Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 6:




Editor: Mika
Beta: Miêu~~
gocnhocuatoi
“Anh muốn tôi chụp khỏa thân?”
Mục Mục vội giải thích: “Không phải lộ ra hết, chỉ lộ nửa người trên.”
“Vì sao?” Lăng Miêu Nhi không hiểu.
“Tôi cảm thấy kết quả thoát khỏi trói buộc của nhân loại, phối hợp với ánh mắt của cậu có thể xây dựng ra hình ảnh thanh khiết trong sáng, sẽ không làm người khác nảy lên ý muốn không an phận. Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị cá nhân của tôi thôi, cậu hoàn toàn có thể không đồng ý.”
Lăng Miêu Nhi nghĩ nghĩ: “Thế cũng được, dù sao tôi cũng là nam, người mẫu chuyên nghiệp cho dù có lộ ra trọn vẹn cũng không sao.”
Mục Mục rất vui vẻ: “Vậy cũng không cần, chúng ta hôm nay chỉ chụp từ phần eo trở lên.”
“Mấy bé động vật làm người mẫu đến chưa?”
“Tới rồi.”
Mấy người bên cung cấp mèo khiêng lồng sắt qua, từ bên trong ôm ra một con mèo lớn lông vằn hổ xám đen giao nhau, Mục Mục quen nhìn Siamese còn chưa kịp thích ứng loại hình thể này.
“Nó gọi là Giai Giai, là một con mèo cái hai tuổi rưỡi, rất ngoan ngoãn.” Nhân viên nuôi dưỡng nâng ngực Giai Giai, một tay vuốt lông cho nó, “Chỉ cần ôm như vậy nó sẽ không lộn xộn.”
Cô ấy đem mèo cẩn thận giao cho Lăng Miêu Nhi, nhưng Lăng Miêu Nhi còn chưa tiếp nhận được, Giai Giai đã nương theo tay cậu, lập tức nhảy lên người Mục Mục. Cũng may Mục Mục phản ứng nhanh, một tay ôm lấy nó, Giai Giai liền cứ thế ngồi trên khuỷu tay anh, cái đuôi lộ ra ngoài còn uốn qua uốn lại.
Mọi người: “…”
Mục Mục: “Ách, này, ngại quá…”
Anh nghĩ muốn đem Giai Giai trả lại cho Lăng Miêu Nhi, nhưng đương sự miêu lão đại lại không muốn, cứ có cơ hội là chạy đến chỗ Mục Mục, bị bắt buộc mang đi cũng kêu meo meo không dứt.
Nhân viên nuôi dưỡng toát mồ hôi: “Tôi cũng không biết nó hôm nay là làm sao nữa, chẳng lẽ sáng nay nhiếp ảnh gia ăn cá sao?”
“Tôi cũng không ăn cá,” Mục Mục cũng thực xấu hổ, “Tôi ăn chay.”
“Không thì cứ để anh ấy lên đây, tôi đi xuống chụp ảnh cho hai người là được.” Lăng Miêu Nhi âm dương quái khí nói.
“Tôi thấy vẫn là tôi tránh đi trước, cậu với Giai Giai bồi dưỡng cảm tình một chút, cho nó ăn cái gì đó.”
“Quên đi.”
Lăng Miêu Nhi cúi đầu, thì thầm với Giai Giai vài câu, chuyện thần kỳ đã xảy ra, Giai Giai ngoan ngoãn tùy ý cậu ôm không nhúc nhích, cũng không chạy tới chỗ Mục Mục nữa.
“Thật thần kỳ!” Nhân viên nuôi dưỡng cũng coi như được mở rộng tầm mắt, “Thế mà có người có thể trao đổi với mèo.”
“Cậu nói gì với nó đó?” Mục Mục cũng hiếu kỳ.
“Cũng không nói gì, tôi chỉ là nghe nói kề tai nói nhỏ có thể gia tăng độ hảo cảm của mèo, liền thử một chút.”
