"Nhưng bất kể nói thế nào, người vốn có huyết mạch cấp cao thì khi phá bỏ phạm vi ràng buộc vẫn đơn giản hơn so với rất nhiều người khác, thậm chí còn đơn giản hơn cả ta, bởi đó chính là ưu điểm của người được truyền thừa huyết mạch. Ngay từ khi sinh ra, huynh đã là một thiên tài tu võ."
"Thậm chí, ông nội ta nói, khi đẳng cấp của huyết mạch trong cơ thể những người ấy đạt đến mức độ nhất định thì sẽ lợi hại hơn cả thần thể trời ban, sau này sẽ đạt được vô vàn thành tựu."
"Bởi vì, dù từ nhỏ thần thể trời ban đã nhận được sự thiên vị của ông trời nhưng sau khi đến một cảnh giới nhất định, muốn đột phá là một chuyện vô cùng khó khăn. Còn người có huyết mạch đẳng cấp cao lại đơn giản hơn rất nhiều." Tử Linh nghiêm túc nói, giải thích kỹ càng sự khác biệt giữa thần thể trời ban và huyết mạch truyền thừa.
"Ha ha, vớ vẩn, huyết mạch truyền thừa vốn có từ khi sinh ra rồi. Còn ngươi rõ ràng là Thần Lôi phá thể, chủ động nhập vào thân thể ngươi, làm sao có thể là huyết mạch truyền thừa trời cho được chứ?" Ngay lúc này, Đản Đản đột nhiên lên tiếng cười chế giễu.
"Không sai, Đản Đản nói rất đúng! Tuy rằng những gì Tử Linh nói về huyết mạch truyền thừa hoàn toàn tương xướng với tình trạng hiện tại của ta, nhưng vẫn có một chút không phù hợp. Tử Linh cũng đã nói huyết mạch truyền thừa là vốn sẵn trời ban, từ lúc sinh ra đã được định sẵn là thiên tài."
"Nhưng ta không phải thế, trước năm mười tuổi ta vẫn là một người bình thường, sau khi Thần Lôi nhập thể mới đạt được năng lực này." Sở Phong tự lẩm bẩm, cũng đoán không ra rốt cuộc bản thân mình là tình trạng gì.
"Sở Phong, bây giờ huynh có thể nói với ta rốt cuộc huynh đến từ đâu không? Huynh nắm giữ huyết mạch truyền thừa ở cấp bậc nào?"
Đột nhiên, đôi đồng tử trong veo của Tử Linh trở nên nghiêm túc. Nàng nhìn chằm chằm vào Sở Phong, trong ánh mắt tràn đầy tha thiết, khao khát nhận được câu trả lời.
"Ta... ta có thể nói là ngay đến bản thân ta cũng không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mình nắm giữ sức mạnh đặc biệt được không?" Sở Phong bất đắc dĩ nói.
"Đương nhiên có thể, ta tin huynh." Song, Tử Linh lại đột nhiên không cười nữa, sau đó cũng không hỏi nhiều. Nàng nhảy lên một cỗ quan tài, quay đầu nói với Sở Phong: "Toàn bộ tài nguyên tu luyện đều cho huynh, có điều những bản nguyên này phải thuộc về ta!"
"Chuyện này..." Nghe được lời này, Sở Phong không biết nói gì. Đản Đản cũng cần phải nâng cao sức mạnh, mà cách để Đản Đản nâng cao sức mạnh là luyện hóa bản nguyên.
Trước mắt có nhiều bản nguyên cường giả còn nguyên vẹn như vậy, đối với Đản Đản mà nói thật sự có sức cám dỗ rất lớn, chỉ có thể dựa vào may mắn mà gặp được chứ không thể cầu xin.
Nhưng mà Tử Linh đã cho hắn một lượng lớn tài nguyên tu luyện, nếu hắn còn giành bản nguyên với nàng thì thật sự rất áy náy. Có điều nếu hắn không giành thì lại cảm thấy không phải với Đản Đản, nhất thời lâm vào cảnh khó cả đôi đường.
"Có rồi!"
Đột nhiên, Sở Phong nảy ra một sáng kiến, đó là tài nguyên tu luyện hắn chỉ lấy một nửa, sau đó bản nguyên cũng chỉ cần một nửa. Hắn có thể chịu thiệt một chút để giúp Đản Đản có thêm lợi ích.
"Đồ ngốc, ngươi nghĩ cái gì vậy? Cho nàng ta hết số bản nguyên đó đi, bổn nữ vương không có thiếu bản nguyên đến vậy! Bây giờ điều quan trọng nhất chính là ngươi mau chóng nâng cao tu vi, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Tô Nhu và Tô Mỹ à?" Trong lúc Sở Phong còn đang rối bời thì lời nói thấu hiểu lòng người của Đản Đản đột nhiên vang lên.
"Đản Đản, ta..." Lúc này, Sở Phong thật sự không cách nào diễn tả được cảm giác của mình, lòng đầy ấm áp nhưng đồng thời lại cảm thấy càng thêm áy náy.
