Tu La Vũ Thần

Chương 412: Đê tiện vô liêm sỉ




"Tức thật, tiểu tử này rõ ràng là cố ý mà, hắn cố ý chờ sức mạnh thuốc cấm của chúng ta giảm sút, sau đó mới ra tay với chúng ta."
"Lúc này không thể để hắn làm tiêu hao năng lực được, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ chết, chạy mau, chúng ta phải rời khỏi đây." Cuối cùng, Lưu Tiêu Diêu đã phản ứng lại quay sang nói với ba người kia.
"Mẹ kiếp, tên tiểu tử chết tiệt này, không ngờ lại đê tiện như thế." nghe được lời nói của Lưu Tiêu Diêu, đám người Tống Thanh Phong cũng hiểu ra được, vì thế không nói thêm gì nữa, đổi hướng chạy trốn. 
"Muốn chạy trốn hả? Hừ! Trốn đâu cho thoát?" Thấy thế, Sở Phong cũng hừ lạnh một tiếng, điều khiển Thanh Long đuổi theo hướng về phía bốn người kia.
"Sao lại chạy thế? Chẳng lẽ bốn vị thiên tài đây, đã dùng thuốc cấm mà vẫn đánh không lại Sở Phong ta sao?"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đang vây xem, đều rất khó hiểu. 
Chỉ đáng tiếc, ở đây không có người ở Thiên Vũ Cảnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Phong và bốn người đó bỏ đi, nhưng không cách nào đuổi theo, khiến cho rất nhiều người đều lắc đầu thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.
"Mẹ kiếp, đừng đuổi theo chúng ta nữa."
Lúc này, đám người Lưu Tiêu Diêu đã thấm mệt, nhưng Sở Phong lại vẫn cứ bám theo bọn họ không rời, cho dù bọn họ có thay đổi phương hướng nào đi chăng nữa cũng đều không thoát khỏi Sở Phong, bởi vì so về tốc độ, Sở Phong nhanh hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ làm sao có thể thoát được hắn chứ? 
"Ha ha ha, mấy cháu ngoan đừng chạy, xem ông nội các ngươi sẽ xử mấy người thế nào." Sở Phong cười ha ha, vừa đuổi theo vừa lớn tiếng chửi, thậm chí còn không biết xấu hổ làm kiểu mặt xấu tỏ vẻ kinh thường với bốn người bọn họ.
"Sở Phong, ngươi tốt nhất đừng động đến bọn ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." đám người Tống Thanh Phong bị Sở Phong làm cho tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, bởi vì bọn họ biết Sở Phong đuổi theo bọn họ là có ý đồ gì, rõ ràng chính là muốn chờ dược lực của bọn họ tiêu hao không thể đánh trả được nữa thì sẽ lập tức ra tay.
Với tình thế này, bốn người bọn họ cũng đành phải tấn công lại Sở Phong, nhưng làm cách nào cũng không thể bắt được hắn. 
Mà Sở Phong cũng muốn dựa vào uy lực của Tu La Quỷ Phủ cùng với tốc độ hiện giờ của mình, làm cho bọn họ trở tay không kịp, sau đó sẽ ra tay trừ khử.
Nhưng không hiểu sao, mặc dù tốc độ của Long Du Cửu Thiên rất nhanh nhưng lại không giống thuật Ngự Không có thể truy lùng dấu vết, nhưng mà khi đấu ở cự ly gần thì lại vô cùng nhanh nhạy, cho nên Sở Phong rất khó đánh lại bọn họ.
Cứ như vậy, Sở Phong và bốn người Lưu Tiêu Diêu, sau một hồi ngươi đuổi ta trốn, ta đuổi ngươi trốn, đấu lại nhau trên bầu trời chừng nửa canh giờ. 
Cuối cùng, Lưu Tiêu Diêu cắn chặt răng, nói với ba người kia: "Như vậy mãi không phải là cách giải quyết, bốn người chúng ta không thể cùng chết trong tay Sở Phong được, tách ra trốn ít nhất sẽ có ba người có thể sống xót."
Nói xong, Lưu Tiêu Diêu chuyển người bỏ chạy theo hướng khác, Bạch Vân Phi cùng Đường Nhất Tu cũng chuyển hướng khác bỏ chạy.
"Nguy rồi." Bởi vì tốc độ của ba người kia quá nhanh, đương lúc Tống Thanh Phong chưa kịp phản ứng lại, thì ba người kia đã chạy đi rất xa rồi. 
Đương lúc Tống Thanh Phong quay đầu lại nhìn xung quanh thì phát hiện, Sở Phong vẫn còn bám theo mình, điều này khiến hắn vô cùng tức giận, quả thực có chút điên cuồng, hét lớn:
"Mẹ kiếp, bọn họ đều bỏ chạy rồi, sao ngươi không đi bắt bọn họ, vì sao vẫn cứ bám theo ta?"
"Bởi vì cháu, là người đã chửi ông nội kịch liệt nhất, ngươi cứ yên tâm đi, hôm nay ông nội ngươi sẽ làm thịt ngươi trước, nội trong ngày hôm nay, ba huynh đệ của ngươi, cũng sẽ xuống âm phủ cùng ngươi." Sở Phong cười hì hì nói, nhưng trong mắt lại đầy sát khí. 
"Tiểu tử, ngươi có ngon thì đừng chạy, cùng đấu với ta một lần xem nào." Tống Thanh Phong tức giận rít gào nói.
"Không không không, ngươi là cháu, ta là ông nội, đánh nhau với ngươi chẳng phải là ức hiếp ngươi ư." Sở Phong lắc đầu.
"Mẹ kiếp, ngươi đứng lại cho ta, ngươi đừng có trốn." Tống Thanh Phong ở giữa không trung, điên cuồng tấn công Sở Phong. 
