Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 4:




Editor: Mika
Beta: Miêu~~
Sau khi nghe báo cáo, chủ biên của ‘Minus’ liền phê bình phóng viên một hồi, loại chuyện này nào có ai lại từ chối ngay trước mặt như thế, ít nhất cứ đồng ý trước, nếu không được thì lấy lý do nhiếp ảnh gia đang bận lịch chụp khác rồi đổi người là được, người trẻ tuổi quả nhiên không đáng tin.
Phóng viên nhỏ lại học được một kiến thức mới, có điều cậu hình như đã đắc tội với Lăng Miêu Nhi, vì thế bất an hỏi: “Vậy bên Miêu Nhi phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, tôi có chút quen biết với thầy Mục Mục, để tôi tìm cậu ấy nói chuyện.” Chủ biên cũng thấy kỳ quái, “Có điều vì sao Lăng Miêu Nhi tự nhiên lại chọn nhiếp ảnh gia, tôi nhớ rõ trong giới cậu ta được đồn là rất cao ngạo mà, ai cũng không để vào mắt, sao đối đãi với Mục Mục lại khác biệt vậy nhỉ? Chuyện này hơi bị đáng nghi.”
“Ờm, có thể anh ấy thích phong cách của thầy Mục?”
“Quên đi, việc này cậu đừng quan tâm, tính cách của Mục Mục hiền lành, hẳn là có thể đồng ý chuyện này.”
***
Mục Mục vừa về đến nhà liền phát hiện có kinh hỉ, tên ngồi trước cửa nhà mình từ từ liếm lông kia ngoài Siamese còn ai vào đây nữa?
Một mình độc thân nhiều năm, lại do công việc mà phải đi khắp nơi công tác, lần đầu tiên về đến nhà, phát hiện chính mình lại được một sinh mệnh khác chú tâm chờ đợi, trong lòng Mục Mục như có một dòng nước ấm chảy qua.
Anh cẩn thận ôm lấy Siamese: “Sao nhóc lại tới nữa, nhóc không về nhà hả? Chủ nhân của nhóc sẽ không lo lắng chứ?”
Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ: Tôi mới không có chủ nhân, tôi chỉ có người hầu. Người hầu của tôi lúc này hẳn đã phát hiện tôi mất tích, phỏng chừng lại đang giận dữ.
Mặc kệ nói thế nào, Mục Mục rất vui khi Siamese có thể trở về tìm anh, chủ biên tòa soạn lại đúng lúc này gọi điện thoại tới.
“Xin chào?”
“…” Chủ biên dừng lại một chút, “Cậu đang có chuyện gì vui hả?”
“A?” Mục Mục không ý thức nguyên nhân là do thanh âm của bản thân lộ rõ tâm tình vui sướng như thế, chỉ thoáng mang ý cười: “Là anh à, sao lại nói vậy?”
“Nghe tiếng cậu giống như tâm tình không tồi.”
“Ừm… quả thật là có.” Mục Mục kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, dùng một bàn tay đang rảnh lấy chìa khóa ra mở cửa: “Có chuyện gì sao?”
“Tối nay rảnh không? Mời cậu đi ăn cơm.”
“Chuyện này sao…” Mục Mục do dự cúi đầu nhìn Siamese trong lòng mình.
“Còn có chuyện liên quan tới công việc, nhân tiện nói qua một chút.”
Siamese đem móng vuốt đặt lên ngực Mục Mục, vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương của anh, cái đầu lông xù cọ qua khiến anh hơi ngứa.
“Vậy được rồi, em có thể mang theo một người bạn không?”
“Không thành vấn đề, cùng đến đi, anh đặt phòng ở nhà hàng rồi.”
Chủ biên để lại số phòng, Mục Mục nhớ kỹ, sau khi cúp điện thoại xoa xoa ót Siamese một cái.
“Đi, mang nhóc đi cọ cơm.”
Mục Mục mang Siamese đặt lên vai trái, bờ vai anh rộng lớn, Lăng Miêu Nhi nằm sấp cũng rất thư thái.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn mang theo một bé động vật đáng yêu đi trên phố, sự tương phản dễ thương này hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người — nhất là con gái, không ít nữ sinh sau khi đi ngang qua anh liền rỉ tai thì thầm, vẻ mặt hưng phấn.
Trong phòng, chủ biên ngẩng đầu nhìn Mục Mục tiến vào, trên vai còn có một chú mèo nằm sấp.