Nhân viên chăn nuôi lần đầu nghe thấy điều đó: “Tôi chỉ nghe nói nháy mắt với mèo có nghĩa là hôn môi.”
“Vậy cô thử xem?”
Đối phương từ chối: “Vẫn là thôi đi.”
Lăng Miêu Nhi theo ý Mục Mục cởi áo, đầu mùa xuân, bên trong phòng vẫn còn chút lạnh.
Cậu hôm nay vẫn như cũ chỉ hóa trang rất nhẹ, để phối hợp cho đẹp, lựa chọn màu sắc kẻ lông mày và màu kính áp tròng giống nhau đều là màu nhạt.
“Đến, nhìn vào ống kính.” Mục Mục giơ camera, thiếu niên cùng con mèo cậu đang ôm đồng thời nhìn về phía ống kính.
Mục Mục thích động vật, hơn nữa thích chụp ánh mắt động vật. Những loài vật khác nhau có ánh mắt khác nhau —- chó thâm thúy, ưng sắc bén, lộc ôn nhuận, về phần mèo, Mục Mục vẫn cho rằng chúng có được ánh mắt trong veo nhất thế gian.
Nhưng lúc đối diện với bốn con mắt đồng thời nhìn chăm chú vào anh, trong lúc đó anh lại nhất thời không thể phán đoán ánh mắt nào trong veo sáng ngời hơn cả.
Thiếu niên sáng sủa cùng bé mèo ngây thơ, đây là ý niệm hiện lên trong đầu Mục Mục khi hai sinh mệnh này cùng xuất hiện trong một bức hình.
Đây đúng là hình ảnh anh muốn, thậm chí so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.
“Có vấn đề gì sao?” Lăng Miêu Nhi lên tiếng hỏi anh.
Mục Mục lúc này mới phát hiện mình thất thố, giơ camera lên chậm chạp chưa chụp.
“Không có, tốt lắm.” Anh đổi tiêu cự thích hợp, bấm máy.

Ảnh chụp cho tòa soạn căn bản không nhiều như vậy, Mục Mục xuất phát từ tư tâm chụp thêm một chút.
“Tôi dự cảm mình sẽ rất thích nhóm ảnh chụp này, tôi muốn mua lại bản quyền của chúng nó trước.”
“Hả?”
“Nếu sau này tôi làm triển lãm nhiếp ảnh, hoặc là ra album ảnh, tôi muốn dùng nó trong tác phẩm của mình.”
“Anh muốn trong ấn phẩm của mình đăng ảnh chụp của tôi sao?”
“Có thể nói như vậy.”
“Được,” Lăng Miêu Nhi một câu đồng ý luôn, “Tôi đồng ý, không thu phí.”
“…” Mục Mục: “Trước hết không nên trả lời vội vàng như vậy, cậu có thể hỏi ý kiến người đại diện của mình, hoặc là tôi trực tiếp đi nói chuyện với anh ấy.”
“Vậy tùy anh.” Lăng Miêu Nhi không sao cả nhún nhún vai.
Mục Mục bật cười, quả nhiên là đứa nhỏ, đối với loại chuyện này cũng không để ý nhiều. Nếu đổi thành người khác, thật ra có thể cứ vậy mà chiếm lợi, có điều anh không muốn làm gì có hại cho Lăng Miêu Nhi.
Nếu có thời gian vẫn là đi tìm người đại diện của cậu nói chuyện một chút đi.
***
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lăng Miêu Nhi trong phòng ngủ nương theo tiếng nước lén gọi điện thoại cho người đại diện.
“Có chuyện.”
“Cậu dùng điện thoại của ai gọi tới vậy?”
“Mục Mục có thể sẽ tìm anh mua lại bản quyền ảnh chụp của tôi, là cái tập ảnh chụp với mèo ấy.”
“Cậu gần đây chạy đi đâu, Kha Nhạc nói cậu mỗi tối đều không về nhà.”
“Nếu anh ta tìm anh, không cần lấy tiền của anh ấy.”
