Lúc này, đối phương vẫn chưa trực tiếp ra tay kết liễu tính mạng của Sở Phong và Tử Linh mà cứ liên tục hỏi Sở Phong hết điều này đến điều khác. Điều này có nghĩa là đối phương không có ý định giết hai người họ, ít nhất hiện tại là như vậy.
Nếu ông ta thật sự không muốn giết Sở Phong và Tử Linh thì bọn họ vẫn còn một cơ hội sống. Vậy nên bây giờ là thời điểm tốt nhất để tóm lấy trái tim Tử Linh.
Trước đây, cho dù Sở Phong có nói bản thân thích Tử Linh như thế nào, Tử Linh cũng không tin mà ngược lại còn cảm thấy chán ghét, cho rằng Sở Phong là một kẻ chỉ biết nói lời ngon ngọt.
Nhưng trong thời khắc sinh tử này, tâm hồn Tử Linh đã trở nên cực kỳ mỏng manh yếu ớt. Nếu Sở Phong ra mặt cầu xin cho nàng, thể hiện sự chân thành sẽ dễ dàng khiến nàng rung động.
Dù sao sống chết có số, Sở Phong quyết định sẽ liều một phen, biết đâu vị Giới Linh sư áo vàng kia sẽ cho họ một cơ hội sống.
“Tiền bối, xin ngài hãy tha cho nàng. Đừng tra tấn nàng nữa. Có chuyện gì ngài cứ nhằm vào ta, ta sẽ chịu tội thay nàng.” Sở Phong vỗ ngực nói, thể hiện rằng hắn chấp nhận thay Tử Linh chịu trận.
“Ha ha, thú vị thật. Cô nương, có thể khiến một chàng trai xuất sắc chấp nhận hi sinh vì mình như vậy, ngươi cũng rất có sức hút đấy.” Giới Linh sư áo vàng nhìn Tử Linh một lúc, sau đó quay sang nói với Sở Phong:
“Tội của nàng, ngươi không thể gánh thay được.”
“Nhưng mà, nếu ngươi muốn cứu nàng ta như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Xoẹt!”
Trong lúc nói, ông ta vung tay áo rồi đưa tay phất nhẹ về phía Sở Phong. Lúc này trong cung điện Sở Phong đang đứng xuất hiện luồng khí lạnh thấu xương. Thứ khí lạnh này lan ra xung quanh rất nhanh, chỉ trong chốc lát cả cung điện đã thành một hầm băng, mọi thứ xung quanh Sở Phong đều bị đóng băng hết cả.
Cho dù Sở Phong có dùng Huyền lực để chống đỡ thì hàn khí đó vẫn xâm nhập được vào người hắn. Lúc này, trên da thịt hắn xuất hiện đầy rẫy những giọt sương băng. Hơn nữa, những giọt sương băng này nhanh chóng tăng lên.
Sau lưng vang lên tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt”, Giới Linh sư áo vàng lại nâng ngón tay lên trên không, trước mặt Sở Phong nhanh chóng xuất hiện một bức tranh cao tới hai thước, dài mười thước.
“Nhớ kỹ nội dung của bức tranh này.” Ông ta nói.
Trên thực tế, trước khi Giới Linh sư áo vàng mở miệng, Sở Phong đã đưa mắt nhìn lên bức tranh, cố gắng ghi nhớ kỹ nội dung của nó.
“Xoẹt!” Nhưng Giới Linh sư áo vàng nói xong thì lập tức phất tay áo lên, bỗng chốc bức tranh đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ. Các mảnh ghép phân tán, trôi giạt trong không gian mênh mông của tòa cung điện.
“Trong vòng nửa canh giờ, nếu ngươi khôi phục bức tranh này trở về như ban đầu thì nàng ta có thể được cứu.”
“Nhưng nếu sau nửa canh giờ, ngươi còn chưa khôi phục được lại nó thì nàng ta sẽ bị sợi xích kết giới này cắt thành từng mảnh. Đến lúc đó, người trong lòng của ngươi đến cái xác nguyên vẹn cũng chẳng còn.” Giới Linh sư áo vàng nói.
Nghe ông ta nói, Sở Phong cũng không do dự chút nào, hắn nhảy lên rồi phất tay bắn Huyền lực đi khắp nơi, muốn thu thập tất cả mảnh ghép của bức tranh đang trôi giạt trong đại điện.
Nhưng Sở Phong bất ngờ nhận ra sức mạnh của hắn không thể điều khiển được những mảnh ghép đó. Chuyện khiến hắn bất ngờ nhất là hắn hoàn toàn không thể thi triển bất kỳ võ kỹ nào trong đại điện này. Không những thế mà hai chân ngày càng trở nên nặng nề. Mỗi bước chân đều phải sử dụng rất nhiều sức lực.
Cùng lúc đó, khí lạnh cắt da cắt thịt xung quanh lại không ngừng bào mòn cơ thể hắn. Hắn cảm thấy thân xác mình càng ngày càng cứng nhắc, tê liệt, dần dần mất đi khả năng khống chế cơ thể.