“Cậu ở đâu kiếm ra vật trang sức trên vai này vậy? Trông còn rất thật.”
“Em nói nhặt được trước cửa nhà anh tin không?”
“Này mà cũng có thể nhặt được á? Cậu thật sự trúng số.”
Chủ biên có ý định đưa tay sờ, một móng vuốt giơ ra, suýt nữa bị cào.
“Không phải chứ, hung dữ như vậy?”
Mục Mục cũng ngoài ý muốn: “Lần đầu em thấy nó đã cho bế rồi, có phải trên người anh có mùi chó không?”.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
“Anh cũng đâu nuôi chó.”
Chủ biên còn không cam tâm, Lăng Miêu Nhi dùng ánh mắt “không tin anh cứ tới xem” nhìn hắn, đối phương chần chờ một lát, vẫn quyết định không cần thử.
“Vì sao duyên với mèo của cậu tốt vậy, cậu biết anh phải chụp mèo, cho nên đặc biệt dẫn theo người mẫu tới đây sao?”
Mục Mục kéo ghế ra ngồi: “Anh muốn chụp mèo? Các anh đổi thành tạp chí thú cưng à?”
“Để nói sau đi, gọi món ăn trước, cậu nói muốn dẫn bạn tới mà, đâu rồi?” Chủ biên lấy menu lại.
“Không phải mang đến rồi sao?”
“… Chính là nó hả?”
Mục Mục từ chối cho ý kiến, mở thực đơn ra, sau khi lật vài tờ lại phát hiện Siamese nằm tựa trên vai cũng đang nghiêm túc nghiên cứu menu.
“Nhóc cũng muốn gọi món ăn à?”
Mục Mục hỏi giỡn nó.
Lăng Miêu Nhi dùng móng vuốt mềm mềm hướng về phía menu ấn một cái, Mục Mục cúi đầu thì thấy, hình ảnh trên đó là một đĩa cá hấp.
Chủ biên có chút cuồng mèo, lúc ấy đã bị nó dễ thương đến hòa tan: “Trời ơi, đáng yêu chết mất!”
Hắn nhịn không được vươn tay đè lấy móng vuốt nhỏ của nó.
Lăng Miêu Nhi đang muốn phát tác, nghĩ lại hôm nay là người này mời khách, nhịn xuống, đem móng vuốt rút ra, lại đặt lên trên tay hắn, kiên định chỉ vào đĩa cá kia.
“A! Nó thông minh quá!” Chủ biên gọi phục vụ, chỉ vào món có cá trên menu: “Món này món này món này!”
Sờ nhẹ tay một lần đổi lấy một bàn cá, hình như vẫn có lời, Lăng Miêu Nhi hài lòng.
“Lại hầm cá vàng, thêm một bát canh cá chuối.”
“…” Mục Mục: “Anh kiềm chế chút đi.”
“Anh đang vui, cậu ăn cái gì?”
Mục Mục chọn hai món ăn chay.
“Chỉ biết mời cậu ăn cơm là anh tiết kiệm được khối tiền.” Chủ biên lại gọi cho anh một bình nước lọc.
Hóa ra Mục Mục ăn chay à, Lăng Miêu Nhi suy nghĩ, có điều trong nhà anh ta có sữa, cũng không thể xem như hoàn toàn ăn chay.
Trong lúc đang chờ đồ ăn, chủ biên nhân cơ hội đưa ra kế hoạch lần này.
“Tòa soạn chuẩn bị làm một số đặc biệt, chọn lựa 12 người mẫu đại diện, chụp riêng với chó hoặc mèo, có hứng thú hay không?”
“Người mẫu với động vật sao?” Mục Mục suy tư: “Chó thì ổn thôi, nhưng mèo không chắc đã phối hợp.”
“Chúng ta tận lực tìm cách khiến chúng ngoan ngoãn thôi, mèo thân với người, chỉ cần có thể ngoan ngoãn để người mẫu ôm không động đậy là được rồi.”
“Vậy cũng được, có những ai?”
Chủ biên nói một lèo bảy tám cái tên, có người Lăng Miêu Nhi quen, cũng có người nghe tên xong liền quên, nói xong lại hỏi: “Đúng rồi, cậu quen biết với Lăng Miêu Nhi à?”
“Vừa mới hợp tác cùng cậu ấy, chúng em ở chung khu nhà.”