Bởi vì hắn biết, Đản Đản rất muốn những bản nguyên kia nhưng lại hy sinh vì hắn, hơn nữa để tránh làm Sở Phong áy náy còn giả vờ không sao.
"Được rồi, đừng lề mề nữa! Đợi đến khi ngươi mạnh hơn rồi mới có thể giúp ta tìm ra nhiều bản nguyên hơn. Mau đến nhận những tài nguyên tu luyện kia đi!" Đản Đản mỉm cười ngọt ngào, tuy thoạt nhìn trông rất ngang ngạnh nhưng kì thực lại cực kì nhu thuận đáng yêu.
"Ừ" Sở Phong gật đầu, cũng không khách sáo nữa. Hắn lấy túi càn khôn ra, bắt đầu thu hết những tài nguyên tu luyện trên mặt đất. Tài nguyên tu luyện ở đây nhiều quá rồi.
Nhiều nhất là Linh châu, nhưng Linh châu dù có nhiều hơn nữa thì đối với Sở Phong hiện tại thì tác dụng cũng có giới hạn thôi. Vì vậy hắn chỉ lấy hết toàn bộ Nguyên châu và Huyền châu.
"Xong rồi à?" Khi Sở Phong cất viên Huyền châu cuối cùng vào trong túi Càn Khôn thì phát hiện ra Tử Linh đang ngồi trên mộ bia, đong đưa đôi chân trắng như tuyết, nhìn hắn từ trên cao.
Ngay lúc ấy, đôi mắt Sở Phong chợt lóe sáng, sau đó trên mặt thoáng ửng đỏ, trơ tráo cười: "Hồng nhạt."
"Hồng nhạt gì cơ?" Đối với lời này của Sở Phong, Tử Linh mới ban đầu còn ngây thơ không kịp phản ứng. Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười vô liêm sỉ đầy dâm đãng kia, Tử Linh ngay lập tức hiểu ra.
Nàng vội vàng khép chân lại rồi nhảy từ trên bia mộ xuống, lớn tiếng mắng Sở Phong một câu: "Hạ lưu!"
"Ta, ta không nhìn thấy gì hết!" Thấy hành vi của mình đã bị bại lộ, Sở Phong vội nhắm mắt lại.
"Huynh..." Điều này thật sự chọc tức Tử Linh. Nàng đưa tay muốn đánh nhưng cuối cùng lại rút tay về, hung hăng liếc Sở Phong một cái, nói: "Tổng cộng là hai mươi mốt bộ bản nguyên di cốt, đều là cảnh giới Thiên Võ."
"Bởi vì Giới linh của ta cần đột phá, cho nên ta đã luyện hóa mười một bộ, còn lại mười bộ cho Giới linh của huynh đấy!"
"Tử Linh, nàng..." Nghe được những lời này, Sở Phong kinh ngạc không biết phải nói gì.
"Đừng có ta ta nàng nàng nữa, mau đi luyện hóa đi! Ta biết trong cơ thể huynh cũng có Giới linh, hơn nữa còn rất cần bản nguyên. Nếu không thì mỗi lần giết người, huynh cũng sẽ không hút sạch bản nguyên của đối phương như vậy." Tử Linh nói.
Thấy thế, Sở Phong cũng không miễn cưỡng nữa, hắn mang theo cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng rồi lướt lên trên quan tài mà Tử Linh đã mở ra, giúp cho Đản Đản hấp thu luyện hóa bản nguyên.
"Sở Phong à Sở Phong, vị hôn thê này của ngươi hiểu chuyện lắm đó!"
"Tốt! Tốt! Bổn nữ vương rất thích!" Sau khi luyện hóa mười bộ bản nguyên di cốt, tu vi của Đản Đản đã đột phá lên tới Huyền Võ thất trọng, còn cao hơn cả Sở Phong một tầng, điều này khiến Đản Đản rất hài lòng.
"Nha đầu như cô cũng thấu hiểu lòng người lắm mà, hay hôm nào suy nghĩ một chút làm vị hôn thê của ta đi?" Sở Phong cười hì hì nói.
"Ngươi dám! Ngươi mà dám động đến bổn nữ vương, xem bổn nữ vương thiến ngươi! Hừ!” Nhưng đhắn chỉ nhận được những lời mắng chửi vô tình của Đản Đản.
"Sở Phong, bây giờ phải làm thế nào? Cứ thế rời đi hay còn muốn làm thêm gì nữa không?" Tử Linh hỏi.
"Nếu đã đến làm loạn rồi thì đương nhiên phải làm lớn hơn một chút. Chúng ta hủy hết thi thể tổ tông của bọn họ đi, sau đó vứt hết mộ bia trên mấy quan tài ấy!" Sở Phong lạnh lùng cười, nói là làm.
Đầu tiên là phá hủy hết toàn bộ di hài của tổ tiên và những người có công với Hỏa Thần môn, sau đó ném hết quan tài và mộ bia ra ngoài.
Sau khi làm xong, Tử Linh và Sở Phong cùng phát động lực lượng, bắn phá nát tan nghĩa trang của Hỏa Thần môn, phá hủy sạch sẽ toàn bộ.