Dịch: Hoàng Hi Bình
Ring... smartphone reo lên.
Đỗ Duy đang ngồi trên ghế dài nhìn nút trả lời trên màn hình, với vẻ mặt kỳ quái.
Ngay sau khi gửi xong tin nhắn, chưa tới 2 phút sau Alexis đã gọi lại.
Nhưng nói dối như thế nào, nghĩ mãi không ra.
Hừm... hắn hơi rối.
Vì vậy, hắn nói: "Chào buổi sáng, Alexis."
"Haha? Chào buổi sáng? Anh Đỗ Duy, điều đầu tiên anh nói với em, thật sự là chào hỏi sao? Anh không nên nói cho em biết, anh đã đi đâu trong 2 ngày qua sao?"
"Uh... chỉ rời New York, đi ra ngoài dạo một vòng, khoảng vài trăm km, chỉ thế thôi."
"Hả? Em sẽ tin? Vậy giờ anh đang ở đâu? Nhà của anh?"
"Không, anh đang ở Quận Manhattan."
Đỗ Duy yếu ớt đáp, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Gần đây, hắn căn bản không hề ngủ, tinh thần cũng ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, gần như sắp sụp đổ.
Và Alexis ở đầu bên kia cũng phát hiện được điều này, và nói với một giọng có phần phức tạp: "Anh cho em biết, có phải anh đang gặp rắc rối? Làm sao em mới có thể giúp anh?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Không có."
Alexis lạnh lùng nói: "Thật sao? Anh Đỗ Duy, có phải anh đang đánh giá thấp trực giác của phụ nữ không? Anh đang đợi ở đâu, em sẽ đến ngay."
Đỗ Duy từ chối: "Không cần thiết. Em mà tới đón anh, ít nhất cũng phải mất một tiếng, nếu anh trực tiếp đi taxi thì chỉ mất nửa giờ."
"Giờ em không muốn đôi co với anh. Ở yên đó, em sẽ đến đón anh ngay bây giờ."
Nói xong Alexis trực tiếp cúp cuộc gọi với Đỗ Duy.
Ánh mắt Đỗ Duy rất phức tạp, hắn không hiểu phụ nữ, nhưng cũng không muốn dây dưa quá sâu.
Tình cảm là một thứ phức tạp, tình yêu, tình cảm, tình bạn.
Mối quan hệ cá nhân phức tạp với tình hình hiện tại của Đỗ Duy, theo bản năng, hắn chống lại những điều này.
Nhưng đối mặt với Alexis, hắn không có cách nào từ chối.
Đây là một cô gái rất chu đáo, và hắn nợ cô ấy rất nhiều ân tình...
Chiếc đồng hồ cổ coi như không tính, dù sao hắn cũng đã cứu mạng của Alexis. Nhưng chiếc đồng hồ đeo tay trị giá hàng trăm nghìn đô mà người ta tặng, cùng những thông tin điều tra giúp, đều giúp ích rất nhiều cho hắn.
Đỗ Duy lắc đầu, áp chế những suy nghĩ này xuống, nhìn thoáng qua bên đường, hắn đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một cửa hàng hoa.
"Thứ sáu tuần trước cô ấy nói với mình rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, có lẽ mình nên mua hoa tặng cô ấy?"
...
20 phút sau.
Một chiếc Aston Martin ONE77 gầm rú dừng lại ở ngã tư, người đi đường xung quanh đều trầm trồ ngước nhìn.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra.
Alexis bước ra khỏi xe trong bộ váy màu be, và đeo kính râm.
Khi xuống xe, cô nhìn thấy Đỗ Duy đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa với bó hoa trên tay, hướng về phía cô.
Cô bất lực thở dài một hơi, tuy rằng trong cuộc gọi, Đỗ Duy không đề cập đến chuyện đã gặp phải, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mệt mỏi, suy nhược vô lực.
"Đúng là đồ tồi..."
Cô điều chỉnh tâm trạng, và chậm rãi bước tới.
Lúc này, Đỗ Duy cũng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, quay đầu lại nhìn thấy người đó là Alexis, lập tức đứng lên.
"Sao em đến nhanh vậy?"
Đỗ Duy có chút kinh ngạc, mua hoa cũng không mất bao nhiêu thời gian, còn tưởng rằng sẽ phải đợi hơn nửa tiếng, không ngờ Alexis lại đến nhanh như vậy.
"Bởi vì em đã vượt mặt xe khác để đến được đây, anh Đỗ Duy thân mến."
Alexis càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng nói: “Anh đừng tưởng em sẽ như anh, nhắn tin xong bèn chơi trò mất tích, cả làm gì cũng không nói?
Đỗ Duy xấu hổ nói: "Nhưng anh thật sự đâu có sao, đúng không?"
Alexis khịt mũi, và lặng lẽ nhìn hắn.
Đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm vốn dĩ đã đầy tơ máu, có vẻ do lâu ngày không nghỉ ngơi, sắc mặt phờ phạc, tái nhợt, quần áo trên người cũng có mùi hôi sau khi bị dầm mưa.
Và hắn vẫn còn đeo ba lô...
