuối cùng Sở Phong đi đến trên mặt hồ, tuy rằng nhục thân của hắn có thể ngăn chặn chất khí kì dị này, nhưng tinh thần lực của hắn đã bị nó quấy rầy, trở nên khó có thể khống chế. 
Theo như lời Thanh Long đạo nhân, Sở Phong thực sự bị năng lượng đặc thù của nơi này ảnh hưởng. Hắn, với tư cách là một giới linh sư áo xám, tinh thần lực vốn dĩ rất mạnh, ấy vậy mà lại không cách nào tập trung tinh thần lực.
Nhưng mà đây cũng chính là lý do Thanh Long đạo nhân lấy nơi này để huấn luyện Sở Phong. Ở hồ Băng Hỏa này khống chế tinh thần lực của mình, nếu như có thể thành công, vậy thì khả năng khống chế tinh thần lực của Sở Phong sẽ tiến thêm một bước, cũng có nghĩa là sẽ có cơ hội thi triển ra Long Du Cửu Thiên.
Cứ như vậy, từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Sở Phong đều đến trên hồ Băng Hỏa này tiến hành huấn luyện. Mà cuộc huấn luyện này khi đã bắt đầu thì chính là kéo dài đến một tháng, đây có thể nói là môn võ kỹ Sở Phong hao tốn thời gian dài nhất để tu luyện. 
Nhưng mà cũng may, một tháng này Sở Phong cũng không uổng phí. Từ lúc đầu không cách nào ngưng tụ tinh thần lực, hắn đã dần dần có thể khống chế một cách đơn giản, còn đến hôm nay Sở Phong đã có thể tự do khống chế tinh thần lực của mình ở trên cái hồ Băng Hỏa này.
"Thành công, cuối cùng cũng thành công, rốt cuộc có thể ở chỗ này tùy ý khống chế tinh thần lực của mình."
Thời khắc này, Sở Phong đứng ở trên vùng đất trung tâm hồ Băng Hỏa, một bên là hàn băng lạnh thấu xương, một bên là hỏa diễm cuồn cuộn. Sở Phong điều khiển nguyên lực quẩn quanh thân, tạo thành một lá chắn vô hình ngăn trở khí lạnh cùng ngọn lửa ăn mòn cơ thể mình. 
Vù...
Đột nhiên, Sở Phong động ý niệm, tinh thần lực liền như thủy triều mà khuếch tán ra từ đầu của hắn, thăm dò xuống hồ Băng Hỏa bên dưới.
Sau khi thành công khống chế tinh thần lực, Sở Phong cũng không vội vàng đi tu luyện môn võ kĩ huyền diệu Long Du Cửu Thiên, hắn muốn cẩn thận cảm ứng một phen hồ Băng Hỏa do hai hạt châu khinh khủng kia biến ảo thành. 
Tinh thần lực của Sở Phong xuyên thấu ngọn lửa, xuyên thấu qua lớp băng, đi thẳng vào sâu bên trong, mà càng thâm nhập vào, Sở Phong càng cảm giác được cái rét lạnh thấu xương cùng với hơi nóng kinh khủng kia càng ngày càng nồng đậm hơn.
"Hỏng bét." Sở Phong bỗng nhiên mở mắt, cả cơ thể không khỏi run rẩy, ánh mắt hiện ra nỗi bất an và sợ hãi trước nay chưa từng có.
Bởi lẽ, trong khoảnh khắc tinh thần lực của hắn lướt xuống đáy hồ, hắn cảm nhận được hai thể sinh mệnh, hai thể sinh mệnh ấy dường như đã ngủ say cả ngàn năm, nhưng vì tinh thần lực của hắn mà đột nhiên thức tỉnh lại. 
Ầm...
Đúng lúc này, dưới chân Sở Phong vang lên một tiếng nổ lớn, cùng với đó là một luồng sức mạnh cường đại cũng vọt lên cao.
Sức mạnh cường đại đó trực tiếp mang theo Sở Phong đến giữa không trung, cùng lúc đó bao vây xung quanh Sở Phong còn có những khối băng rải rợp trời cùng với những ngọn lửa cuộn trào mãnh liệt, hồ Băng Hỏa ngàn năm bụi phủ này, đã sống lại. 
"Nguy rồi, hình như ta lại làm ra một chuyện không thể vãn hồi rồi!"
Thời khắc này, Sở Phong không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên là hai hạt châu khủng khiếp năm đó cũng chưa chết mà chỉ ngủ say nơi đáy hồ này, vừa rồi trong lúc vô tình Sở Phong đã thức tỉnh chúng nó.
Nghĩ đến nhiều cao thủ như vậy đều chết trong tay hai hạt châu này, ngay cả Thanh Long đạo nhân cũng bị chúng nó giết chết, Sở Phong căn bản là không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng điều chỉnh thân thể giữa không trung, thi triển ra thuật ngự không, bắt đầu cấp tốc chạy về phía chỗ ở của Thanh Long đạo nhân. 
Thế nhưng Sở Phong còn chưa bay được bao xa thì phía sau đã lại vang lên một tiếng động lớn, ngay lúc ấy, hai luồng khí tức một cực lạnh một cực nóng đã bay ra từ trong đáy hồ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, đôi tròng mắt Sở Phong bỗng nhiên co rụt, gương mặt hiện ra vẻ kinh hãi. Bởi vì hắn có thể nhìn thấy được một hạt châu màu xanh cùng với một hạt châu màu đỏ như thể đôi mắt ma quỷ kia đang dùng tốc độ không tưởng tượng nổi bay về phía mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.