“Khéo vậy, khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
Lăng Miêu Nhi thật muốn chặn cái miệng của hắn lại, cũng may chủ biên chưa nói gì.
“Hai người đã có duyên như vậy, không bằng cậu tới phụ trách phần của cậu ấy đi?”
Mục Mục lại do dự, Lăng Miêu Nhi người này có chút đoán không ra, nhất là lần đó anh đi máy bay tới trễ, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên không tốt, mà sau đó Lăng Miêu Nhi biểu hiện cũng không hợp tác lắm. Hơn nữa anh bắt bẻ quá đáng, thực sự có thể đã đắc tội người ta.
Mục Mục không biết rõ thái độ của Lăng Miêu Nhi đối với mình, có điều anh do dự trong mắt Lăng Miêu Nhi lại nhìn thành một ý khác, cậu cảm thấy Mục Mục nhất định là chướng mắt mình mới lo lắng như vậy, tức giận đến cắn răng.
Mục Mục nghe thấy thanh âm kỳ quái, quay đầu lại thì thấy Siamese ghé vào đầu vai mình lầm bầm làu bàu, khó hiểu hỏi: “Nhóc làm sao vậy?”
Lăng Miêu Nhi nhếch mặt lên trời, không thèm để ý anh.
“Cậu đã từng hợp tác với cậu ấy, lại là hàng xóm, còn do dự cái gì? Lăng Miêu Nhi có thể coi như người nổi tiếng nhất trong đồng lứa, người đã đẹp, lại ăn ảnh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng anh rất coi trọng cậu ta.” Chủ biên khuyên.
Dù đã sống hơn năm sáu bảy tám trăm năm gì rồi, nhưng khi nghe mình được khen là nhỏ tuổi Lăng Miêu vẫn thấy vui vẻ.
“Cũng không biết ý cậu ấy thế nào?”
“Bản thân cậu ấy đương nhiên không có ý kiến, cậu ấy còn hỏi thăm cậu có lịch chụp hay không kìa.” Chủ biên đem sự thật che giấu một nửa.
Cho dù như vậy Mục Mục cũng không tin tưởng lắm: “Thật vậy sao? Không thể nào.”
“Lừa cậu anh là mèo.”
Lăng Miêu Nhi chấn kinh, thế mà lại có người chẳng kiêng nể gì mà khoác lác mình là mèo.
“Em không có vấn đề gì, tạm thời cứ quyết định vậy đi, trở về anh hỏi lại ý của cậu ấy xem.”
Lăng Miêu Nhi lúc này mới thở phào, nghĩ thầm, lúc anh quay lại hỏi ý kiến của tôi, tôi nhất định phải nói cần cân nhắc lại, hừ.
“Cậu ấy bên kia khẳng định không thành vấn đề.” Chủ biên thay Lăng Miêu Nhi làm chủ, “Anh cảm thấy con mèo này của cậu cũng không tệ, có muốn thành khách mời tới làm người mẫu tạm thời không?”
Lăng Miêu Nhi sửng sốt: Nói về tôi ấy hả?
Mục Mục cũng hỏi: “Anh nói nhóc Siamese này á?”
“Đúng thế, anh cảm thấy khí chất của nó với Lăng Miêu Nhi cũng rất hợp, không bằng sắp xếp hai bọn họ chụp thử xem.”
Lăng Miêu Nhi hoảng sợ, bảo cậu hóa thành một nam một nữ tới chụp ảnh đã muốn đủ làm khó cậu rồi, còn bắt dùng hình người với hình mèo của cậu cùng nhau chụp ảnh là trăm triệu lần cũng không làm được.
“Tính tình của nó có điểm khó, em thấy nó cũng không nhất định chịu phối hợp.”
“Điều này cũng đúng.” Chủ biên có chút tiếc nuối.
“Huống gì đây cũng không phải mèo của em, nếu tìm được chủ nhân thực sự của nó, tùy lúc đều phải trả mèo về nguyên chủ.” Anh có chút lưu luyến mà đưa ngón tay đến bên miệng Siamese, Siamese cũng ngoan ngoãn liếm hai cái.
“Vậy được rồi, chúng ta bảo bên cung cấp mèo xem xét một chút, tìm con nào khác càng thích hợp với cậu ấy hơn.”
Đồ ăn được bưng lên, chủ biên bảo anh ăn cơm.
“Ăn cơm trước, chuyện khác nói sau.”