“Đừng có làm ra chuyện xấu gì, tuy rằng cậu cũng không phải trong giới giải trí, nhưng vẫn phải chú ý một chút.”
“Nếu không làm vậy công việc sau này tôi cũng không nhận nữa.”
“Tháng sau sắp xếp cho cậu đi Australia chụp ngoại cảnh, đi một tuần, sớm chuẩn bị một chút, không cần chạy loạn.”
“Cứ như vậy, cúp máy đây.”
“Bye.”
Ông nói gà bà nói vịt gọi điện thoại xong, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng.
Mục Mục khoác áo tắm, vừa đi vừa dùng khăn tắm lau tóc, sau khi ra khỏi phòng tắm thấy Siamese đem ống nghe máy bàn kéo xuống, làm thành con mồi lay động mà chơi đùa.
“Nhóc sao lại bướng bỉnh vậy chứ.” Mục Mục bất đắc dĩ đi qua, đặt ống nghe lại, sau đó ôm Siamese lên đùi, bọt nước từ trên tóc rơi xuống mặt Siamese, nó lắc đầu như con quay để cho bọt nước văng đi.
“Thích chụp ảnh không?” Mục Mục hỏi.
“Meo?”
Mục Mục tìm lấy một tấm màn cảnh che sau ghế tựa, thả Siamese lên.
“Ngoan ngoãn ngồi không nên cử động, kiên trì năm phút đồng hồ liền cho nhóc ăn ngư tràng.”
Lăng Miêu Nhi là ai, người mẫu chuyên nghiệp vừa đứng trước ống kính liền theo bản năng mà tạo dáng chụp.
Nó phối hợp nằm ngoài dự kiến của Mục Mục, liên tiếp chụp rất nhiều tấm.
“Không tồi nha, xem ra nhóc có chút thích hợp với nghề người mẫu.”
Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ, chuyện đó là đương nhiên, nếu không sợ dọa đến anh, tôi còn có thể nhào lộn á.
Mục Mục đem ảnh chụp Siamese chỉnh sửa lại một chút, chọn ra tấm ảnh vừa lòng nhất đăng lên mục ảnh chụp trên trang web xã hội, mới một lát đã được rất nhiều like.
—- Mục đại chụp phong cảnh đẹp, người đẹp, không thể tưởng được chụp mèo cũng đẹp như vậy, liếm!
—- Lần đầu tiên nhìn thấy anh chụp mèo nhiều như vậy, đổi nghề thành nhiếp ảnh gia cho sủng vật sao?
—- Mèo xinh quá, ai biết đây là giống mèo nào không? Có chút nghĩ muốn nuôi một con.
—- Mèo Siamese, chủng loại rất nhiều, trên ảnh chụp loại có màu như hải báo đậm.
—- Tôi vẫn cảm thấy màu xanh đậm có chút đẹp hơn, mặt màu hải báo tối quá, cứ như vạn năm không rửa mặt ấy.

—- Muốn nuôi Siamese đầu tiên xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, loài mèo này cũng không độc lập như những giống mèo khác, đặc biệt dính người, nếu bạn không để ý tới nó nó còn hậm hực, hơn nữa hết sức nghịch ngợm, tinh lực tràn đầy, có thể gọi là Husky trong loài mèo.
—- Husky trong loài mèo 2333 [1], bị chọc đến cười chết.