"Nào nào nào, cháu ngoan, đến bắt ông nội đi, nhìn bóng lưng của ông nội mãi thế, mau đuổi theo ta đi." Sở Phong vừa cưỡi Thanh Long vừa vỗ mông, cố tình chọc tức Tống Thanh Phong.
"Tức chết mà, ngươi đừng đuổi theo ta, đừng đuổi theo ta." Tống Thanh Phong không hề đuổi theo Sở Phong, mà là thay đổi phương hướng chạy trốn cực nhanh, nhưng Sở Phong cũng đuổi theo rất nhanh, mà hắn ta căn bản không thể thoát khỏi Sở Phong.
"Cháu ngoan, ông nội nhà ngươi sợ ngươi gặp phải người xấu, cho nên mới đi theo bảo vệ cho ngươi." Sở Phong cười tủm tỉm nói. 
"Ngươi đi chết đi, Tống Thanh Phong ta đã từng tuổi này, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải một tên vô liêm sỉ như ngươi, không, ngươi không phải người mà là súc sinh."
"Đúng, tiếp tục chửi đi, chửi lớn lên, xem ông nội ngươi sẽ xử ngươi như thế nào."
"Sở Phong, ta nguyền rủa cả tổ tông nhà ngươi!!!" 
"Rất hay, những lời này ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ thay tổ tông nhà ngươi giáo huấn ngươi một trận."
"A..."
Sau một hồi kẻ đuổi người bắt, dược lực của Tống Thanh Phong cũng cạn kiệt, thuốc bắt đầu phản tác dụng và cắn xé hắn của thân thể, ngay lập tức hắn ta không thể chịu đựng được, từ trên không rơi xuống đất. 
"Sở Phong, ta, ta cầu xin ngươi, giết ta, giết ta đi, ta cầu xin ngươi, a..."
Rơi xuống mặt đất, Tống Thanh Phong bắt đầu chịu đủ sự tra tấn của tác dụng phụ mà thuốc cấm gây ra, trong chớp mắt, hắn ta bỗng nhiên gầy yếu hẳn, hai mắt lõm vào giống như một cái xác sống, thật là làm người khác phải cảm tháy ghê rợn.
Bộ dạng như vậy, so với việc bị Sở Phong tra tấn, thì sự dày vò này, còn làm cho Tống Thanh Phong khó chịu hơn, thế nên hắn ta mới khẩn cầu Sở Phong giết hắn ta đi. 
"Đản Đản, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta có cảm giác, sức sống trong cơ thể hắn ta đang dần biến mất vậy?" Sở Phong nhìn thấy Tống Thanh Phong như vậy cũng không ra tay đánh hắn ta, bởi vì sự tra tấn này còn làm Tống Thanh Phong đau đớn hơn việc bị Sở Phong tra tấn.
"Thuốc cấm mang đến lực lượng càng mạnh, thì cái giá phải trả càng lớn, cái này gọi là hậu quả của việc phạm phải điều cấm kỵ, cho dù ngươi không ra tay thì hắn cũng sẽ bị thuốc cấm tra tấn cho đến chết, hắn ta hiện giờ quá yếu rồi." Đản đản giải thích nói.
"Cấm kỵ của lực lượng sao? Không biết vậy Nhan Như Ngọc, hiện giờ thế nào rồi." Nghe hai chữ cấm kỵ, Sở Phong nhớ tới Nhan như ngọc, dù sao nha đầu này, tu luyện đến cấm kỵ của huyền công, lúc trước ngay cả vẻ bề ngoài của nàng ta cũng bị thay đổi, loại này lực lượng này cũng tương đương với Thiên Tứ Thần Thể. 
"Sở Phong, ta cầu xin ngươi, giết ta đi, ngươi giết ta đi!" Đúng lúc này, Tống Thanh Phong lần thứ hai khẩn cầu Sở Phong, giọng điệu trở nên cực kỳ hèn mọn, nhưng thật sự phát ra từ nội tâm của hắn ta.
Mà nhìn thấy hắn ta bị thuốc cấm tra tấn như vậy, khuôn mặt hắn ta dã tái nhợt không còn nguyên dạng, Tống Thanh Phong lại nhất định muốn chết, Sở Phong khó có thể giữ được thiện tâm, bước tới trước người Tống Thanh Phong, thấp giọng nói: "Một khi đã như vậy, ta đây cũng sẽ giúp ngươi, nhớ kỹ, kiếp sau phải làm một người tốt." Nói xong, Sở Phong đưa tay đặt trên đầu của Tống Thanh Phong.
"A…” 
Lúc này, Tống Thanh Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bởi vì Sở Phong đang hút lấy căn nguyên của Tống Thanh Phong, cướp đi sinh mệnh của hắn ta.
Cuối cùng, Tống Thanh Phong kêu to một tiếng, cùng lúc đó tim cũng ngừng đập, đã chết rồi.
"Thế nào? Đản Đản, tăng tu vi rồi sao?" Giúp Đản Đản lấy căn nguyên của Tống Thanh Phong, Sở Phong vộ vã hỏi. 
Vì ngày trước lúc chạy trốn khỏi Chí Tôn sơn trang do quá lo lắng nên đã ra tay giết chết hai vị Thiên Vũ Cảnh cường giả, Sở Phong vẫn chưa đi nhặt thi thể của bọn họ, hấp thụ căn nguyên của bọn họ.
Vì này chuyện, mà Đản Đản đã oán trách Sở Phong, cho dù Sở Phong biết, Đản Đản không có ý trách cứ mình mà chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng Sở Phong vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, lần này coi như là bù lại cho Đản Đản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.