Mục Mục thật cẩn thận lấy thịt bò tươi mềm nhất ra đưa cho Siamese ăn, chủ biên ở đối diện thấy mà ghen tị.
“Anh xem cậu đối xử với nó ôn nhu cứ như với tình nhân vậy, nếu tìm không thấy chủ, anh thấy cậu cứ nuôi nó đi.”
“Nó là giống mèo quý như vậy sao không có chủ nhân được chứ? Có lẽ quen nuôi thả.”
“Mèo tốt như vậy mà nuôi thả được, chủ nhân cũng thật sự là lớn gan.”
Mục Mục vừa chọn thức ăn vừa nói: “Nói thật, em rất muốn giữ nó lại. Bây giờ mới nuôi được hai ngày đã luyến tiếc, nếu hôm nào đó không thấy nó, em nhất định sẽ rất khổ sở.”
Chủ biên còn nghiêm túc đề nghị: “Anh thấy cậu độc thân lâu rồi, cần tìm bạn.”
Mục Mục bỗng bật cười: “Em thật không nghĩ tới, có điều nếu tìm bạn là nuôi mèo mà nói,” anh đem miếng thịt bò ngon chọn được đặt trước mặt Siamese, ánh mắt ôn nhu cũng dừng trên người nó, “vậy cũng không tệ.”
Siamese quên luôn ăn cá, một đôi mắt to tròn màu lam óng ánh nhìn lại anh, giống như thật sự nghe hiểu những gì anh nói.
***
Lăng Miêu Nhi tiếp nhận tablet từ trong tay Kha Nhạc: “Cái này cho em làm gì?”
“Anh sưu tầm một ít tác phẩm trước kia của thầy Mục, cậu xem xem.”
Kha Nhạc phát hiện Mục Mục là một điểm đột phá không tồi, nếu có thể mời anh ta đến giúp Lăng Miêu Nhi chụp ảnh, chính mình sẽ được giải phóng, cũng sẽ phải tháng nào cũng luôn có vài ngày (ngày tạp chí ‘Mew’ phát hành) lo lắng hãi hùng như vậy.
Hơn nữa mấy hôm nay lúc thu thập tài liệu hắn phát hiện, danh tiếng Mục Mục trong ngành rất tốt, người từng hợp tác qua cũng khen anh tính tình ôn hòa, bình dị gần gũi, Kha Nhạc cảm thấy việc này có hy vọng.
Lăng Miêu Nhi mở album ra, bên trong có tấm ảnh cậu từng thấy qua ở phòng khách nhà Mục Mục, cũng có những tấm đến bây giờ chưa từng nhìn thấy, từng trang từng trang lật qua, có phong cảnh, có động vật, còn có tác phẩm thương mại chụp cho người mẫu.
Kha Nhạc còn không quên luôn miệng giảng giải cho cậu: “Tấm này là thầy Mục tháng trước chụp ảnh cho người mẫu thời trang ở Milan.”
Lăng Miêu Nhi khinh thường: “Cái gì người mẫu, mặt đen như mèo Garfield ấy, cái mũi cũng bẹt thành một đường, càng giống Garfield đi?”
Kha Nhạc khó chịu: “Không thể vì cậu là Siamese mà kỳ thị Garfield được, hơn nữa theo góc độ thẩm mỹ của nhân loại loài mèo có mặt bánh bao mới dễ thương. Hơn nữa người mẫu A cũng không phải mặt bánh bao, người ta rõ ràng là mặt trứng ngỗng.”
“Đúng, trứng ngỗng nằm ngang.”
“…” Kha Nhạc: “Vậy cậu xem bức này xem? Nghe nói người mẫu được dựa theo phong cách của cậu mà bồi dưỡng ra, mắt to hơn mắt cậu, cằm nhọn hơn cằm cậu, đặc biệt là đôi tai vểnh đầy bắt mắt.”
Lăng Miêu Nhi vừa nhìn liền không nhịn được mà cười to: “Ha ha ha ha, Chihuahua tinh a!”
Kha Nhạc không cam lòng lật đến một tờ: “Còn này là cách trang điểm như geisha lưu hành ở Nhật Bản gần đây, môi tô một chút, nhìn xa giống như…”
“Gà tinh.” Lăng Miêu Nhi kết luận.
Kha Nhạc: “…”
“Cậu không cần nói ba cãi bốn vậy được không, cho nên cuối cùng cậu cảm thấy trình độ thầy Mục thế nào?”