—- Làm chủ nuôi mèo Siamese tôi phải ngoi lên nói hai câu! Siamese cũng không chỉ là dính người với bướng bỉnh, nó còn vô cùng vô cùng thích ăn dấm chua! Tôi từng nuôi một con mèo nhỏ để làm bạn với nó, bị nó đuổi theo đánh xuống dưới gầm giường ba ngày ba đêm không dám đi ra! Sau khi mang con mèo nhỏ kia đi còn tức giận cả tháng! Người nào nhà có nuôi mèo rồi không nên thử… Có điều nuôi Siamese rồi cũng có nhiều lạc thú, có thể huấn luyện nó nhặt đồ, nhào lộn, còn có thể mang ra ngoài đi dạo, cơ bản tương đương nửa con chó nhỏ (bỏ qua vấn đề tính tình quá mức của nó này OTZ Siamese nhà tôi từng bỏ đi một lần, chính là bởi vì lần đó đưa nó đi chơi tôi trêu đùa mèo hoang, nó liền tức chạy mất, hôm sau mới tìm về được / 囧, sợ tới mức tôi về sau mang nó ra ngoài cũng không dám trêu đùa với con mèo nào khác nữa.)
Ảnh chụp được chia sẻ biến thành hướng dẫn nuôi mèo Siamese, Mục Mục cũng không để ý, ngược lại ở dưới bình luận học được rất nhiều kiến thức nuôi mèo.
Lăng Miêu Nhi cũng ghé vào máy tính trước bàn, giả vờ hứng thú với chuyển động của con trỏ chuột trên màn hình, đem tất cả bình luận này đọc hết, một bên xem một bên phỉ nhổ, đến cuối cùng nhịn không được muốn trả lời.
Sau đó nó cuối cùng cũng tìm được một cơ hội, thừa dịp Mục Mục đi rót nước dùng tài khoản khách nhắn lại dưới ảnh chụp:
—- Có được mèo Siamese mỹ mạo nhu thuận như thế còn không thỏa mãn, còn muốn nuôi giống mèo khác, loài người đến cùng có biết thế nào là thỏa mãn hay không?
Có người thấy được cũng trả lời:
—- 233333, lầu trên là Siamese chạy tới trả lời sao?
—- Lần cos này tôi cho điểm tối đa.
—- Đúng vậy! Loài người các ngươi chính là lòng tham không đáy!
—- Mỹ mạo nhu thuận? A, ai cho các ngươi lên mặt như vậy, một đám bộ dạng không giống Bao Công thì tựa Trương Phi, mười người thì mặt nạ làm trắng da cũng không cứu lại được. By mèo Ragdoll.

Lúc Mục Mục trở về phát hiện Siamese lại gây họa, móng mèo gõ tung lung trên bàn phím, khung bình luận lưu lại một chuỗi dài những ký tự lộn xộn không có ý nghĩa, cũng may chưa gửi đi.
“Nhóc mày nha,” Mục Mục bắt nó đặt trên đùi vỗ vỗ mông nó, “Xem ra về sau trước khi đi anh phải khóa máy tính lại mới được.”
Lăng Miêu Nhi bị đánh mông như vậy: ………… (⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙) đệt đệt đệt ông đây bị người đánh mông!
Mục Mục nhìn biểu tình có chút dại ra của Siamese: “Làm sao vậy? Mất hứng sao?”
Lăng Miêu Nhi phát hiện Mục Mục đưa mặt lại đây, gần bên cạnh nhìn chăm chú vào chính mình, thật lâu sau mới chớp một lát mắt.
Lăng Miêu Nhi: …
Mục Mục: Hình như không có phản ứng? Vậy thử lại xem.
Anh lại kề sát vào một chút, cầm lấy vành tay Siamese, nhẹ nhàng mà dùng răng nanh cắn một phát.
Lăng Miêu Nhi:!!!
“Kỳ quái, sao lại không hiệu quả vậy?”
[Mika: Ảnh nhớ lời nói dối của Miêu Nhi, giờ về thử trên người Miêu Nhi luôn:v cười chết mất XD]
Mục Mục chống cằm nghi hoặc.
Lăng Miêu Nhi cảm giác chính mình muốn hồng đến chín.
Mục Mục có chút thất vọng, xem ra cách này quả nhiên vẫn dựa vào từng loài mèo mà khác nhau.
