"Sở Phong tiểu hữu nói rất có lý, nếu không phải nhờ cậu ta ra tay thì hôm nay tất cả chúng ta đều đã chết cả rồi, làm gì còn cơ hội đứng ở đây để nói chuyện nữa?"
"Bây giờ các vị còn dám mơ tưởng đến Kỳ binh của Sở Phong tiểu hữu thì quả thực chính là lấy oán báo ơn mà!"
Đúng lúc này, phó Hội trưởng công hội Giới Linh Cao Kì Chí cũng đứng dậy, nhìn Sở Phong khẽ nở nụ cười như đang ngầm ám chỉ rằng công hội Giới Linh của hắn ta sẽ luôn đứng phía sau, làm chỗ dựa cho Sở Phong vậy.
"Phó hội trưởng Cao cũng không thể nói như vậy được. Nếu như bảo việc chúng ta nghĩ đến Kỳ binh chính là lấy oán trả ơn thì việc ông đang che chở cho Sở Phong chẳng khác nào muốn nuốt riêng thế lực này cả. Dù sao thì tất cả mọi người đều biết Sở Phong tiểu hữu chính là người của công hội Giới Linh ông."
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng, tuy ông ta đang mỉm cười nhưng nét mặt lại âm hiểm vô cùng, mắt cứ nhìn Tu La Quỷ Phủ trong tay Sở Phong không chớp. Người này chính là Phó Tộc trưởng của bộ tộc Giới thị, Giới Diêm.
"Ông..." Nghe thấy những lời này của Giới Diêm, Phó Hội trưởng Cao nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Quả thực, với thân phận hiện tại của ông ta thì với tình huống như bây giờ rất khó để đứng ra biện hộ cho Sở Phong, tuy lời ông ta nói đều là sự thật nhưng khó tránh việc khiến người khác nghĩ rằng ông ta đang có lòng riêng.
"Việc Sở Phong tiểu hữu đã cứu chúng ta không phải là giả, điểm này ai trong chúng ta cũng phải thừa nhận, hơn nữa cũng đều mang lòng biết ơn, chắc chắn sẽ cảm tạ đàng hoàng. Nhưng mà, Tu La Quỷ Phủ này vốn là vật vô chủ, nếu chỉ vì vị tiểu hữu này rút nó ra mà cứ một mực chắc chắn rằng nó là của cậu ấy thì quả thực không hợp lý, hơn nữa những người đang ngồi ở đây đều phải vào sinh ra tử vì Kỳ binh này, còn có người đã phải chết vì nó nữa. Huống chi, với thực lực của vị tiểu hữu này thì cậu ta có thể bảo vệ được Kỳ binh sao?"
"Kỳ binh này nếu còn tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy thì không phải là may mắn mà chính là họa sát thân đấy." Giới Diêm tiếp tục nói.
"Đúng vậy, Phó Tộc trưởng Giới lão nói rất đúng, Sở Phong tiểu hữu đã cứu chúng ta tất nhiên chúng ta phải cảm ơn cậu ấy. Ta tự nguyện tặng cho cậu ấy một vạn viên Huyền Châu để cảm tạ ơn cứu mạng này." Tông chủ Nguyên Cương Tông vội vàng lên tiếng.
"Hỏa Thần Môn của ta cũng đồng ý chi một vạn viên Huyền Châu."
"Bạch Tàng giáo của ta cũng nguyện ý."
"Tiêu Dao Cốc cũng có cùng ý kiến như mọi người."
"Kiếm Thần Cốc của ta cũng sẽ bỏ ra một vạn viên Huyền Châu để cảm tạ ơn cứu mạng của Sở Phong tiểu hữu." Bá chủ của các thế lực khác cũng đồng thanh lên tiếng tỏ rõ thái độ, đồng thời cũng bức đẩy Sở Phong vào hố lửa.
"Sở Phong tiểu hữu, các tộc nhân của Giới thị ta nguyện ý đưa ra hai vạn viên Huyền Châu để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu. Nhưng mà, Tu La Quỷ Phủ này cậu không thể mang đi được, nó là thứ thuộc về tất cả mọi người ở đây." Giới Diêm cười tủm tỉm nói.
"Vị Tộc trưởng này, nếu có người bỏ vài vạn Huyền Châu để mua Kinh Cức Khải Giáp của Giới thị thì ông có bán không?" Sở Phong hừ lạnh trả lời. Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, hắn chẳng thể ngờ được rằng những người này lại không biết xấu hổ đến mức ấy. Hắn đã có lòng tốt cứu bọn họ vậy mà bọn họ lại dám tơ tưởng đến Tu La Quỷ Phủ của hắn.
"Vị tiểu hữu này không thể nói như vậy được. Tu La Quỷ Phủ này vốn là vật vô chủ sao lại thành của cậu được chứ?" Phó Hội trưởng Giới Diêm cười càng thêm âm hiểm, quả thực chính là một lão hồ ly đúng nghĩa.
" Đúng vậy đấy, vị tiểu hữu này, cậu không thể vì lúc này nó đang nằm trong tay cậu mà cứ nhận định nó là của cậu được."
"Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, Tu La Quỷ Phủ này vốn là vật vô chủ, có thể nói là mọi người ở đây đều có phần, vị tiểu hữu này không thể độc chiếm nó được." Thấy thế, những người khác cũng vội lên tiếng phụ họa.
"Oanh." Nhưng mà, đúng lúc này, Tu La Quỷ Phủ trong tay Sở Phong đột nhiên lóe sáng lên, nhanh chóng thu nhỏ lại trên tay hắn, sau khi ánh sáng tản đi Cự Phủ vốn dài hai thước nhanh chóng biến mất trong nắm tay đang giữ chặt của Sở Phong.
"Sao lại như vậy được? Kỳ binh kia đâu rồi." Nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra, mặt của Nguyên Cương Tông, chủ nhân của Hỏa Thần Môn nhanh chóng biến sắc, hoảng hốt trợn to hai mắt, nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm nơi Quỷ Phủ có thể hiện ra sau khi vừa biến mất.
Bởi vì sức hấp dẫn của Kỳ binh đối với bọn họ là quá lớn nên ai cũng muốn chiếm đoạt được nó. Có thể nói, đoạt được Kỳ binh thì có thể xem như thế lực của mình sẽ cao hơn hẳn các thế lực khác trên lục địa một bậc rồi.
Ví dụ như Kiếm Cần Cốc, vốn là một thế lực nhỏ yếu nhưng sau khi có được kiếm Thần Mộc thì mới được địa vị như bây giờ, hơn nữa địa vị của họ còn đang không ngừng tăng lên.
"Đợi một lát, các vị đừng nóng vội."
Đúng lúc này, vị Phó Tộc trưởng có dáng vẻ khá lạnh lùng kia đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Sở Phong, nói: "Sở Phong tiểu hữu, cậu có thể xòe tay ra cho chúng tôi xem thử không?"
Nghe ông ta nói thế, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt kia của Sở Phong. Lúc này, Sở Phong cũng chẳng thể nào giấu diếm được nữa, đành phải chậm rãi mở tay ra.
"Trời ạ, đây..."
Sau khi Sở Phong mở tay ra, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Phó Tộc trưởng Giới thị và Phó Hội trưởng công hội Giới Linh ra, đều nhanh chóng biến sắc, giật mình kinh ngạc.
Bởi vì giờ phút này, trong lòng bàn tay Sở Phong đang có một hình vẽ rất sống động, hình này không phải thứ gì khác mà chính là hình dáng Tu La Quỷ Phủ vừa biến mất kia.
Tu La Quỷ Phủ đang được khắc trong lòng bàn tay Sở Phong lúc này tuy chỉ là hình vẽ nhưng vô cùng sống động, các góc cạnh đều được thể hiện rất rõ, quả thực như một Tu La Quỷ Phủ thu nhỏ đang được đặt trong lòng bàn tay Sở Phong vậy.
"Nhận chủ rồi, Kỳ binh này quả thực có thể nhận chủ!"
Giờ phút này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, trên mặt bọn họ xen lẫn rất nhiều cảm xúc, có ghen tỵ, có hâm mộ, ngay cả Phó Hội trưởng Giới Diêm của Giới thị cũng lộ ra ánh mặt đầy vẻ phúc tạp, hình như đang tính toán gì đó.
"Khốn khiếp, chuyện gì thế này? Vì sao Kỳ binh lại nhập vào bàn tay của ta vậy?" Trên thực tế, tuy rằng Sở Phong cảm giác được Kỳ binh dung nhập vào bàn tay của mình nhưng hắn thực không hiểu vì sao chuyện này lại xảy ra.
" Đản Đản, điều này có nghĩa là ngươi đã được Kỳ binh chấp nhận là chủ nhân của nó rồi. Nó đã hợp thể với ngươi, trừ ngươi ra thì chẳng còn ai khác có thể sử dụng nó được nữa." Đản Đản lên tiếng giải thích.
"Còn có cả chuyện này sao? Nói vậy thì, Kinh Cức Khải Giáp của Giới Thanh Minh, Thần Mộc kiếm của Mộ Dung Vũ cũng chấp nhận bọn họ như vậy sao?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên không phải, ngươi nghĩ rằng Kỳ binh nào cũng có thể nhận chủ sao? Những Kỳ binh có thể nhận chủ đều là vua của Kỳ binh, là vũ khí tốt nhất trong các Kỳ binh xét trên cả phương diện thực lực hoặc chất lượng, những loại Kỳ binh khác thì không được như thế đâu."
"Nói cách khác, so với Tu La Quỷ Thủ này thì Kinh Cức Khải Giáp của Giới Thanh Minh hay Thần Mộc kiếm của Mộ Dung Vũ đều chẳng là gì cả, chúng không cùng một cấp bậc so với Tu La Quỷ Phủ của ngươi, chỉ có những Kỳ binh nhận chủ mới đúng là Kỳ binh, còn những Kỳ binh không nhận chủ thì chỉ là những món đồ phế phẩm mà thôi." Đản Đản giải thích.