“Không tồi.” Lăng Miêu Nhi nhẹ nhàng bâng quơ mà đem tablet quăng tới bàn hóa trang, trong gương hiện rõ gương mặt minh diễm động lòng người, mắt sáng ngời, đôi môi mỏng gợi cảm quyến rũ, da trắng như tuyết mi cong tựa liễu, xinh đẹp hơn cả tam thiên phấn đại [1].
Thẳng nam Kha Nhạc kìm lòng không được nuốt nuốt nước miếng, nếu trước đó không biết đây là Lăng Miêu Nhi, hắn nhất định sẽ quỳ gối dưới gấu quần của ‘nàng’.
“Chúng ta qua đó đi, bọn họ hẳn đã chuẩn bị xong.”
“Ừ.” Lăng Miêu Nhi hờ hững đồng ý, đứng dậy tự nhiên vươn cánh tay trắng nõn mềm mại của mình, tư thế ung dung uyển chuyển chẳng khác gì những phu nhân thế kỷ mười chín.
Kha Nhạc: “…”
“Đứng đờ đó làm gì? Đỡ tôi cái, anh nghĩ tôi am hiểu chuyện đeo giày cao gót rồi đi đường hả?”
Kha Nhạc: “… À.”
Lăng Miêu Nhi vừa xuất hiện liền khiến nhân viên công tác tại hiện trường xầm xì bàn tán.
“Trời ạ! Anh ta thật sự là nam chứ?”
“Đến từ Thái Lan, ai mà biết được, chưa biết chừng… hắc hắc.”
“Hóa ra mặt chữ V là thật, tôi còn nghĩ rằng mấy tấm ảnh ấy đều đã photoshop qua.”
“Khó mà nói, có lẽ người ta gọt xương cằm rồi thì sao?”
“Như vậy lên hình cũng không tệ, người thật rất yêu nghiệt, chịu không nổi.”
“Chính tôi cũng thấy không tệ.”
“Chỉ có thẳng nam si mê dại gái như anh mới thấy đẹp thôi.”
Lăng Miêu Nhi đối với hành vi bàn tán của mọi người cũng thấy nhiều đến quen, nhắm mắt bịt tai, bỗng dưng lúc này trước mắt lại xuất hiện một chai nước.
“Không cần để ở trong lòng.”
Lăng Miêu Nhi khó hiểu nhìn Mục Mục: “Cái gì?”
“Tôi nói là những lời mấy người đó nói, cậu không cần để ở trong lòng.”
“Anh không nghĩ là tôi từng qua chỉnh sửa à?” Trong cái vòng luẩn quẩn mười người thì chín người chỉnh qua này, phẫu thuật thẩm mĩ không phải chuyện gì hiếm lạ, hoàn toàn không hề động qua dao kéo ngược lại cũng chỉ có số ít.
Mục Mục rất chắc chắn: “Tôi tuy là chưa đến mức gặp vô số người, nhưng nhìn thấy người mẫu thì không ít hơn kẻ nào, một người đẹp trời sinh hay nhân tạo, tôi liếc mắt một cái cũng đủ để nhận ra.”
Lăng Miêu Nhi nhún nhún vai: “Đáng tiếc người khác không nghĩ như vậy.”
“Bởi vì cằm V-line có chút dễ khiến nữ giới bài xích, ngược lại người có khuôn mặt vuông chính trực sẽ dễ gần với mọi người hơn, đây là ngoại hình khiến cho người ngoài có thành kiến.”
Lăng Miêu Nhi nhìn hình dáng khuôn mặt góc cạnh nam tính của anh: “Không thể tưởng tượng được anh lại còn nghiên cứu về khuôn mặt, người mặt nhìn ngay thẳng chính trực, anh đang nói đến anh sao?”
Mục Mục thẳng thắn nói: “Tôi quả thật nhờ khuôn mặt mà chiếm được tiện lợi một ít, người khác phái sẽ cho rằng thái độ làm người của tôi đáng tin cậy, tuy rằng tôi biết chính mình cũng không đẹp trai.”
“Hơn nữa trên thực tế cũng không đáng tin cậy?”
“…” Mục Mục: “Cái này tôi không tự đánh giá được.”
Lăng Miêu Nhi nhận lấy bình nước trong tay anh: “Cảm ơn nước của anh, có điều tạm thời tôi không uống được, son môi sẽ bị phai.”
