Tu La Vũ Thần

Chương 407: Tặng đại lễ




Trên không trung, giữa những đám mây trắng, một con Thanh Long bay vút qua.
Sở Phong vừa cưỡi Thanh Long vừa xách theo tên đệ tử của Nguyên Cương tông, hắn đang đi theo hướng mà tên đệ tử đó nói.
Tên đệ tử kia bị dọa cho sợ xanh mặt, gã tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Sở Phong lại là một thiếu niên có Tu vi Huyền Võ cảnh, không những có thể đạp gió mà bay, hơn nữa tốc độ còn có thể nhanh đến kinh khủng như vậy, còn nhanh hơn những cường giả Thiên Võ cảnh mà gã từng gặp. 
Gã thật sự không thể nắm bắt được Sở Phong, chỉ cảm thấy người thiếu niên này thật đáng sợ. Sở Phong càng như vậy thì gã càng bất an. Bởi vì sức mạnh của Sở Phong khiến gã cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, nhỏ bé đến không thể chịu được.
"Sở Phong, ngươi thật sự không định đi đối phó với Đường Nhất Tu đấy chứ? Bọn họ có bốn người, hơn nữa còn là đệ tử đứng đầu của bốn thế lực lớn, vinh dự là những thiên tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi ở đại lục Cửu Châu, chắc chắn họ sở hữu những thủ đoạn mà người thường không thể có được."
"Hiện giờ ngươi chỉ là Huyền Võ ngũ trọng, cho dù có sử dụng sức mạnh Thần Lôi, cũng chỉ là Huyền Võ thất trọng. Nếu đối phó với Thiên Võ cảnh thông thường thì còn có cơ hội nhưng đối phó với bốn người bọn họ, e rằng chó chút nguy hiểm." Đản Đản đã phát hiện ra ý đồ của Sở Phong, âm thầm khuyên nhủ. 
"Nguyên Cương tông, Hỏa Thần môn, Bạch Tạng giáo, Tiêu Dao cốc cả bốn thế lực hiện giờ đang treo thưởng truy nã ta, toàn thiên hạ đều biết Sở Phong ta bị chúng hành cho phải trốn chui trốn nhủi."
"Lúc này, nếu ta giết chết đệ tử đứng đầu của bọn chúng, không biết chúng sẽ có cảm nhận như thế nào?"
"Huống chi, ta và bốn người Đường Nhất Tu sớm đã có ân oán chồng chất, cho dù bốn thế lực đó không truy nã ta, sớm muộn cũng có ngày ta đi tìm chúng để thanh toán nợ nần." 
"Hiện giờ, bốn tên bọn chúng đang ở cùng một chỗ, đây quả đúng là một cơ hội hiếm có. Còn về tu vi hiện nay của ta, có thể đối phó được bọn chúng hay không ta cũng không chắc nhưng tóm lại phải thử thì mới biết được."
"Đầu tiên nếu ta không đánh lại bọn chúng, ta có thể bỏ chạy, chúng tuyệt đối đuổi không kịp ta. Thứ hai, đừng quên rằng ta vẫn còn công kích phù trên người, dựa vào tốc độ của ta, cộng thêm uy lực của công kích phù, bọn chúng chắc chắn không phải đối thủ của ta. Lần này chúng chết là cái chắc." Sở Phong tràn đầy tự tin, thề phải lấy được đầu của bốn tên Đường Nhất Tu.
"Thật sự hết cách với ngươi. Thế nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng đã như nước với lửa, để mấy thế lực đó phải trả giá thích đáng cũng là việc nên làm." Đản Đản bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào đó cũng khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ vọng. 
Tần Châu rất lớn, có rất nhiều thế lực mạnh, thậm chí những thế lực bị coi là yếu kém ở đây cũng mạnh hơn Lăng Vân tông của Thanh Châu rất nhiều chứ đừng nói đến các thế lực mạnh ở đây.
Mà trong rất nhiều thế lực lớn ở Tần Châu, có một thế lực rất đặc biệt. Trong khi phần lớn các thế được coi là lợi hại nhưng vì sự tồn tại của Chí Tôn sơn trang và Địa Mãng vương phủ nên danh tiếng của họ chỉ nổi bật trong phạm vi Tần Châu.
Nhưng trong đó có một thế lực khác với số đông, họ không những nổi tiếng ở Tần Châu mà còn rất có tiếng tăm trong ở các cường châu đứng đầu khác, hơn nữa còn nhận được sự yêu thích của cường giả nam nhân các phương. Thế lực này còn có một cái tên rất thú vị, đó là "Túy Sinh Mộng Tử". 
Trưởng môn của Túy Sinh Mộng Tử là một người thần bí, không ai biết người đó là ai, tất cả thành viên của Túy Sinh Mộng Tử đều là những người có Tu vi rất cao, hơn nữa đều là những cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Bọn họ mở rộng cửa lớn, tiếp đãi khách từ khắp mọi ngươi, dùng chất lượng phục vụ tốt đổi lấy thù lao tương xứng.