Gửi ảnh chụp lên được chủ biên rất khen ngợi, ngay lập tức chọn ra trang bìa tạp chí. Có thể lên trang bìa [Minus] xưa nay đều là nhân vật có chút lai lịch trong giới người mẫu, Lăng Miêu Nhi tuy rằng đang nổi, chung quy vẫn là người mẫu mới ra mắt, có thể nhảy dù lên trang bìa tạp chí đã là một bước lên trời.
Mà nhà quảng cáo nước hoa không biết từ nơi nào nhận được tin tức này, vung tay mua luôn ba bản quảng cáo trang bìa, trực tiếp theo Lăng Miêu Nhi một đường. Sau đó app di động xuất bản ra đều hot không ít, phim ảnh trên weibo phát một lần lại một lần, cư dân mạng cũng không tin tưởng một nam một nữ trên ảnh là cùng một người.
Lăng Miêu Nhi nổi tiếng, có truyền thông đem ba nhóm ảnh Mục Mục cho cậu lấy ra làm tuyên truyền, lời mời chụp ảnh của Mục Mục cũng như vậy ùn ùn kéo đến.
Dưới tình huống công việc làm không hết, Mục Mục cố ý buông tay mấy công tác cần đi xa, tận lực lựa chọn nhiệm vụ chụp ảnh ở bản địa hoặc là nơi nào gần gần, tiềm thức vẫn không hi vọng người nào đó ở nhà chờ mình lâu quá.
Có điều Mục Mục từ nuôi Siamese càng lâu, lại càng hiểu thêm về cái danh xưng Husky trong loài mèo này, hôm nay Mục Mục về nhà, cái nhìn đầu tiên thấy chính là lá cây phân tán trên mặt đất, Siamese đứng ở chỗ cao, chính toàn tâm cố gắng cắn cái cây tiếp theo.
“Miêu miêu!” Mục Mục tức giận.
Siamese nghe được thanh âm quay đầu liền chạy, có điều chân không biết bị thứ gì cuốn lấy, toàn bộ bị kéo về trong lòng Mục Mục. Mục Mục tức giận nắm sau gáy nó, ngắm chuẩn mông bốp bốp hai cái.
Siamese bị đánh mông kêu lên, một tiếng lại một tiếng, dù Mục Mục dừng tay nó cũng không có dừng lại, không biết còn tưởng rằng Mục Mục muốn giết nó. Siamese vốn tiếng kêu đã khàn khàn, lại kêu khóc như vậy miễn bàn có bao nhiêu thê thảm, làm Mục Mục cũng có chút lo lắng mình có phải thật sự xuống tay hơi nặng rồi không.
Mục Mục có chút hối hận đem Siamese ôm vào lòng trấn an: “Ngoan ngoan, không cần kêu, anh đã nói với nhóc không được cắn mấy cái cây kia mà, bất quá quên mất nhóc nghe không hiểu, là anh không đúng.”
Siamese bị kinh sợ, còn kêu gào không ngừng.
Mục Mục đau lòng, hôn một cái lên mũi nhỏ của nó, chiêu này vậy mà rất hữu dụng, Siamese lập tức ngừng kêu, ánh mắt còn có chút dại ra.
Giờ phút này trong lòng Lăng Miêu Nhi ngựa chạy như điên: Ta bị người ta hôn ta bị người ta hôn ta bị người ta hôn…
“Khá hơn chút nào không?” Mục Mục nhẹ nhàng vỗ lưng nó, “Đi, hôm nay không ăn, đi mua con cá cho nhóc an ủi bồi tội.”
Lăng Miêu Nhi không dự đoán được Mục Mục thật sự sẽ vì nó mua cá, mua vẫn là cá sống, nó còn tưởng rằng người theo chủ nghĩa ăn chay giống Mục Mục sẽ không sát sinh.
Lăng Miêu Nhi nhảy lên nóc tủ lạnh, từ trên cao nhìn xuống, Mục Mục động tác thuần thục giết cá, đánh vảy, mổ bụng, trong nháy mắt liền xử lý xong một con.
“Nhóc thích ăn vị gì, cá chiên cay hay sốt chua ngọt?” Biết rõ Siamese nghe không hiểu, Mục Mục vẫn hỏi nó.