"F*ck!" Alexis không khỏi chửi thề: "Đừng bảo em rằng anh đã đi nơi hoang vu chơi trò sinh tồn gì đó! Anh làm sao thế, dầm mưa cả đêm sao?"
Đỗ Duy càng thêm ngượng ngùng: "Ừm... đại loại thế, đúng là bị dầm mưa cả đêm, nên anh định về nhà tắm rửa thay quần áo."
Nói xong, hắn tặng bó hoa đã mua cho Alexis.
"Nhân tiện, đây là quà anh chuẩn bị cho em."
Alexis liếc nhìn xuống, ừm... có 99 đóa trong bó hoa, ý định khá tốt, nhưng tại sao lại là hoa tulip?
Alexis nhận bó hoa, và không thể nhịn được cười: "Hoa tulip là để tặng bạn bè. Anh nên tặng em hoa hồng. Hoa hồng, hiểu không?"
"Quên đi, hoa tulip thì hoa tulip, có còn hơn không."
Mặc dù lời nói của cô ấy có chút chán ghét, nhưng trong mắt lại tràn ngập niềm vui.
Nếu đổi thành người khác, cho dù có tặng bao nhiêu quà đi chăng nữa, cô cũng thấy vô nghĩa, nhưng đổi thành Đỗ Duy thì khác.
Khi một người phụ nữ đang yêu, đều nhìn mọi thứ bằng lăng kính màu hồng.
Alexis có một khí chất nổi bật, nhưng khi tâm trạng của trở nên tốt hơn, các đường nét trên khuôn mặt tinh tế của cô trở nên xinh đẹp, và hấp dẫn hơn.
Cô nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt như thiêu đốt, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Anh Đỗ Duy thân mến, so với nhận quà, em còn mong anh có thể bình an hơn. Lần sau đừng làm như vậy, được không?"
"Ừ……"
Đây là lần đầu tiên được người khác giới ôm ấp, theo bản năng Đỗ Duy có chút khó chịu, chân tay luống cuống.
Mặc dù hành động của Alexis rất táo bạo, nhưng cô ấy chưa từng yêu đương bao giờ, nên chỉ ôm một lúc, rồi thả tay ra, và lùi lại một bước.
Sau đó, cô tỉnh bơ nói: "Em biết người Phương Đông đều tương đối bảo thủ, nhưng không sao cả, em có thể chờ anh, nhưng em hy vọng lần này sẽ không quá lâu."
"Anh cũng nên biết, chỉ có trẻ con mới thích thổ lộ, thứ người lớn cần là cám dỗ, cho nên cục cưng, anh không thể bảo thủ như vậy."
Nghe vậy, Đỗ Duy mỉm cười gật đầu.
Nhân tính dường như quay trở lại với hắn, sự vô cảm đã ít đi, có chất đời hơn.
...
Vào buổi chiều.
Trước cửa nhà của Alexis.
Đỗ Duy mặc một bộ đồ đen mới tinh, và sánh bước cùng Alexis tiến về phía cổng của tiểu khu.
Vốn dĩ hắn định quay lại phòng khám để tắm rửa và thay quần áo. Không ngờ rằng Alexis nói với hắn rằng cô đã sắm cho hắn một bộ.
Ớ……
Bộ vest phải may đúng theo chiều cao, chiều rộng vai và eo, v.v.
Ngay cả khi Alexis giàu có thì cũng cần một thời gian để chuẩn bị.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô chưa từng thấy Đỗ Duy đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe mà cô tặng. Cô nghĩ có lẽ hắn không thích nó, nên đã tặng một bộ vest...
Chiếc đồng hồ không hợp với phong cách của Đỗ Duy, nhưng bộ vest khi mặc trên người lại tôn lên được khí chất của hắn.
Sinh nhật bản thân lại chuẩn bị quà cho người khác, phải nói là lần đầu tiên Đỗ Duy gặp phải.
Mặc dù, đã lâu rồi hắn không tham dự sinh nhật của ai đó.
Đã đến cổng của tiểu khu.
Alexis nghiêng đầu nở một nụ cười quyến rũ: "Mặc dù sinh nhật này thật chán, em đã rất khó chịu với tin nhắn của anh, nên không chuẩn bị bánh kem, nhưng nhìn chung thì cũng không tệ."
Đỗ Duy nói lời xin lỗi: "Anh xin lỗi, lần sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa l."
Alexis đảo mắt nói: "Lần sau? Sinh nhật tới là một năm sau. Lẽ ra em rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy anh, em hoàn toàn không còn giận nữa."
Nói đến đây, cô cau mày nói: "Nhân tiện, nếu anh gặp khó khăn, hãy nói cho em biết, có một số việc chúng ta có thể cùng nhau đối mặt."
Đỗ Duy ghi nhớ trong lòng, nói: "Được rồi, anh sẽ làm thế."
Alexis hài lòng gật đầu, định lái xe đi tiếp, nhưng smartphone lại vang lên.
"Ai gọi cho anh vậy?"
Alexis nghi ngờ hỏi.
Đỗ Duy lấy smartphone ra xem, ngạc nhiên nói: "Là sĩ quan Tom. Chắc anh ta có chuyện quan trọng muốn tìm anh."