“Người mẫu vất vả thật.” Mục Mục nói, “Hôm nay cậu rất đẹp.”
Lời khen ngợi Lăng Miêu Nhi nghe không ít, nhưng chỉ một câu giản dị tự nhiên như thế, giọng điệu bình thản khen ngợi, lại khiến cậu cảm thấy sức nặng mười phần, vô cùng dễ chịu.
Mục Mục cách rất gần, trong lúc nói chuyện mùi hương vẫn luôn phảng phất bay đến hướng này, Lăng Miêu Nhi nhịn không được hít sâu vài cái, nếu bây giờ cậu là mèo, khẳng định lại muốn chui đầu vào cổ áo Mục Mục.
Mục Mục thấy đôi mắt sáng trong của cậu dần dần trở nên mơ màng, thân thiết hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt Lăng Miêu Nhi quyến rũ liếc qua: “Có thể bắt đầu chưa?”
Mục Mục sửng sốt, cứ như nhìn thấy nữ chính trong kịch bản gốc hiện ra tại đây.
“Đương nhiên.”
Lăng Miêu Nhi vươn tay phải đến chỗ Mục Mục, khiến Mục Mục vốn chậm chạp về phương diện nào đó khó hiểu.
Lăng Miêu Nhi cúi đầu nhìn nhìn chân mình, Mục Mục lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Chờ chút, tôi đỡ cậu qua kia.”
Mục Mục nâng tay Lăng Miêu Nhi, cẩn thận đưa cậu đến trước tấm màn cảnh.
“Đi giày cao gót chụp ảnh thật vất vả, chúng ta mau đem nhiệm vụ hôm nay hoàn thành luôn đi.”
Lăng Miêu Nhi nghiêng cằm lên, bày ra tạo hình cao ngạo gợi cảm, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái tốt nhất.
“Trời ơi, tôi sắp cương luôn rồi.” Một nhân viên nam phía dưới thì thào tự nói.
“Anh ta là nam đấy.” Cô bạn thân của anh ta tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi muốn cong.” Anh chàng kia tiến vào trạng thái si mê ngây dại sửa miệng.
Mục Mục lúc này chụp ảnh cảm thấy so với lần trước còn lưu loát trôi chảy hơn, không cần anh phải nói, Lăng Miêu Nhi có thể tạo ra góc độ tốt nhất, biểu cảm cũng hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được.
“Rất tuyệt, được lắm, chính là như vậy.” Lời khen ngợi liên tục không ngớt từ trong miệng anh nói ra, ngay cả trợ thủ đi theo Mục Mục nhiều năm cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Có nhiều nhiếp ảnh gia vì giúp người mẫu thêm tự tin, sẽ đem lời ca ngợi như tụng kinh mà niệm ngoài miệng, nhưng Mục Mục không phải như thế, chỉ có khi anh từ đáy lòng cảm thấy yêu thích, mới có thể từ trong thâm tâm nói ra lời khích lệ người mẫu.
Có điều… Trợ thủ nhìn lại người tỏa ra hào quang bốn phía dưới ánh đèn kia, thầm nghĩ cậu cũng xứng với những lời ca ngợi đó.
Mục Mục thuận lợi chụp hình, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không muốn dừng lại.
“Hiện tại hiệu suất rất cao, còn lại một chút chúng ta chụp luôn cho xong được không? Miêu Nhi kiên trì thêm chút nữa nhé.”
Lăng Miêu Nhi không phát hiện ra anh gọi bằng tên thân mật: “Được, tôi không có vấn đề gì.”
Mục Mục vì giúp cậu thoải mái hơn một chút, đùa nói: “Thật ra đèn có thể tắt bớt đi.”
Lăng Miêu Nhi nghiêm túc hỏi lại: “Sao vậy? Anh phải chụp cảnh đêm à?”
“Đèn flash không chói mắt bằng cậu.”
Lăng Miêu Nhi ngồi trên bục ngơ ngác suy ngẫm những lời này, đỏ mặt.
Mục Mục không chú ý tới một câu mình thuận miệng nói ra tạo thành sát thương lớn đến thế nào, lại một lần nữa giơ camera lên: “Được rồi, chúng ta bắt đầu.”

Lăng Miêu Nhi chụp xong chân đứng đến tê cứng, lúc đi ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống.
“Cẩn thận.” Mục Mục nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.