“Đáng giận, sao ông lại phong tỏa hết sức mạnh của ta? Ông làm như vậy, trong vòng nửa canh giờ làm sao ta có thể khôi phục lại được bức tranh đó?” Sở Phong tức giận nói. Giới Linh sư áo vàng kia quả thực đã đưa cho hắn một bài toán khó không có lời giải.
“Đó là vấn đề của ngươi.”
Giới Linh sư áo vàng cười giống như đang xem một màn kịch. Sau đó còn nói thêm: “Đúng rồi, cho dù trong nửa canh giờ ngươi không thể khôi phục lại bức tranh, ngươi cũng không chết đâu.”
“Có điều, với tu vi của ngươi thì chẳng thể chống lại khí lạnh này quá nửa canh giờ đâu. Hay nói cách khác, chẳng cần đến nửa canh giờ, ngươi nhất định sẽ chết.”
“Tất nhiên, lối ra ở đằng kia, nếu ngươi không muốn chết thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu ngươi rời đi, con bé này chết chắc.”
“Còn nếu muốn liều mạng cứu nó thì cả hai người các ngươi đều phải chết. Tùy ngươi lựa chọn! Ha ha…”
Giới Linh sư áo vàng cười lớn, mà tiếng cười của ông ta càng vang xa thì cơ thể của ông ta càng trở nên trong suốt, cuối cùng nhập vào trong cung điện ở phía trên.
“Á!” Sau khi Giới Linh sư áo vàng biến mất, Tử Linh lại hét lên đau đớn.
Ngẩng đầu nhìn lên, Sở Phong hoảng sợ phát hiện ra sợi xích kết giới màu vàng đang quấn lấy người Tử Linh lại tiếp tục siết chặt vào. Mặc dù tốc độ siết vào cũng khá chậm nhưng vẫn khiến cho Tử Linh cảm thấy cực kỳ đau đớn. Nếu cứ tiếp tục thế này, cơ thể Tử Linh sẽ bị kết giới này nghiền nát.
“Chết tiệt, ta không tin trong nửa canh giờ ta không khôi phục lại được bức họa.” Thấy vậy, Sở Phong cũng không chần chừ thêm nữa, khởi động hai đường Lôi Đình bên trong huyết mạch, trong nháy mắt, khí tức liền tăng lên cấp Huyền Võ ngũ trọng.
Sau khi thực lực tăng lên, bước chân của Sở Phong không còn nặng nề như trước, thậm chí là có thể chạy được.
Vì thế, Sở Phong liền bắt đầu tìm kiếm, thu thập những mảnh ghép của cuốn tranh trong hầm băng lạnh lẽo này.
Nhưng Sở Phong ở trong hầm băng càng lâu thì sức lực của hắn càng nhanh chóng bị khí lạnh ăn mòn. Cả người Sở Phong bị sương lạnh vây lấy, bước đi ngày càng chậm chạp, da thịt đang dần trở nên tê liệt.
Thấy Sở Phong ra sức giành lấy cơ hội sống sót cho mình như vậy, Tử Linh nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể, không thốt ra một tiếng kêu nào nữa.
Không thể không nói, trí nhớ của Sở Phong rất tốt. Những mảnh ghép mà hắn thu nhặt được đều có thể đặt lại chính xác vị trí cũ. Chỉ có điều thời gian trôi qua, cơ thể Sở Phong cũng dần khuỵ xuống. Đến cuối cùng, thậm chí hắn còn không ngừng vấp ngã, toàn thân bắt đầu run lên bần bật.
“Sở Phong, ngươi không cần lo cho ta, mau đi đi! Nếu không chúng ta đều phải chết đấy!” Lúc này, ngay cả Tử Linh cũng không nhịn được khuyên Sở Phong rời đi.
“Nha đầu, đừng nói nữa! Sao ta có thể bỏ cô lại một mình được!” Sở Phong cố gắng nở ra một nụ cười, cũng chẳng để ý Tử Linh nói gì nữa mà tiếp tục thu nhặt những mảnh ghép còn lại của bức tranh.
Nhưng lúc này Sở Phong thật sự lực bất tòng tâm. Khí lạnh đã xâm nhập sâu vào cơ thể khiến cả người hắn đều trở nên cứng như sắt, dần dần mất đi khả năng khống chế. Cuối cùng, Sở Phong mệt mỏi nằm gục xuống.
“Sở Phong, huynh…”
Trông thấy Sở Phong đã không còn sức lực nằm trên đất nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, Tử Linh dường như quên hết sự đau đớn ngoài xác thịt. Vì trong lòng cô đang run rẩy, linh hồn cô đang rung động. Bởi vì, cho dù thế nào cô cũng chẳng thể ngờ được, Sở Phong thật sự không tiếc tính mạng mình để cứu cô.
Đối diện với một người không thân không thích lại chấp nhận liều mạng cứu mình khiến Tử Linh không khỏi cảm thấy xúc động.