Dấm chua dấm chua dấm chua dấm chua dấm chua, Lăng Miêu Nhi ở trong lòng kêu, còn kém không nhảy lên chỉ vào chai dấm chua kêu meo meo.
Có điều Mục Mục với nó tâm linh tương thông, cá được ướp xong cho vào chảo dầu, mùi cá chiên liền ùa tới, đợi khi hai bên chín tới bảy phần, một muỗng lớn nước sốt được tưới lên, chờ một lát tắt bếp, toàn bộ phòng liền tràn ngập mùi hương dấm chua.
Nhớ rõ thêm rau thơm vào nha!
Mục Mục giơ tay lên, trên khúc cá vàng óng ánh điểm chút xanh biếc.
Không đợi Mục Mục đón, Lăng Miêu Nhi liền khẩn cấp từ tủ lạnh nhảy lên bàn ăn, đầy mặt mong chờ đợi ăn cơm, nghiễm nhiên là một kẻ ham ăn không chút nhẫn nại.
Mục Mục chê cười nó: “Nhóc thật tích cực.”
Cá được bưng lên, Lăng Miêu Nhi bị mùi hương dụ dỗ ngay lập tức cắn một ngụm, nóng đến le lưỡi.
“Nhóc chậm một chút,” Mục Mục thêm chút nước lạnh vào chậu nước của nó,“Chưa thấy con mèo nào làm mình bị nóng cả.”
Lăng Miêu Nhi ăn khổ rồi mới cẩn thận, thử hai ba lần mới đem khối thịt cá đầu tiên nuốt ăn vào bụng, một hương vị đặc thù tràn ngập khoang miệng, hương vị thực giống như sữa hôm đầu tiên đến nơi này nó được uống.
Lăng Miêu Nhi chưa từng ăn qua món cá ngon đến vậy, ăn ngon đến mức nó muốn khóc.
Siamese vừa ăn, yết hầu chỗ sâu bên trong phát ra thanh âm hừ hừ, cái đuôi dựng thẳng cao cao lại bởi vì kích động mà phát run.
Mục Mục vuốt từ cổ đến đuôi nó, mỗi lần vuốt nó thân mình nó liền run một chút, rõ ràng Lăng Miêu Nhi chán ghét lúc ăn cơm bị người ta chạm vào, trong đáy lòng lại khát vọng anh vuốt ve.
Một hơi tiêu diệt hơn phân nửa con cá, Lăng Miêu Nhi kích động ở trong phòng chạy vòng, từ phía đông chạy đến phía tây, lại từ phía tây chạy lại phía đông, cứ như có kẻ địch đuổi theo phía sau, cái đuôi xù lên.
Không gian nhỏ của nhà Mục Mục căn bản không đủ để Lăng Miêu Nhi phát huy, nó lại náo loạn nhảy lên nhảy xuống trên sô pha, ghế xoay, ngăn tủ, các loại đồ gia dụng. Lúc Mục Mục rửa bát lại nghe phía sau có tiếng động đinh linh lạch cạch liên tiếp, anh không chỉ không quát bảo ngưng lại, còn giống trong nhà nuôi một bé trai mà đứa bé này là con nhà mình, cưng chiều khẽ cong khóe miệng.
Đợi Mục Mục sắp xếp lại phòng bếp xong, Siamese bay qua nhào lên người anh, chân hai ba bước đã linh hoạt lủi lên đầu vai, không hề báo hiệu liếm lên môi Mục Mục.
“….” Mục Mục bị đánh lén: “Anh cũng không ăn cá, bên miệng có mùi cá sao?”
Lăng Miêu Nhi đã điên cuồng, chỉ cảm thấy liếm một phát vừa rồi hương vị thật tốt, lại không cần nghĩ ngợi liên tiếp liếm ba bốn phát, mãi đến khi bị Mục Mục đẩy ra.