Lăng Miêu Nhi đơn giản cởi giày cao gót ra, cái thứ cao tới tận 10 cm đáng hận này, đừng nói là nam, ngay cả phụ nữ cũng không phải ai cũng không điều khiển nổi.
Cuối cùng chân cũng chạm lại đến mặt đất, Lăng Miêu Nhi nhẹ nhàng thở ra, có điều Mục Mục cũng lập tức trở nên cao lớn hơn.
“Để cậu đeo cái này chụp ảnh thật có chút làm khó cậu rồi.”
Lăng Miêu Nhi lời nói đông cứng lại, mắt cũng không nhìn anh: “Nếu không có chuyện gì khác tôi đi tháo trang sức.”
Tâm tình thất thường của cậu khiến Mục Mục cảm thấy vô cùng bất ngờ, không biết bản thân mình lại làm sai cái gì, chọc cậu mất hứng.
“À… Vai nam chính chúng ta ngày mai lại chụp, hôm nay có thể nghỉ ngơi.”

Lăng Miêu Nhi cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi, bỏ lại Mục Mục sờ không tới ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng [2] ở phía sau.
Mục Mục không hiểu, Kha Nhạc lại càng không hiểu, hắn theo tới phòng hóa trang, hỏi cậu: “Miêu Nhi cậu làm sao vậy? Vừa rồi tâm tình không phải rất tốt sao?”
Lăng Miêu Nhi hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh tìm hộ tôi cái bản cào móng cho mèo với.”
“A?” Kha Nhạc há hốc miệng, “Cậu bảo anh tìm trong studio ở đâu ra cái đó cho cậu?”
“Anh đi hay không?” Lăng Miêu Nhi giương móng vuốt ra.
Kha Nhạc cơ trí lấy trong phòng thay đồ ra một cuộn len tròn.
“Anh gọi cái này là bản cào móng ấy hả?” Lăng Miêu Nhi tức giận, hướng về phía Kha Nhạc đánh tới làm bộ muốn cào. Kha Nhạc sợ tới mức ném cuộn len lên trời, một con Siamese từ trên không nhảy xuống, ở giữa không trung túm lấy nó, sau khi rơi xuống đất ôm lấy đám len liều mạng cắn, còn thật quỷ dị cọ sát thân thể lên trên nó, phát ra tiếng kêu khả nghi.
Kha Nhạc cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ sau khi thấy tất cả chuyện này mình sẽ bị giết người diệt khẩu.
Không biết bây giờ chạy trốn còn kịp không?
Sau khi thành công đem mình trói chặt lại, Lăng Miêu Nhi mới dùng ánh mắt uy hiếp lệnh cho trợ lý cởi ra cho cậu.
Kha Nhạc vội vàng tiến lên, thuần thục giải phóng cho Lăng Miêu Nhi.
“Miêu Nhi cậu sao vậy?” Kha Nhạc không rõ cho nên vừa cởi vừa hỏi.
Lăng Miêu Nhi thở phì phì không nói lời nào, chẳng lẽ nói cậu lại một lần nữa động dục với Mục Mục à? Thân là một con mèo dòng dõi hoàng gia, Mục Mục kia quả thực chính là sỉ nhục với giá trèo của loài mèo mà?
“Hôm nay có về nhà không?” Kha Nhạc hỏi Lăng Miêu Nhi đã biến về hình người, cậu mấy hôm liền không về nhà, Kha Nhạc từ đầu nổi trận lôi đình đến giờ đã tập mãi thành quen.
“Không về!” Lăng Miêu Nhi tức giận nói, cậu muốn đi tìm kẻ sỉ nhục giá trèo của loài mèo kia!
Kha Nhạc biết ngay là vậy mà, chỉ gật đầu: “Ờ.”
__________________

Chú thích: 

[1] : Trích từ tác phẩm Tuyết tâm phú Chương 5 ▪ Luận long mạch
Tuyết tâm phú được viết bởi tác giả Bốc Tắc Nguy đời Đường. Đây là một kiệt tác nổi tiếng về phong thủy của Trung Quốc, đồng thời cũng là tác phẩm kinh điển về phong thủy hình thế.
Nguyên văn câu đó là: 三千粉黛,牵公子之魂消。八百烟花,惹王孙之肠断。
(Dịch thô: Ba ngàn phấn đại, khiên công tử chi hồn tiêu.
Tám trăm yên hoa, nhạ vương tôn chi đứt ruột.) 
[2] : Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. < Hết chương 4 >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.