Nói đến đây, chắc hẳn trong lòng nhiều người cũng đoán ra được một vài phần. Cái được gọi là Túy Sinh Mộng Tử thực tế chính là một nơi phong hoa tuyết nguyệt, nói một câu khó nghe thì đó chính là một kỹ viện cao cấp, chuyên phục vụ những nhân vật lớn của đại lục Cửu Châu.
"A a a! Đường công tử thật xấu xa, sao lại trêu đùa người ta như vậy." 
"Bổn công tử thích chơi nàng như thế nào thì chơi như thế, mau hét lên cho ta, hét lên thật to cho ta, mau nói đi, mau nói như ta đã dạy nàng!"
"A a a, tuyệt quá, thích quá, Đường công tử tuyệt nhất, Tử Linh yêu công tử chết mất, tên Sở Phong đó vốn dĩ chẳng so sánh được với Đường công tử. A a!"
"Ha ha, tiếp tục, tiếp tục đi, kêu lớn hơn nữa đi!" 
Trong một gian đại điện phảng phất màu hồng, Đường Nhất Tu cùng một cô gái xinh đẹp thân thể trần truồng đang làm chuyện bất nhã, hai cơ thể lõa lồ đang cực kỳ cao hứng, quấn chặt lấy nhau.
"Ai, Đường huynh vẫn nhớ mãi chẳng quên được Tử Linh, có điều thật đáng tiếc, Tử Linh đó có lẽ đã đi tìm Sở Phong rồi, nói không chừng hiện tại hai người đó đã quấn quýt bên nhau rồi cũng nên."
"Hừ! Tên Sở Phong đó thật sự là chó ngáp phải ruồi, bỗng nhiên được Tử Linh quyết một lòng một dạ yêu thương, tốt nhất đừng để ta phải gặp lại hắn, nếu không ta sẽ thiến hắn, ném của quý của hắn cho chó ăn." 
Giữa tòa đại điện này, có một cái bàn rượu tinh xảo, Bạch Vân Phi và Tống Thanh Phong ngồi dưới đất, đang cùng nhau uống rượu say sưa, trong vòng tay của chúng đều đang ôm ấp một cô gái có tu vi không hề thấp và còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa, xung quanh chúng còn có rất nhiều cô gái quần áo không chỉnh tề vây quanh, các cô gái này người thì rót rượu, người thì gắp thức ăn, người thì nắn chân, lại có cả người đấm lưng, hầu hạ cực kỳ chu đáo cho hai tên đó.
"Đường Nhất Tu, ngươi có thể giữ lại chút tiền đồ được không? Tử Linh chẳng qua chỉ là một con tiểu nha đầu non nớt, trừ cái khuôn mặt ưa nhìn ra thì có gì tốt? Về kỹ thuật làm sao so bì được với các cô nương ở đây?" 
Trong đại điện có một chiếc giường lớn màu đỏ, bốn góc giường được che phủ bởi một lớp màn mỏng, phía trong là Lưu Tiêu Dao đang khỏa thân ôm lấy hai cô gái, đưa đầu ra ngoài hét lớn về phía Đường Nhất Tu.
"Lưu công tử, mấy người cứ mở miệng là Tử Linh, đóng miệng cũng Tử Linh, con bé Tử Linh đó thật sự tốt đến mức khiến cho cả bốn công tử các người đều nhớ mãi không quên được sao?
"Ha ha, con nha đầu đó cái gì cũng không tốt, không so được với hai tiểu yêu tinh các nàng." Lưu Tiêu Dao cười ha ha, lật người lại, đè hai cô nương kia xuống dưới. 
"Uỳnh!" Nhưng đúng lúc này, cánh cửa điện đang đóng chặt bỗng đột nhiên truyền đến một tiếng ồn lớn, cùng lúc đó, cánh cửa được chế tạo đặc biệt bị vỡ tan tành.
"U oa!"
Ngay sau đó, vài tên nam nhân mặt mũi trắng bệch, toàn thân đầy máu bị ném vào trong. Bọn chúng đều là sư đệ đồng môn của Đường Nhất Tu, phụ trách giúp gã canh gác đại điện. 
"Kẻ nào đó?" Đột nhiên xảy ra biến cố khiến cả bốn tên trong đại điện thất kinh, ánh mắt hung dữ của chúng đều hướng về phía cửa đại điện.
"Ồ, mới một thời gian không gặp đã không nhận ra ta rồi sao?" Một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Sở Phong đã tiến vào trong đại điện này.
"Sở Phong?" Trông thấy Sở Phong, cả bốn người đều thay đổi sắc mặt, sát khí trong ánh mắt bỗng chốc tăng lên vài phần, lạnh lùng nói: "Sở Phong, ngươi cũng thật to gan, biết rõ chúng ta đang tìm ngươi lại còn dám cả gan đến đây." 
"Thực ra ta tìm các ngươi là để tặng các ngươi một phần đại lễ!"
"Hả? Đại lễ gì?"
"Đưa các ngươi đi chết!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.