“Nhóc hưng phấn quá rồi đấy, bình tĩnh bình tĩnh.”
Lăng Miêu Nhi hiện tại nào nghe được anh nói gì, Mục Mục không để nó liếm môi, nó liền dúi đầu vào cổ Mục Mục, tận tình hấp thu mùi hương trên người Mục Mục. Mùi hương kia hít vào càng nhiều, đại não liền càng mơ hồ, thân thể càng nóng lên, dục vọng đều tích tụ lại một điểm, khẩn cấp muốn tìm một chỗ phóng xuất.
Nó bám lấy cổ Mục Mục cắn rồi cắn, răng nanh bén nhọn cùng móng vuốt lưu lại trên da của Mục Mục từng vết cào trắng, Mục Mục thấy đau liền kéo nó ra: “Muốn tìm một con mèo cái đến cho nhóc sao?”
Nghe được hai chữ mèo cái Lăng Miêu Nhi đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, nó ý thức được cứ như vậy tiếp tục rất có khả năng sẽ phát sinh nguy hiểm, lỡ như không khống chế được biến thành hình người, đối với Mục Mục làm ra chuyện gì đó thì không ổn.
Không, chỉ cần biến thành người, cho dù không làm cái gì cũng đã không ổn rồi.
Lăng Miêu Nhi dựa vào lý trí sống còn, từ đầu vai Mục Mục nhảy lên, liều mạng lấy khí lực toàn thân từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài, làm đối phương ngay cả thời gian bắt lấy nó cũng không có.
“Miêu miêu!” Mục Mục vội vàng vọt tới hành lang, chỉ nhìn thấy một cái đuôi vung lên ở cửa cầu thang thoát hiểm.
Anh nhanh chóng đuổi tới cửa cầu thang, nhưng không biết Siamese cuối cùng là lên lầu hay xuống lầu, do dự một lát, Lăng Miêu Nhi đã chạy thoát.
Mục Mục vừa lo lắng vừa hối hận, không biết làm cá ở nhà lại biến thành như vậy.
Một đôi bạn trẻ yêu nhau tản bộ dưới ánh trăng ven hồ, bọn họ vừa mới kết giao không lâu, thậm chí còn chưa tiến thêm một bước tới nắm tay.
Bởi vì bầu không khí này thật sự rất đẹp, chàng trai lấy can đảm nắm tay bạn gái: “Em yêu, anh…”
Một bóng đen nhảy qua giữa tay hai người, thẳng hướng bay vào trong hồ, bùm một tiếng bắn bọt nước lên tung tóe.
Cô gái bị hoảng sợ bắt đầu thét lên: “A –”
Chàng trai cũng bị kinh hãi nhanh chóng che trước người cô: “Thứ gì vậy!”
Mặt hồ khôi phục yên tĩnh, bóng trăng dưới nước lại một lần nữa trở về hình tròn đầy đủ, mặt nước chỉ nổi lên một số bọt khí nhỏ khó nhìn thấy.
Đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh gì khác, chàng trai xoay người nắm tay cô gái muốn rời đi, đối phương vẫn đứng tại chỗ không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hồ.
“Làm sao vậy?”
Cô gái vươn tay, thất thần chỉ về phía trước: “Trời ạ…”
Cậu ta quay đầu, thì thấy dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, tại trung tâm hồ giữa những gợn sóng lấp lánh có một tuyệt sắc thiếu niên lẳng lặng đứng đó, mái tóc ướt sũng nhỏ nước, phía dưới tóc mai là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, trước khuôn ngực trắng nõn che mấy cây rong tảo, nửa người dưới khuất ở trong hồ không rõ là người hay là cá.
Cô gái giật mình che miệng: “Chúng ta gặp thần hồ…”
Thiếu niên thấy có người phát hiện ra mình, quay đầu lặn vào đáy hồ, chỉ một lát không thấy tung tích.
__________________

Chú thích: 
[1] : Bên Trung 23333 phát âm như tiếng cười hahaha. ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.